Chu Nguyệt Phù không sợ cha hù dọa, nàng ta sai người khiêng một chiếc giường nệm tới, thật sự dẫn Thanh Thư vào trong đại sảnh thao nàng ta.
Thanh Thư năm nay mười chín tuổi, lớn lên mi thanh mục tú, nhưng đồ vật dưới háng lại rất lớn, vừa thô vừa dài lại còn có màu hồng nhạt, ngoại trừ cha nhà mình ra thì Chu Nguyệt Phù yêu thích nhất là hắn. Lúc này tưởng tượng muốn cho cha nhìn thấy nàng ta bị cây đồ vật lớn kia của Thanh Thư làm muốn sống muốn chết, càng không kìm hãm được da^ʍ tính, chỉ biết quỳ ghé vào bên cạnh giường nệm, dùng tay đẩy cánh môi tràn ngập dâʍ ŧᏂủy̠ ra, vặn vẹo mông, lớn tiếng nói, “Nếu ca ca tốt tức giận thì liền dùng gậy thịt lớn kia của ngươi đến cắm vào trong tao huyệt Phù Nhi đi, thao hỏng Phù Nhi đi!”
Thanh Thư hừ lạnh một tiếng, không chần chờ nữa, gậy thịt thô dài kia dùng sức đẩy vào, làm tiểu thư nhà mình kêu gào thảm thiết, “Gậy thịt lớn của ca ca… muốn thao chết người ta sao… Qυყ đầυ to như vậy… sắp đâm thủng tao tâm của người ta rồi…”
Thịt non trong tao huyệt Chu Nguyệt Phù đã sớm bị Lư Ngữ Đường thao mềm, lúc này cắm vào giống như tan chảy, mềm mại chặt chẽ bọc lấy đồ vật kia của hắn, hút hắn không khỏi rên lên, “Huyệt nhị cô nương thật tuyệt, tao thịt cắn chặt gậy thịt lớn của ta, rút thế nào cũng không rút ra được, thao chết ngươi, thao chết ngươi nhìn thấy người khác liền quên ta, thao hỏng tiểu tao âʍ ɦộ thèm muốn gậy thịt của người khác!”
Mông nhỏ bị hai tay Thanh Thư giữ chặt lại, tiểu tao huyệt cũng bị gậy thịt cực lớn kia thao mạnh bạo, Chu Nguyệt Phù vẫn luôn thiên vị Thanh Thư, lúc này tự nhiên cảm thấy hắn so với Lư Ngữ Đường lần đầu gặp mặt kia thao càng sướиɠ hơn. Tiểu tao huyệt không ngừng phát ra tiếng nước, hai mảnh thịt môi bị hắn thọc vào rút ra tham lam phun ra nuốt vào, cảm giác tê mỏi sảng khoái kia bức ép khiến nước mắt nàng ta trào ra.
“Ca ca tốt thao chết ta đi… Gậy thịt lớn của Thanh Thư là tốt nhất… Tiểu tao huyệt của Phù Nhi sắp bị ca ca thân yêu thao nở hoa rồi… Nha… Đừng chọc vào tao tâm của người ta, chịu không nổi… Phù Nhi sắp bị gậy thịt của ca ca thân yêu thao tiết ra rồi…”
Mới chỉ cắm vào mười cái, Chu Nguyệt Phù đã bị Thanh Thư thao tiểu ra, tiểu tao huyệt kia cắn nuốt gậy thịt hắn càng ngày càng vặn chặt hơn, khiến Thanh Thư đổ mồ hôi đầm đìa. Hắn nghiến răng, chậm rãi rút ra, lại hung hăng cắm mạnh đến tận gốc, nhất quyết muốn thao tiểu thư nhà mình đến phát khóc.
