Khi cả hai dọn dẹp xong nằm lên giường thì đã gần mười một giờ.
Trần Ức Liễu thoải mái nheo mắt trong hơi thở ấm áp và quen thuộc của Kỷ Minh, vươn tay ôm lấy lưng anh, áp cặp ngực to mềm mại vào cơ ngực anh.
Đôi bàn tay to phía sau vuốt ve từ cổ, sống lưng cho đến eo, cuối cùng bao lấy mông cô, dùng sức xoa nắn hai lần. Kỷ Minh thì thào bên tai cô: “Sờ thật thích.”
Trần Ức Liễu im lặng gãi lên lưng anh, Kỷ Minh cười lên hai tiếng.
Anh vỗ về vuốt ve lên lưng Trần Ức Liễu như dỗ dành một đứa trẻ, động tác của anh đối với Trần Ức Liễu rất nhẹ nhàng, nụ hôn ẩm ướt rơi xuống làn da nhạy cảm, mang đến cảm giác thoải mái quen thuộc.
Nhưng anh càng dịu dàng, Trần Ức Liễu càng không chịu nổi, thậm chí mơ hồ mong đợi một chút cưỡng ép cùng thô bạo.
Cuối cùng, Kỷ Minh ôm chặt lấy cô, hôn lên trán cô nói: “Đã muộn rồi, ngày mai ngày mốt anh còn phải tăng ca, mau ngủ đi.”
“…Ừm, chúc ngủ ngon."
“Chúc ngủ ngon.”
Trần Ức Liễu vừa mới bị Từ Hoài Viễn ở tầng dưới làm cho ý loạn tình mê, ham muốn trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai, vốn nghĩ khi Kỷ Minh về có thể chính đáng giải quyết ngọn lửa không rõ nguyên nhân trong lòng cô.
Nhưng anh lại liên tục tăng ca, cô cũng không thể không thông cảm.
Không bằng khi còn đi học, anh có thể vì cô mà cống hiến vô số tinh lực, huống chi anh vừa mới bắt đầu làm chuyện đó, ngoại trừ lần đầu tiên có chút vội vàng, thì cô cũng không tìm được điểm bất mãn nào từ anh hết.
Hơn nữa, Kỷ Minh có khả năng khám phá và học hỏi mạnh mẽ, càng chiến đấu, anh càng trở nên dũng cảm hơn, trải nghiệm tìиɧ ɖu͙© giữa hai người rất hài hòa.
Nói cách khác, trong một năm làm việc, thời gian hai người ở bên nhau càng ngày càng ít, trừ những ngày cuối tuần, họ thường giống như bạn đời sống cùng nhau, như một cặp vợ chồng già.
Cô còn trẻ, trái tim tràn đầy nhiệt huyết, có cô gái nào không mộng tưởng trong lòng đâu?
Trong lúc suy nghĩ lung tung, Trần Ức Liễu từ từ chìm vào giấc ngủ.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Lời nói tối hôm qua ảnh hưởng không nhỏ, Trần Ức Liễu không còn bối rối khi đối mặt với Từ Hoài Viễn nữa, thậm chí còn có thể đáp lại lời chào buổi sáng đầy ẩn ý của anh ta.
Sau khi ra khỏi thang máy, Từ Hoài Viễn nắm tay Trần Ức Liễu, luồn tay vào ngón tay cô siết chặt.
Đi ngang qua văn phòng của Trần Ức Liễu, Từ Hoài Viễn không dừng lại, Trần Ức Liễu vùng ra nhưng lại bị nắm chặt hơn.
Từ Hoài Viễn kéo Trần Ức Liễu vào lòng, đóng cửa phòng làm việc lại, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ trong lòng mình, cười khẽ: “Đồng ý chưa?”
Trần Ức Liễu siết chặt tay nhỏ thành nắm đấm, chống vào ngực anh: “Đồng ý hay không có gì khác nhau sao?”
Từ Hoài Viễn mím môi hôn cô, trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: “Tôi thích mối quan hệ mà hai bên đều tình nguyện, tôi sẽ không ép buộc em.”
Trần Ức Liễu dán sát vào người anh ta, cảm nhận nhịp tim đập đều đặn mạnh mẽ của người đàn ông, vòng ôm ấm áp phóng khoáng, lớp vải khô mềm trước ngực anh ta có mùi đàn hương thoang thoảng, cô vùi khuôn mặt nhỏ của mình vào đó, như thể làm như vậy thì không cần phải đối mặt với thực tế nữa.
Bàn tay cô dần thả lỏng, cô buông lỏng những ngón tay ra...
