Chương 11: Khi đó anh còn phớt lờ tôi (H)
Editor: L’espoir
*
“Khi còn học trung học, bề ngoài giống như một nàng tiên, sau lưng thực chất là dâʍ đãиɠ đến mức không giới hạn.” Hạ Ôn Luân chống dươиɠ ѵậŧ muốn đi vào, nhưng môi hoa trơn nhẵn ướt sũng, vừa không để ý là trượt ra.
Hắn nhíu nhíu mày, dùng bàn tay không nhẹ không nặng đánh xuống bướm nhỏ.
Bàn tay mạnh mẽ đánh vào âʍ ѵậŧ, cơ thể mềm mại lại run rẩy một trận.
“A!”
“Còn chưa vào đã chảy nhiều nước như vậy, giống như cái gì ấy nhỉ?”
Hạ Ôn Luân ngồi thẳng dậy, nhìn đóa hoa huyệt trắng nõn kia, ngón cái mở cánh môi hoa của cô giúp cô nuốt, môi hoa mềm mại đáng thương bị tách đến mức tối đa, mới miễn cưỡng nuốt lấy nửa qυყ đầυ.
Cái chạm mềm mại và nhiều nếp gấp bao lấy qυყ đầυ, chen chúc vây quanh dị vật, Hạ Ôn Luân không nhịn được, da đầu tê dại một trận, bóp eo cô nặng nề ưỡn người vào.
“Mẹ kiếp!”
“Hư a!” Huyệt khít không kịp phòng bị đã bị kéo căng thành hình dạng gậy thịt lớn, nếp gấp dày đặc bị đẩy ra, môi hoa tròn trịa cố gắng bọc lấy gậy thịt, hai mảnh thịt dạng thành hai mảnh mỏng, giống như có thể rách nát bất cứ lúc nào.
“Đúng là bướm giỏi, sớm biết thế thì hồi trung học tôi đã đυ. em rồi, mỗi ngày cắm vào bướm của em.”
Huyệt nhỏ bị cắm xuyên qua hoàn toàn, hình dạng ngắn hẹp cứng rắn đẩy vào cửa cung và xương chậu, kéo dài thật lớn để chứa được dươиɠ ѵậŧ to bự, Thẩm Tây Nguyệt duỗi ra hai chân trắng nõn mềm mại của mình, trước mắt tối sầm từng trận.
“Khi đó anh còn phớt lờ tôi.”
Nhớ tới chuyện cũ, Hạ Ôn Luân không khỏi nhếch mép cười: “Không phải đang mập mờ với tên đó từ năm lớp 10 sao? Thẩm Tây Nguyệt, từ khi em học trung học chính là một người trêu hoa ghẹo nguyệt, sao bây giờ tôi mới nhận ra.”
Cơ eo hắn mãnh liệt tiến về phía trước, vững vàng tách cái lỗ chật hẹp khó đi vào ra, đưa qυყ đầυ đến sâu trong hoa tâm của cô, đυ.ng phải hoa tâm khiến cô đau nhức bủn rủn vô cùng, vách huyệt vừa sưng tấy vừa tê dại.
Dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông đã hoàn toàn cắm sâu vào bộ phận riêng tư của cô, tìиɧ ɖu͙© không phù hợp giống như một trận cướp bóc bạo lực, nhưng Thẩm Tây Nguyệt thật sự quá mẫn cảm, trong cảm giác đau đớn căng trướng đến mức bộ phận riêng tư muốn nổ tung, thế nhưng cơ thê lại sinh ra kɧoáı ©ảʍ khó nói nên lời.
***
L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!!