Tranh Phong Lưu

Quyển 1 - Chương 22: Cha hung hăng đùa bỡn tiểu huyệt (910)

Đầu lưỡi di chuyển từ dưới lên, từ từ đẩy mở tiểu huyệt dọc theo khe thịt cho đến khi chạm vào viên trân châu mới ngừng lại, lưỡi dài của Chu Tư Hành cựa quậy trên dưới, an ủi tiểu da^ʍ hạch của nữ nhi khiến dâʍ ŧᏂủy̠ cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong miệng ông, ông cũng hưng phấn nuốt xuống.

“Dung Nhi ngoan của ta, sao dâʍ ŧᏂủy̠ của con lại nhiều như vậy? Được cha liếʍ sướиɠ thế cơ à?” Lễ giáo tan vỡ mang đến tìиɧ ɖu͙© ngập trời, Chu Tư Hành đột nhiên thông suốt, thuận buồn xuôi gió đùa giỡn nữ nhi.

Thân thể Chu Nguyệt Dung vốn đã dâʍ đãиɠ, chỉ cần đùa giỡn một chút đã chảy nước không ngớt chứ đừng nói hiện tại người liếʍ huyệt cho nàng là người cha mà nàng tâm tâm niệm niệm đã lâu, từ ngữ dâʍ đãиɠ tự nhiên thốt ra, “Ưʍ.. Cha liếʍ Dung Nhi thật sướиɠ… Nữ nhi đã sớm muốn được cha liếʍ… tiểu tao huyệt… A… Sướиɠ quá… Tiểu da^ʍ hạch cũng muốn được cha liếʍ… Cha… đừng dừng lại, tới đi mà…”

“Tiểu da^ʍ oa!” Chu Tư Hành đã vắng bóng tám năm, lúc này bị lời nói dâʍ đãиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ không quan tâm đến chuyện gì nữa, vốn dĩ ông ghét dùng da^ʍ ngữ để trợ hứng, nhưng nếu lời này từ cái miệng nhỏ của nữ nhi nói ra lại khiến dục hỏa ông tăng vọt, côn ŧᏂịŧ lớn cũng bị nàng kêu da^ʍ mà phát đau, “Nha đầu da^ʍ này, sao lại dâʍ đãиɠ câu dẫn cha như vậy, hôm nay không thuần hóa con thì mặt mũi ta còn để đâu được nữa?”

Ông nâng mông nhỏ của nữ nhi lên hung hăng mυ'ŧ lấy cho đến khi Chu Nguyệt Dung không ngừng kêu thảm, “Cha… Nữ nhi biết sai rồi… xin người… A… nhẹ chút… Tiểu tao huyệt sắp bị cha ăn mất rồi…”

“Huyệt da^ʍ này!” Chu Tư Hành ngẩng đầu lên, trong mắt là sắc bén ngoan tuyệt Chu Nguyệt Dung chưa từng thấy, “Dám câu dẫn phụ thân tới liếʍ tiểu tao huyệt của con, nha đầu này sao lại da^ʍ như vậy, chẳng trách tên chó kia vì làm ngươi mà sống chết cũng vất đi!”

Chu Nguyệt Dung đang trong thời điểm sung sướиɠ, tự mình xoa nắn hai luồng vυ' bự, “Sao cha lại ngừng lại… Huyệt người ta vẫn còn ngứa mà… Con là đồ tao lãng… cha không quản con sao…”

Chu Tư Hành giơ tay vỗ đánh cái mông nhỏ phát run, “Chẳng lẽ hôm nay con cũng phát da^ʍ với tên chó kia như vậy sao, ngay cả tiểu tao huyệt cũng gặm sưng lên! Uổng công ta ngày ngày nâng niu con trên đầu quả tim, kết quả nữ nhân vô lương tâm ngươi quay đầu lại trao thân mình cho một tên hạ nhân!”

Tiểu huyệt bên trong trống rỗng ngứa ngáy, thịt hạch cứng ngắc nhô ra khỏi hoa môi, Chu Nguyệt Dung biết cha đang ghen, vội vàng nịnh nọt hô to oan uổng, “Cha trách oan con rồi… Người ta vẫn còn thân hoàn bích mà… A… Cha… Đừng niết tiểu da^ʍ đậu người ta… A… A… Cha đánh con… Đánh tiểu tao huyệt Dung Nhi…”

“Tiểu da^ʍ đậu? Lời tao tiện như vậy con cũng nói được?” Chu Tư Hành không biết vì tức giận hay ghen tuông, da^ʍ từ chưa bao giờ nghe kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai mắt ông đỏ bừng, vỗ đánh lên tiểu da^ʍ huyệt không biết xấu hổ của nữ nhi, “Lãng nha đầu con làm gì còn bộ dáng của tiểu thư khuê các cơ chứ, dám kêu tiểu hạch này là tiểu da^ʍ đậu, vậy thứ đồ vật kia của nam nhân gọi là cái gì?”

Cha rất tức giận nhưng xuống tay không nặng, những cái đánh vỗ kia của ông ngược lại càng thêm mất hồn, Chu Nguyệt Dung phong tao da^ʍ lãng, dâʍ ŧᏂủy̠ bị đánh văng ra không ngừng, mỗi một cái vỗ hạ xuống đều đánh ra bọt nước, “Dung Nhi biết… Gọi là côn ŧᏂịŧ lớn… Nữ nhi muốn, muốn côn ŧᏂịŧ lớn của cha… Thân xử nữ của người ta vẫn luôn giữ lại cho cha…”

“Con điên rồi à?” Chu Tư Hành không trực tiếp cởϊ qυầи đi vào như Chu Nguyệt Dung dự đoán mà ngược lại ngừng tay nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đen tối khó nhận ra.

“Cha… sao…” Chu Nguyệt Dung thấp thỏm hỏi, không biết tại sao ông đột nhiên dừng lại.

Chu Tư Hành thở dài, cười khổ lắc đầu, “Con là nữ nhi của ta, là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta biến thành, nếu ta thật sự muốn con, khác gì ta…” Nói đến đây ông không nói tiếp được nữa, ông kéo chăn gấm qua che lại thân thể nữ nhi, quay lưng bỏ đi mà không ngoảnh lại.

Chu Nguyệt Dung vẻ mặt ủ rũ ngồi dậy, nàng có thể nhìn ra cha đối với nàng không phải là vô tình, chỉ là e ngại những giáo điều đó mà không thể ra tay thôi, xem ra chuyện ngày mai vẫn không thể tránh khỏi! Nàng gọi nha hoàn bên ngoài vào, ra lệnh cử người truyền tin cho thúc phụ.

Thành công hay thất bại, phụ thuộc vào việc ngày mai!