Thân hình cao lớn của Từ Hoài Viễn đè Trần Ức Liễu lên tường.
Trước ngực là một thân hình nóng như lửa của người đàn ông, còn sau lưng là bức tường lạnh lẽo.
“Ngực bị chơi có thoải mái không?” Người đàn ông áp sát vào, ác ý thổi khí vào sau tai cô.
“Đừng nói nữa—” Cô rất thoải mái dưới tác động của cảm giác áy náy vì phản bội bạn trai và kɧoáı ©ảʍ của du͙© vọиɠ, ham muốn sâu hơn của cô đã được khơi dậy.
Kỹ thuật trêu chọc hơi thô bạo và khéo léo của người đàn ông đã lấn át ý thức đạo đức của cô.
Phụ nữ cũng có du͙© vọиɠ, khao khát tìиɧ ɖu͙© của một người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ và đẹp trai mang lại là sự quyến rũ chết người.
Tuy rằng ngoài miệng kháng cự nhưng cô vẫn không nhịn được mềm nhũn cả người.
Trần Ức Liễu chớp mắt nhìn người đàn ông đang ôm cô, nhưng cô không nghĩ rằng dáng vẻ lười biếng như vậy đã khơi dậy ham muốn đang cố kìm nén của người đàn ông.
Vốn định hôm nay chỉ ăn một chút thịt để không làm cô sợ, nhưng ai có thể cưỡng lại được vẻ mặt dục cầu bất mãn thẹn thùng rụt rè của tiểu yêu này được cơ chứ?
Từ Hoài Viễn không phải là người thiếu kiên nhẫn trong tìиɧ ɖu͙©, anh là một thợ săn giàu kinh nghiệm, cừu nhỏ đã ở trong lòng bàn tay của anh, cắn một miếng quá mạnh sẽ làm cừu nhỏ sợ hãi, anh tận hưởng quá trình hành hạ đùa giỡn với con mồi nhỏ, từ từ xé xác rồi ăn vào bụng, ăn sạch luôn cả xương thì mới đủ tư cách là một thợ săn.
Từ Hoài Viễn vừa nghĩ vừa cười nhẹ rồi cắn vành tai cô, ôm cô ngồi xuống bàn làm việc, để Trần Ức Liễu mở rộng hai chân ngồi lên thắt lưng anh. Lòng bàn tay anh luồn vào dưới váy, cuộn chiếc váy dài ngang đầu gối lên eo cô, xuyên qua lớp qυầи ɭóŧ chạm vào khe hở giữa hai chân cô, đầu ngón tay cách lớp vải xoa vào trong khe thịt.
Nơi đó vì bị mυ'ŧ ngực nên đã tràn ngập dịch tình, vô cùng lầy lội, đúng là một bảo bối nhiều nước, lòng bàn tay Từ Hoài Viễn dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của cô.
“Như vậy thoải mái lắm phải không? Huyệt da^ʍ có muốn ăn cái gì không? Hửm? Có muốn không?"
“Từ tổng, không thể làm như vậy đâu—— làm ơn, đừng làm như vậy —— A…”
m đế đột nhiên bị nhéo, toàn thân Trần Ức Liễu run lên, cô rưng rưng nước mắt nhìn người đàn ông, hy vọng anh ta mềm lòng buông cô ra, nhưng ngón tay đang nhéo âm hạch nhỏ vẫn đang xoa nắn, không hề có ý định buông tha cô.
Từ Hoài Viễn xoa nắn hạt ngọc nhỏ đang mẫn cảm sưng lên như cục bột của cô, nghe người đẹp chịu không nổi khẽ kêu.
“Không—a, a, a…không, Từ tổng—đừng nhéo chỗ đó…A…”
“Tiễu dâʍ đãиɠ kêu gì thế? Đừng nhéo chỗ nào? Chỗ này à, thế tôi sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, để xem nhéo hay không nhéo thoải mái hơn.”
Dứt lời, anh thực sự dùng lực nhéo hạt đậu nhỏ, kèm theo một tiếng hét the thé, người phụ nữ run rẩy như chiếc lá gặp gió lớn. Dâʍ ŧᏂủy̠ nhớp nháp nhanh chóng thấm ướt miếng vải, khiến cho người đàn ông có thể cảm nhận rõ ràng phần dưới của Trần Ức Liễu.
“Tiểu dâʍ đãиɠ thật mẫn cảm, mới đây thôi đã chảy nước rồi.”
Người đàn ông cười nhạt, vẫn nhẹ nhàng vuốt ve hạt ngọc trai nhỏ, sau đó đột nhiên nhéo mạnh một cái, nhìn cô gái nhỏ đang dựa trong lòng mình thỉnh thoảng run rẩy một chút.
Sau cao trào, tìиɧ ɖu͙© đầy cấm kỵ và không thể chịu đựng nổi, đầu óc Trần Ức Liễu trở nên trống rỗng, Trần Ức Liễu không nhận ra khi đầu óc cô trống rỗng mơ hồ thì trông cô quyến rũ như thế nào.