“Đồ xấu xa… A… Ngươi thật sự muốn thao ta sống sờ sờ đến chết sao… Thanh Thư… Đồ khốn hạ tiện nhà ngươi… Gậy thịt lớn sao lại lợi hại như vậy… Ha… Ha… Đừng thao… Tao huyệt của chủ tử ngươi sắp bị ngươi thao xuyên rồi… Không được… A… Đừng chọc vào tao thịt của người ta… Phù Nhi muốn chết…”
“Ta là đồ khốn hạ tiện, vậy ngươi là cái gì?” Thanh Thư tức đỏ mắt, eo liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ, gậy thịt lớn thô dài càng không chút lưu tình hung hăng càn quấy, “Ngươi là tiểu thư khuê các, còn không phải suốt ngày quấn lấy ta cầu thao sao? Sao nào, gậy thịt của đồ khốn hạ tiện thao nhị cô nương sướиɠ không? Trong lòng ta nhớ ngươi, hận không thể lúc nào cũng canh giữ bên cạnh ngươi, nhưng ngươi câu dẫn lão gia rồi còn muốn đi câu dẫn người khác, ngay cả hạ nhân khác cũng không buông tha, tại sao tao âʍ ɦộ này lại tham lam như vậy? Một lúc không có ai ngươi liền ngứa ngáy khó chịu à?”
Chu Nguyệt Phù nghe hắn nói vậy vừa bực vừa khó chịu, thân thể tuy được hầu hạ sung sướиɠ nhưng tính tình tiểu thư cũng nổi lên. Nàng ta cố nén huyệt đạo tê ngứa quay đầu lại mắng một câu, “Dám nói ta như vậy, ngươi muốn phản sao?”
Thanh Thư thân là hạ nhân, nhưng cũng là nam nhi nhiệt huyết, thấy nàng ta không biết hối cải mà ngược lại còn nổi tính tình lên, đơn giản dùng một tay trực tiếp lật người nàng ta lại.
Nàng ta ngửa mặt lên trời, một đôi vυ' bự lắc lư, Thanh Thư hai mắt đỏ hoe, ngậm lấy một bên núʍ ѵú dùng sức liếʍ mυ'ŧ, trong miệng mơ hồ không rõ nói, “Ngươi gặp người lại chỉ nói lão gia vì ngươi sờ vυ' liếʍ vυ', lại chưa từng nhắc tới ta chiều ngươi mà mυ'ŧ xoa cho ngươi một canh giờ, da^ʍ phụ ngươi rốt cuộc có trái tim hay không? Thấy nam nhân chỉnh tề liền muốn hắn đến cắm ngươi, trong lòng ngươi rốt cuộc có ta hay không?”
Chu Nguyệt Phù sửng sốt, không thể ngờ được Thanh Thư lại ẩn chứa tâm tư như vậy.
Hóa ta hắn dùng mọi cách lấy lòng nàng ta không phải chỉ vì nàng ta là chủ tử?
“Nha… Đau quá…” Núʍ ѵú nhỏ bị Thanh Thư cắn một cái, Chu Nguyệt Phù nhìn dung mạo tuấn tú của Thanh Thư mà vô cớ tủi thân, mới vừa rồi bị hắn thao ra nước mắt khóc ròng nói, “Ngươi người này sao lại không nói lý như vậy, ta nào biết được tâm tư của ngươi? Ngày thường ngươi mang theo người khác tới thao ta cũng không thấy ngươi có cái gì, sao lúc này lại nói chuyện đó cơ chứ?”
Hai tay ôm lấy vυ' bự tiểu thư nhà mình, gậy thịt lớn của Thanh Thư giống như một cây trường thương, mỗi lần đâm vào đều là đâm thẳng, tàn nhẫn dùng lực mạnh thao Chu Nguyệt Phù khóc không thành tiếng, “Ngươi dâʍ đãиɠ như vậy, nếu ta không tìm người tới, chẳng phải ngươi muốn lên phố tự mình tìm dã nam nhân sao! Nếu vận may không tốt gặp phải những tên mọi rợ, chỉ sợ ngay cả tử ©υиɠ cũng bị bọn chúng cắm hỏng rồi! Ta là đau lòng ngươi, chứ nào nguyện ý nhìn những tên chó đó thao ngươi!”
Thanh Thư ép cong đầu gối khiến tiểu huyệt nàng ta hướng lên trên, ngay khi dang rộng hai chân ra liền tàn nhẫn cắm vào, “Lời cần nói cũng nói rồi, cho dù bị lão gia đánh chết, ta cũng thao chết ngươi đồ lãng hóa không có lương tâm này!”