“Cha nói gì vậy, Phù Nhi mắc cỡ chết đi được!” Khuôn mặt Chu Nguyệt Phù đỏ bừng, kiều diễm liếc mắt nhìn Lư Ngữ Đường, thấy hắn tuấn dật phong lưu, trong lòng nào có không muốn, chỉ là vẫn muốn vặn mình làm nũng với Chu Tư Lễ, “Cha thật xấu, bản thân ôm tỷ tỷ, lại muốn ta đi làm chuyện mắc cỡ chết người kia!”
Chu Tư Lễ ở trước mặt mọi người xé chiếc váy lụa mỏng manh của nữ nhi ra, chỉ thấy bên trong cặp chân dài kia đã lấp lánh dâʍ ɖị©ɧ, liền trêu đùa, “Nha đầu dâʍ đãиɠ này, tao thủy đều sắp chảy tới mặt đất rồi còn dám làm bộ làm tịch! Bá phụ ngươi là người cực kỳ thương người, nếu ngươi không đi thì ta liền đi kêu người khác!”
Chu Nguyệt Phù bĩu môi, vặn người nhào vào trong lòng ngực Lư Ngữ Đường, một đôi vυ' lớn run rẩy dán lên người hắn, nhỏ giọng oán trách, “Bá phụ ngươi mau nhìn đi, cha có tỷ tỷ liền không cần Phù Nhi nữa, còn không biết ai mới là con ruột ông ấy đâu!”
Có tiểu mỹ nhân nhào vào lòng, Lư Ngữ Đường đương nhiên vui lòng nhận lấy. Hắn xuất thân từ thế gia, phong thái tất nhiên người thường không thể so sánh nổi, diện mạo lại văn nhã thanh tuấn, trong xương cốt đều mang vài phần cao cao tại thượng, lúc này mới ôn tồn nhẹ nhàng ôm Chu Nguyệt Phù vào lòng, dạy dỗ tiểu nha đầu vừa mới mười sáu tuổi đã xuân tâm manh động.
Cởi váy áo Chu Nguyệt Phù ra, Lư Ngữ Đường cẩn thận đánh giá, bàn tay to khẽ vuốt ve một bên ngực mềm mại, hỏi, “Vυ' của chất nữ lớn lên đặc biệt kiều tiếu, ngày thường chăm sóc thế nào?”
Ngón tay thon dài xoa bóp thịt vυ' lại trêu chọc núʍ ѵú, kỹ thuật thành thạo điêu luyện chỉ hai ba cái đã khiến thân thể Chu Nguyệt Phù mềm nhũn, đây không phải là lần đầu tiên bị cha gọi tới tiếp đón khách, nhưng người vừa có tướng mạo vừa biết quan tâm như Lư Ngữ Đường lại là người đầu tiên.
Chu Nguyệt Phù là một nha đầu dâʍ đãиɠ, bị chơi đùa cơ thể trước mặt cha ngược lại càng khiến nàng ta thêm động tình, lúc này dựa vào trong ngực Lư Ngữ Đường nỉ non nói, “Phù Nhi chưa từng cố tình chăm sóc, chỉ là sau khi mười tuổi, mỗi ngày cha đều dành ra nửa canh giờ xoa vυ' cho Phù Nhi, ba năm trước đây ngoại trừ xoa bóp ra thì mỗi ngày còn ngậm mυ'ŧ núʍ ѵú Phù Nhi một hồi, ngày tháng trôi qua, ngực sữa cứ thế lớn lên.”
Hai ngón tay Lư Ngữ Đường chụm lại, nhéo núʍ ѵú hồng nộn nhẹ nhàng lôi kéo, khiến cho Chu Nguyệt Phù lãng kêu, “Chả trách bộ ngực sữa này lớn lên lại dâʍ đãиɠ như vậy, hóa ra là mỗi ngày đút cho cha ngươi ăn! Nhưng cha ngươi cũng có lúc bận rộn, nếu hắn không về nhà thì ai sẽ tới chơi đôi vυ' da^ʍ này của ngươi?”