Khuôn mặt nhỏ ửng hồng, trong mắt tràn đầy xuân ý, ánh mắt mất đi tiêu cự, thậm chí chỉ còn có nước mắt, khóe miệng lấp lánh…
Đột nhiên, có thứ gì đó bịt kín miệng nhỏ của cô, mềm mại mà mạnh mẽ đẩy hàm răng trắng nõn ra, tấn công vào trong miệng cô. Bề ngoài đầu lưỡi hơi thô ráp cẩn thận liếʍ láp từng tấc bên trong, móc lấy chiếc lưỡi nhẵn nhụi của cô, thỉnh thoảng hút lấy một ngụm dịch thể.
Nhịp tim của cô dần dần lắng xuống, khi cô vừa định thần lại thì chiếc váy đã bị người đàn ông cởi xuống, nhưng tiếc cho chiếc áo sơ mi, vì kéo quá mạnh nên cúc áo bị rơi ra, căn bản không che được nội y bên trong.
Trần Ức Liễu cắn môi trừng mắt nhìn Từ Hoài Viễn, Từ Hoài Viễn đã đem toàn bộ sự xấu hổ của cô thu hết vào trong mắt.
“Đừng sợ, thay bộ khác.”
Trong giọng nói mang theo sự hưng phấn, Từ Hoài Viễn trừng mắt, tuy rằng anh không tiến vào, nhưng cũng đủ thỏa mãn.
Cơ thể của người phụ nữ mềm mại và nhạy cảm, chỉ bằng cách chơi đùa với bộ ngực và nhào nặn âm hạch của cô thôi mà đã quyến rũ như vậy, không biết sau này khi thực sự đút thứ đó vào tiểu huyệt của cô thì không biết sẽ sướиɠ như thế nào.
“Em không ra ngoài được à?” Trần Ức Liễu không cài cúc áo sơ mi được nên đành chịu thua, thôi bỏ đi, dù sao anh ta cũng thấy hết rồi, cũng không sợ anh ta lại sàm sỡ mình, cho nên dứt khoát mặc kệ anh ta, chuẩn bị nhanh chóng chuyển tài liệu cho đồng nghiệp.
Người đàn ông bước ra khỏi phòng gọi trợ lý của mình.
Chưa đầy một giờ, đồng phục cao cấp của Céline xuất hiện trên bàn Trần Ức Liễu, cô đã nhìn thấy nó trên hot search, bộ sưu tập thu đông mới vừa ra mắt tại Palais Galliera ở Paris, bất kể là tay nghề hay thiết kế, đều tốt hơn những thứ cô đang mặc trên người rất nhiều…
Rõ ràng những gì cô mặc hôm nay là của một thương hiệu thiết kế nhỏ mà cô đã mua với giá vài nghìn tệ, rất nhiều người đã đến hỏi về thương hiệu này.
Trần Ức Liễu thay đồ, vừa vặn với thân hình của cô, làm thế nào mà Từ Hoài Viễn biết được size của cô?
Nghĩ đến đây, Trần Ức Liễu lại đỏ mặt.
Sau khi sờ soạng thật kỹ cơ thể của cô, tất nhiên tên cáo già kia đã biết từ sớm rồi.
Người đàn ông cũng không quay lại, buổi trưa Trần Ức Liễu cũng không định đến nhà ăn của công ty, cô chỉ gọi đồ ăn mang về, không muốn gặp bất kỳ ai, đặc biệt là anh ta.
Cô vừa mới mở phần mềm giao hàng thì có tiếng đập cửa bên ngoài truyền đến.
“Cô Trần, cơm hộp của cô đến rồi.”
Hả? Rõ ràng cô còn chưa đặt mà.
Trần Ức Liễu mở miệng, ngoài cửa là một thanh niên cao gầy, đẹp trai trong bộ vest.
Mặc bộ đồ này đi giao đồ ăn?
“Đây là cơm hộp của Lâm Tương Các giao tới cho cô, mời nhận ạ.” Thanh niên đeo găng tay trắng quỳ xuống, từ trong hộp giao hàng lấy ra duy nhất một hộp thức ăn chạm khắc gỗ.
Trần Ức Liễu nhận lấy, có chút sững sờ.
Tối hôm qua đến Lâm Tương Các, không ngờ ở đây có phục vụ mang về, là Kỷ Minh gọi cho cô sao?
Mở phần trên cùng của hộp thì có một bưu thϊếp vàng với chữ ký đập vào mắt.
‘To my lover: Mới sáng đã làm việc vất vả rồi.’
Trần Ức Liễu bỗng nhiên đóng cửa lại, ai là tình nhân của anh ta chứ! Một buổi sáng bị anh ta quấn lấy đùa bỡn thì đúng là “vất vả” thật!