Xuyên Nhanh Thần Cấp: Ký Chủ Bệnh Kiều, Cầu Được Sủng Ái

Chương 6: Chủ nhân lạnh lùng, muốn ôm một cái (3)

Editor: Hi Nhiễm

Đây là nhiệm vụ thứ nhất Kỳ Dữ và Nịnh Manh hai người cùng nhau làm.

Không biết có phải ảo giác của Nịnh Manh hay không, cô dường như cảm thấy có người ở sau lưng điều khiển, bởi vì biết đây là lần đầu tiên Kỳ Dữ làm nhiệm vụ cho nên mới cố ý chọn một nhiệm vụ bối cảnh đô thị hiện đại, hào môn nghịch tập.

Ở phương diện nào đó, những sự việc trải qua của Kỳ Dữ và Lý Bách Nhiên có chút tương tự, đồng dạng không được người trong nhà yêu thích.

Thời điểm Kỳ Dữ xuyên vào đây, Lý phu nhân đã chết hơn một năm, Dương Y Y cũng đã mang theo hai đứa nhỏ tiến vào một năm.

Mà Lý Bách Nhiên hiện đang học lớp 11, nửa năm trước bởi vì mắc bẫy của Lý phu nhân, dẫn tới hai phụ tử Lý Bách Nhiên với Lý Thành hai người lớn tiếng cãi nhau, sau đó Lý Bách Nhiên liền dọn ra khỏi Lý gia, chưa một lần nào quay trở về.

Nịnh Manh phân tích tình huống hiện giờ, tình huống của Lý Bách Nhiên hiện giờ cũng không tốt.

Mẹ ruột chết đi, mẹ kế dọn vào biệt thự cao cấp, anh trai cùng cha khác mẹ đã bắt đầu đi làm trong công ty, hơn nữa chính hắn lại bị bức ra ngoài, không nơi nương tựa, ngay cả những đứa bạn bên người thường tụ tập bên nhau chơi đùa uống rượu đều vì một chút nho nhỏ lợi ích liền bán đứng hắn.

Tình huống hiện giờ của Lý Bách Nhiên khó có thể xoay người, nhưng cũng không phải là không có điểm đột phá.

Kỳ Dữ ôm mèo con trong lòng ngực, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve da lông mềm mại trên người nó, lông mi buông xuống khiến người khác không rõ hắn đang suy nghĩ gì.

Hiện tại Lý Bách Nhiên 17 tuổi, là học sinh.

Từ khi mẹ ruột của mình qua đời, sau khi hắn từ Lý gia dọn ra, Lý Bách Nhiên liền ít khi đi trường học. Cả ngày hắn cùng những cái hồ bằng cẩu hữu quậy với nhau, triệt để biến thành một tay ăn chơi trác táng.

Thời điểm Kỳ Dữ xuyên lại đây, buổi tối hôm qua thân thể này đi cùng những cái đó công tử ra ngoài uống đến say không còn biết gì, sau khi say rượu, đầu trướng đau, hương vị trên người cũng không dễ ngửi.

Kỳ Dữ buông Nịnh Manh ra, đi nhà tắm tắm rửa một cái, sau đó khoác khăn tắm từ bên trong đi ra.

Từ nhỏ là thiếu gia được nuông chiều lớn lên, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, toàn thân trên dưới chỉ có một cái khăn tắm buộc ở bên hông, chỉ có cặp mắt đen kia mang theo lãnh lệ cùng âm trầm không phù hợp với tuổi của hắn.

Tuy là không có ký ức, tuy rằng hiện tại cô chỉ là một con mèo, nhưng mà theo bản năng Nịnh Manh vẫn là hơi ngượng ngùng.

Cô nằm bò quỳ rạp trên mặt đất, cái đuôi ném nhẹ hai cái, sau đó đem chính mình lông xù xù đầu chôn vào hai cái chân trước.

Phi lễ chớ nhìn.

Phi lễ chớ nhìn.

Kỳ Dữ vừa đi liền thấy con mèo này nằm bò quỳ rạp trên mặt đất không biết là đang làm bộ dạng ngốc gì. Hắn đi tới, vươn một bàn tay nhấc Nịnh Manh lên, mang cô trở về phòng ngủ, sau đó vào lúc Nịnh Manh còn chưa phản ứng lại, trời đất quay cuồng, cô không chỉ bị Kỳ Dữ ôm ở trong lòng ngực, lại còn cùng hắn ngủ trên giường.

Một cái chăn, toàn bộ mèo đều bị che ở trong chăn.

Không hít thở được không khí tươi mát, Nịnh Manh không chịu được.

Cô nâng móng vuốt, từ trong lòng ngực hắn chui ra, một đường hướng lên trên, sau đó đầu cọ vào cái cằm trơn bóng soái khí của hắn.

“Đừng động đậy, để ta ngủ một lúc.” Kỳ Dữ duỗi tay vuốt vuốt đầu cô.

Giọng nói khàn khàn của thiếu niên mang theo một chút ủ rũ, Nịnh Manh súc thân thể dán cổ hắn, không dám lại động đậy.