Trong văn phòng rộng lớn, hai người ngồi chồng lên nhau, một cao một thấp, người nhỏ nhắn ngẩng mặt lên, người cao lớn cúi đầu xuống, hai người ôm hôn nhau, lưu luyến triền miên như chim liền cánh, như cây liền cành.
Trần Ức Liễu cảm thấy người đàn ông đang yêu thương liếʍ môi cô, cạy hàm răng của cô, mυ'ŧ chiếc lưỡi nhỏ trơn tru của cô vào miệng, mυ'ŧ mát đùa giỡn với nó.
Cô gái trong lòng anh giống như một khối kẹo đường, càng hôn càng mềm, càng mυ'ŧ càng ngọt, người đàn ông không khỏi tăng thêm lực đạo, từ nhẹ nhàng liếʍ láp đến có chút thô bạo xâm chiếm.
Trần Ức Liễu mềm nhũn trong vòng tay anh, bị anh hôn đến ngạt thở, nhưng cô lại không nỡ đẩy ra. Nước miếng trong suốt chảy ra từ khóe miệng, Trần Ức Liễu chìm trong hơi thở của anh, không kìm được rêи ɾỉ, hoa huyệt dưới thân kích động phun ra mật dịch, nhắc nhở anh rằng cô cũng muốn.
Người đàn ông một tay ôm eo cô, một tay đỡ gáy cô, tiếp tục hôn sâu hơn, cắn đầu lưỡi cô một cái.
“A!” Người phụ nữ kêu lên.
Khi hai người tách ra, trên miệng cả hai còn vương một sợi chỉ bạc.
Sắc mặt Trần Ức Liễu đỏ bừng, hơi thở phập phồng, người đàn ông cách lớp quần áo đùa giỡn hai nhũ hoa của cô, đem mặt vùi vào giữa ngực cô, dùng chóp mũi cọ cọ áo cô, thỏa mãn thở dài: “Tại sao lại thơm như vậy?”
Ngón tay thô ráp chơi đùa với hai đầṳ ѵú của cô, nhéo, kéo, ngậm vào trong miệng, liếʍ liếʍ đầṳ ѵú nói: “Muốn đi công tác với tôi không?”
Thấy vẻ mặt của cô mê mang, anh liền nhẹ nhàng xoa xoa hai bầu vυ', dỗ dành: “Tôi tới nước M nửa tháng, em không muốn ra nước ngoài chơi sao?”
Trần Ức Liễu chưa bao giờ ra nước ngoài ngoại trừ chuyến đi tốt nghiệp đại học đến Đông Nam Á, tiết kiệm với giá cả phải chăng, bố mẹ cô là giáo viên nhân dân, tuy không thiếu tiền nhưng họ không đủ khả năng để đi du lịch đến những quốc gia có tỷ giá hối đoái như châu u và Hoa Kỳ.
“Chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
Người đàn ông cười nói: “Em gan vậy à?”
Trần Ức Liễu đỏ mặt, tránh ánh mắt của anh ta.
“Yên tâm, không chỉ hai chúng ta, sẽ không có ai nghi ngờ gì đâu.”
“Vậy anh phải tăng lương cho tôi.” Trần Ức Liễu ngẩng đầu lên, có chút không xác định mở miệng yêu cầu.
Từ Hoài Viễn bị cô cắt ngang, có chút kinh ngạc nhìn cô, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, ánh sáng ấm áp chiếu vào mặt cô, đôi mắt trong veo, gò má có chút ửng hồng.
Chỉ muốn tăng lương thôi sao?
Anh đã kiểm tra lý lịch của Trần Ức Liễu, gia cảnh rất bình thường, trong mắt anh những người như họ thì của cải gần như bằng 0. Sau này nếu hai người trở thành tình nhân của nhau, Từ Hoài Viễn sẵn sàng hỗ trợ và dỗ dành cô.
Anh đối với cô có du͙© vọиɠ, cho dù cô nguyện ý làm một người phụ nữ độc lập hay làm con chim hoàng yến trong l*иg, chỉ cần đi theo anh thì cô chắc chắn sẽ không chịu thiệt thòi.
Mà cô đã bị mê hoặc bởi anh, ngay từ đầu anh đã dụ cô vào cạm bẫy của du͙© vọиɠ.
Anh nghĩ rằng mọi chuyện đã ổn thỏa, nhưng từ “tăng lương” khiến anh cảm thấy bất ngờ.
Anh ôm Trần Ức Liễu vào lòng, mỉm cười cắn vành tai cô: “Đương nhiên.”
Thật đáng yêu.