Ngón tay ngọc nhỏ dài theo bụng nhỏ trượt vào bên trong hoa môi, đầu ngón tay tìm đến viên thịt châu kiều nộn nhẹ vê tròn xoa nắn. Từng trận tê dại truyền đến khiến Chu Nguyệt Dung kẹp chặt hai chân, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người đang giao hoan trước cửa hàng thịt.
Gã đồ tể cao lớn cường tráng đè lên nữ tử nhỏ xinh như một tòa tháp bằng sắt đang phô trương sức mạnh của mình. Gậy thịt lớn tím đen hung ác cắm lộng tao huyệt nữ tử, dâʍ ɖị©ɧ trong suốt theo gậy thịt ra vào chậm rãi chảy xuống. Gã đồ tể giơ bàn tay to như cái quạt hương bồ vỗ vào cặp mông phì nộn của nữ tử, cay nghiệt nói, “Thằng khốn nhà ai lại đi cưới một con vợ dâʍ đãиɠ như ngươi, tiểu da^ʍ huyệt đều bị người khác thao lỏng rồi, đồ vật của ông đây to như vậy còn không lấp đầy được cái động này của ngươi, ngươi mỗi ngày chổng mông lên câu dẫn dã hán tử đến thao hỏng huyệt ngươi đúng không?
“Oan… oan uổng quá… Người ta mới… mới buông lỏng một chút… Gậy thịt… ca ca… quá lớn… Tiểu huyệt… người ta sắp bị… thao… thao hỏng rồi…”
Hai tay nữ tử giữ chặt cửa, hai vυ' lớn trước ngực không ngừng run rẩy, núʍ ѵú đỏ tươi thỉnh thoáng sẽ đập vào cửa, bị cửa gỗ thô ráp kia cọ xát khiến nàng kia kêu càng to hơn, “A… Không… Không được… A… Cửa lớn nhà ca ca… ăn… ăn… ngực sữa của người ta… Ai u… Ca ca… thao giỏi quá… Gậy thịt lớn… thọc tới tận ngực người ta rồi… thật… sảng khoái…”
Gã đồ tể dùng cánh tay đầy lông của mình nhấc một chân nữ tử lên, hướng chỗ hai người đang tương giao về phía đường cái trước cửa. Chu Nguyệt Dung ngồi trong xe ngựa có thể nhìn thấy rõ ràng, tiểu tao huyệt của nàng kia bị cây gậy thịt lớn của gã đồ tể làm vừa sưng vừa đỏ, hoa hạch giữa thịt mềm cũng đứng thẳng lên, dâʍ ŧᏂủy̠ như được mở ra, trực tiếp dọc theo đùi kéo ra một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ ướŧ áŧ.
Người trong thành Phong Lưu đối với chuyện này đã quá quen thuộc, nhưng vẫn luôn có một số thằng lưu manh vô lại, hoặc nghèo hoặc xấu không tìm được nữ tử nào nguyện ý cho bọn họ thao huyệt, như chó hoang đầu đường, cả ngày quậy phá loanh quanh tìm mấy cô nương bị người khác thao hôn mê, nhân cơ hội cũng đến làm nàng ta một hồi.
Lúc này đã có ba thằng lưu manh như chó hoang đánh hơi thấy mùi dâʍ đãиɠ tìm tới, vừa thấy gã đồ tể nhấc chân nữ tử lên, lập tức cởi chiếc quần bẩn thỉu, móc gậy thịt cứng ngắc ra vuốt ve, trong miệng còn trêu đùa không đứng đắn, “Đây là cô nương nhà ai, sáng tinh mơ đã chạy ra ngoài ầm ĩ, phải chăng gậy thịt nam nhân nhà ngươi bé quá, không còn dùng được?”
Người ở giữa nói, “Đáng thương, tiểu tao âʍ ɦộ bị thao sưng lên rồi, côn ŧᏂịŧ Lý đồ tể kia vừa thô vừa lớn, hôm qua ca ca còn nhìn thấy một tiểu nha đầu bị hắn thao tiểu ra, ngươi đúng là không sợ chết, dám câu dẫn hắn đến thao ngươi!”
Cuối cùng người nọ đỏ mặt, vuốt ve cây gậy thịt so với người khác dài hơn một tấc, nói, “Sợ cái gì, bị Lý đồ tể thao chết mới tốt, huynh đệ chúng ta mới vừa lúc nhân cơ hội thao nàng một hồi. Tao kỹ nữ, nhìn gậy thịt lớn của ca ca đây có dài hơn cái ngươi đang dùng không? Còn không mau bò lại đây, ca ca có thể từ tao âʍ ɦộ của ngươi trực tiếp thao đến tận tim ngươi đấy!”
“Ta… Ta không… không thèm đến…” Nữ tử hai má ửng hồng, ánh mắt mê ly, đã bị gã đồ tể kia thao đến hồ đồ, “Ca ca… Gậy… gậy thịt lớn… quả nhiên… sướиɠ… thoải mái… Hôm qua muội muội nhà ta… bị thao… đến tiểu đầy người… Sau khi về nhà… không quan tâm gì nữa… quấn lấy cha… thao lãng âʍ ɦộ của nàng… Người ta nhìn thôi đã thèm… nên sáng sớm mới… tìm tới ca ca… A… Chậm một chút… gậy thịt lớn… đỉnh đến… tao… tao thịt… nha… Ca ca… ngươi muốn… thao chết ta sao…”
“Hóa ra tiểu nha đầu hôm qua là muội muội của ngươi?” Gã đồ tể thở hổn hển nói, “Tiểu lãng âʍ ɦộ của nàng kia thao vào mới gọi là mềm, thọc vào tất cả đều là nước, tao huyệt này của ngươi thì lỏng lẻo!”
Nữ tử mê man tự nhéo núʍ ѵú của mình lãng kêu lên, “Người ta mới sáu tuổi… đã kêu cha… khai bao. Gậy thịt lớn của cha… sớm đã thao người ta… từ trong ra ngoài… sau lại gả cho người… Công công cùng với tiểu thúc… đều đã thao ta… Với số tuổi của người ta… như vậy vẫn còn chặt đó…”
Vừa nghe nàng kia nói đã bị cha ruột khai bao, Chu Nguyệt Dung như bị cám dỗ thật lớn, tâm trí không yên, ngón tay khẽ giật, ấn mạnh vào tiểu hoa hạch của mình. Kɧoáı ©ảʍ khó có thể nói nên lời lan khắp toàn thân, Chu Nguyệt Dung cầm lòng không được yêu kiều rêи ɾỉ ra tiếng.
Lúc này cửa xe bị đẩy ra, xa phu nhà nàng đột nhiên chen vào trong xe hỏi, “Cô nương kêu gì vậy, trên người không khỏe sao?”