Đức Hạnh Không Thể Trói Buộc Tôi

Chương 7: Cách một bức tường nói chuyện với đồng nghiệp bị cấp trên chơi ngực

Từ Hoài Viễn dùng một tay giữ sau lưng cô, hai người áp sát vào nhau, l*иg ngực mềm mại, cơ ngực săn chắc.

Trần Ức Liễu thích mặc quần áo rộng, nhưng khi Từ Hoài Viễn phát hiện vòng eo của cô quá nhỏ để ôm, hông thẳng, ngực đầy khi cọ vào rất có cảm giác điện nước đầy đủ.

Như một viên ngọc sáng bị bụi che phủ.

Mấy chữ này hiện lên trong đầu Từ Hoài Viễn.

Làm thế nào loại phụ nữ này có thể sống trong tầm thường, bị mắc kẹt trong tầm thường được chứ?

Tay còn lại ôm lấy bầu ngực phải của cô, có vẻ hài lòng với sức nặng và cảm giác, rồi bắt đầu xoa nắn nhẹ nhàng mặt dưới bầu ngực nhạy cảm của cô, thỉnh thoảng dùng ngón tay cái xoa lên nơi nhô ra trên đỉnh.

Từ Hoài Viễn cảm nhận được sự run rẩy nhè nhẹ của cô gái trong lòng, nụ hôn thấp giọng an ủi, sự vuốt ve bá đạo mà dịu dàng mà anh trao từ từ thấm vào từng lỗ chân lông của Trần Ức Liễu như một loại thuốc kí©ɧ ɖụ© vô hình thấm vào từng tế bào máu.

Cô ngây người để Từ Hoài Viễn cởϊ áσ khoác của cô xuống, kéo vạt áo sang hai bên, để lộ bờ vai phải tròn trịa trắng như tuyết và gần hết bộ ngực đầy đặn được chiếc áo ngực ren màu đen bao phủ.

Đầu ngực bị thụt vào trong của cô thường cần được kí©ɧ ŧɧí©ɧ để nhô ra, người đàn ông tận mắt nhìn thấy chiếc bánh bao sữa lớn trắng nõn mềm mại, thay đổi từ núʍ ѵú phẳng lì được kí©ɧ ŧɧí©ɧ trồi ra bên ngoài chiếc bánh sữa, bầu vυ' quyến rũ câu dẫn, càng khiến cho trái tim của người đàn ông nóng hơn.

Dáng người thon thả mà sao lại có bộ ngực lớn như vậy chứ?

Yết hầu của Từ Hoài Viễn bắt đầu nhấp nhô.

“Trần Ức Liễu? Có ở đó không?” Ngoài cửa đột nhiên truyền tới hai tiếng tiếng gõ cửa.

Giọng nói này lập tức khiến Trần Ức Liễu hoàn hồn, lúc này hai người đang ý loạn tình mê, chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙©, hơi thở quấn lấy nhau lưu luyến không muốn tách ra.

Trên bờ ngực trắng tuyết, bàn tay của người đàn ông còn lưu luyến trên bờ mông tròn trịa của cô mà xoa nắn, khiến eo cô tê dại.

“Ưm, Từ tổng, có người tới ——” Cô vừa thở vừa nói nhỏ.

"Trần Ức Liễu? Em đang ngủ à? Chiều nay có một cuộc họp nên em phải mang tài liệu cho chị đấy, chị vừa gửi cho em rất nhiều tin nhắn, nhưng em vẫn chưa trả lời bất kỳ tin nhắn nào cả—” Người phụ nữ ở ngoài lại gõ cửa, thấy bên trong không có phản ứng, cô ta còn định mở cửa đi vào.

Trần Ức Liễu căng thẳng đến mức tim ngừng đập, vừa định kêu lên một tiếng thì lại nghe thấy mấy tiếng lạch cạch mạnh mẽ vang lên, người phụ nữ không thể mở cửa được.

Hóa ra lúc Từ Hoài Viễn tiến vào, anh đã khóa trái cửa lại.

Vì ngoài cửa có người, cô gái lộ ra vẻ khẩn trương, toàn thân toát ra một màu hồng nhạt, đặc biệt là bộ ngực trắng nõn, hai núʍ ѵú có thể nhìn thấy đã phồng lên do tiếp xúc với không khí, ma sát với vải và phần ngực đàn ông nên đã như đóa hoa nở rộ khao khát được người tới hái.

Người đàn ông kéo áσ ɭóŧ của cô xuống, lớp vải tích tụ khiến bộ ngực vốn đã đầy đặn của cô càng thêm chật chội, hai đầu ngực nhỏ nhắn cọ sát vào nhau.

Không nhịn được nữa.

Thân thể cô vô thức co rút lại, vòng eo đung đưa, hai bầu ngực rung lên như sóng nhũ.

“Hmm—” Tiếng rêи ɾỉ không kiểm soát được vang lên.

Người đàn ông dùng bàn tay to lớn nắm lấy bầu ngực, cúi xuống, đưa một bên đầu ngực vào miệng dùng sức mυ'ŧ vào giống như muốn hút ra sữa.

“Ưm, đừng mυ'ŧ ——” Trần Ức Liễu thấp giọng rêи ɾỉ một tiếng, vặn vẹo thân thể muốn tránh đi, nhưng cái miệng ngậm lấy đầṳ ѵú của cô vẫn không ngừng mυ'ŧ chặt, đầu lưỡi hơi thô không ngừng càn quét phía trên đỉnh, bầu ngực còn lại thì bị ngón tay liên tục đùa bỡn.