Từng đợt kɧoáı ©ảʍ không nói nên lời truyền tới từ núʍ ѵú, Chu Nguyệt Phù nổi lên xuân tình, chỉ cảm thấy tiểu huyệt trống rỗng, muốn có đồ vật thật lớn cắm vào thao đảo một hồi, liền nắm lấy tay Lư Ngữ Đường yêu kiều rêи ɾỉ, “Trong nhà… luôn có hạ nhân… Khi cha không ở nhà… Phù Nhi… kêu gia đinh tới… ra lệnh… cho bọn họ… xếp thành một đội… từng người một mυ'ŧ… núʍ ѵú cho người ta… Ưm… Bá phụ thật là lợi hại… Núʍ ѵú Phù Nhi… Bị bá phụ chơi… thật thoải mái…”
Lư Ngữ Đường cười khẽ một tiếng, “Núʍ ѵú đã thoải mái thì sao lại còn phải vặn xoắn chân?”
“Bá phụ thật là xấu… Tiểu huyệt… người ta… cũng ngứa… cũng muốn được bá phụ sờ…”
“Ồ? Nơi nào ngứa, nói rõ hơn đi!” Lư Ngữ Đường cố ý làm ra vẻ không hiểu, ngón tay trắng nõn thon dài trượt qua lại dọc theo khe thịt, “Là tiểu âm hạch đã sớm ló đầu ra, hay là tiểu âʍ ɦộ tham ăn này của ngươi? Nhìn ngươi chảy nước này, tay bá phụ đều bị ngươi dính ướt rồi!”
Nhìn hai người chìm đắm trong xuân tình, Chu Nguyệt Dung dựa trong lòng ngực thúc phụ mở to mắt cẩn thận nhìn. Nhìn muội muội bị bá phụ tuấn mỹ kia chơi kêu da^ʍ không ngừng, bộ dáng sảng khoái đến cực điểm, khiến bệnh cũ muốn thủ da^ʍ của nàng lại tái phát.
Chu Tư Lễ chú ý nàng có gì đó không ổn, cười hỏi, “Ngươi vặn cái gì? Nhìn thấy bọn họ chơi huyệt, nha đầu dâʍ đãиɠ ngươi cũng muốn à?”
Chu Nguyệt Dung vẫn còn là xử nữ, không dám ở trong lòng ngực thúc phụ đùa bỡn tiểu thịt hạch của mình, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ không kém của thúc phụ mình, ngượng ngùng nói, “Ta thấy muội muội được thoải mái, tiểu huyệt cũng có chút ngứa ngáy, thúc phụ không được chê cười ta!”
“Tiểu tao hóa, chỉ cần ngươi cầu xin ta, ta sẽ để cho ngươi được vui vẻ!” Chu Tư Lễ cười nói.
Vốn còn đang rụt rè, lại đột nhiên nghe được Chu Nguyệt Phù kêu da^ʍ, “A… Bá phụ… tiểu tao huyệt người ta… chịu không nổi… Sắp bị bá phụ… chơi tiết ra rồi… Mau… lại mau thêm chút… xoa xoa tao đậu đậu của Phù Nhi… A… a… cha mau nhìn đi… Nữ nhi nhà ngươi… sắp bị bá phụ… đùa chết rồi…”
Chu Nguyệt Dung nhìn thấy muội muội ở trong lòng ngực người nọ duỗi thẳng đôi chân dài, một đôi vυ' bự lắc lắc run run, khi tiết thân còn kêu cha nàng ta nhìn xem.
Cuối cùng hạ quyết tâm, lôi kéo tay Chu Tư Lễ nhỏ giọng cầu xin, “Thúc phụ… Cầu thúc phụ… Làm Dung Nhi tiết thân đi… Người ta cũng muốn…”