“Hả? Trần Ức Liễu, em đang làm gì vậy?" Người bên ngoài có thể nghe rõ ràng tiếng rêи ɾỉ của cô, nhưng trong phòng cách âm không tệ nên cô ta nghe không rõ, chỉ nghe được một chút động tĩnh.

“Buông tôi ra… Ưm—đừng, có người, Từ tổng—” Giọng nói quyến rũ của người phụ nữ mang theo tiếng nức nở, làm cho người ta cảm thấy đau lòng. Nhưng đổi lại, người đàn ông càng mυ'ŧ càng khiến cho người cô như mềm nhũn ra, còn phát ra âm thanh nhóp nhép đáng xấu hổ, người đàn ông tựa như muốn hút cô ra sữa thì mới chịu buông tha cho cô.

Kɧoáı ©ảʍ từng đợt từ hai điểm bị chơi đùa truyền đến toàn thân, khiến cô vô thức kẹp chặt hai chân mà ma sát.

“Thoái mái không? Có sợ cô ta vào không?” Người đàn ông buông đầu nhũ đỏ tươi đáng thương đang run rẩy vì bị chà đạp ra, vừa thì thầm vừa đưa đầu lưỡi ra liếʍ nhẹ.

Cô gái không nói lời nào, người đàn ông thấy vậy liền dùng đầu răng khẽ cắn đầu ngực.

“Trả lời.”

“Ưm ưm ưm —— sợ, sợ có người vào, a a a.”

Người đàn ông trầm thấp cười đểu, hơi thở nóng bỏng của anh thở ra phả vào ngực cô.

Anh ta lại cắn đầu ngực cô rồi!

Để không làm đầu ngực càng thêm đau, Trần Ức Liễu chỉ có thể ngoan ngoãn hướng về phía người đàn ông xoa nắn.

Hai người dừng lại trước cửa.

Đồng nghiệp bên ngoài vẫn không ngừng gõ cửa.

Từ Hoài Viễn gặm cắn cổ, tai của Trần Ức Liễu, đôi môi cùng đầu lưỡi ướŧ áŧ tìm đến đầṳ ѵú sưng đỏ, đầu lưỡi không ngừng liếʍ láp nụ hoa nhỏ, phủ lên chúng một lớp tầng nước lấp lánh, sau đó một ngụm mυ'ŧ mạnh, lúc buông ra còn tạo một tiếng chụt ướŧ áŧ khiến người ta đỏ mặt.

“Người đẹp Trần ơi!!! Em nói gì đó với chị đi!” Đồng nghiệp ngoài cửa muốn khóc không ra nước mắt.

Sao mới sáng sớm đi làm mà đã ngủ gật rồi, mặc dù nói gϊếŧ thời gian là điều đương nhiên nhưng đừng trì hoãn công việc của của cô ta chứ.

“Em ở đây…”

Động tĩnh của hai người hơi lớn khiến người ngoài cửa nhận ra bên trong có người.

Trần Ức Liễu cố gắng kìm nén du͙© vọиɠ của mình rồi mở miệng trả lời.

Mặc dù vậy, giọng nói của cô vẫn khàn khàn và mềm mại.

“Em mở cửa cho chị vào đi, em mới tỉnh ngủ chứ gì! Giọng vẫn còn khàn đấy.”

Trần Ức Liễu đỏ mặt, cô cố gắng tách kɧoáı ©ảʍ của thể xác ra khỏi tinh thần, cố gắng hết sức phớt lờ cái đầu trên ngực mình.

“Em hiểu rồi, chị Vương... Em vừa mới tỉnh dậy, xin lỗi, cho em vài phút, chút nữa em sẽ mang tài liệu đến cho chị sau."

"Em ngủ như heo vậy." Đồng nghiệp muốn nói lại thôi, lắc đầu một cái.

Nhiều đồng nghiệp có văn phòng độc lập đã đóng một chiếc giường gấp trong phòng riêng của họ, họ thường ngủ trong giờ nghỉ trưa, có vẻ như Tiểu Trần vừa rồi ngủ quên trên giường, cho nên lúc này không tiện cho người khác nhìn thấy mình, sáng sớm ngủ bù, cũng gan đấy chứ.

“Được, sợ em không biết, trước 11 giờ trưa cứ đưa cho chị là được, chị đi trước nhé.” Đồng nghiệp không muốn ở đây lâu, nếu lỡ gặp phải cấp trên thì lại lúng túng.

“Cô ta đi rồi, em rên được rồi đấy.” Một thanh âm khàn khàn kèm theo từng đợt mυ'ŧ liếʍ vang lên bên tai Trần Ức Liễu, bàn tay to nóng rực nhào nặn ngực phải cao ngất, đầu ngực nhỏ bên phải cũng được nhẹ nhàng xoa nắn.

Anh thè lưỡi từ từ liếʍ lên quầng vυ' rồi tới đầṳ ѵú, dùng đầu lưỡi búng nhẹ đầṳ ѵú ửng hồng, anh kiên nhẫn liếʍ láp hai bầu vυ' to một cách cẩn thận, sau đó ngồi thẳng dậy, vươn tay kéo áo ngực của cô lên.

Vì bộ ngực của mình bị chơi đùa nên cả người Trần Ức Liễu như nhũn ra, cô ngã vào vòng tay của người đàn ông, hai má đỏ bừng, thần sắc tan ra.