“Mẹ, mẹ đang nói về cái gì vậy?”
Lý Phong không nghe, đặt chén trà trong tay xuống, đột nhiên đứng lên:
“Chị dâu không phải đồ vật, mà bán đi bán lại!”
Nghe được lời anh nói, mẹ Lý cũng không tức giận nữa, ngồi ở mép giường cười nói:
"Đúng vậy, cô ta không phải đồ vật, nhưng là mẹ tiêu tiền cưới về. Lúc đầu, nghĩ cưới cô ta về sinh cho nhà mình đứa cháu, nhưng bây giờ anh trai con như vậy, không thể nhờ cậy được….
Nói xong, mẹ Lý cố ý nhìn Lý Phong nói:
“Con thấy chị dâu thế nào?”
Lý Phong rõ ràng ngạc nhiên: “Chuyện gì thế nào?”
“Con bé xinh đẹp như vậy, đang ông ai cũng thích mẹ biết, nơi này chúng ta không phải không có chuyện anh trai đã chết chú em và chị dâu…..”
“Mẹ! Cô ấy là chị dâu con, anh trai con còn chưa có chết, mẹ không cần nói như thế này”
Lý Phong không ngờ mẹ mình lại có suy nghĩ như vậy, để nhà họ Lý có cháu, bà tình nguyện để con dâu cả và con thứ hai lăn cùng một chỗ.
“Dù sao mẹ mặc kệ, tiêu nhiều tiền cưới cô ta về thì phải sinh một đứa cháu cho nhà họ Lý chúng ta. Chị họ nhà cô họ con hai ngày nữa phải sinh, anh họ con ở bên ngoài không về, mẹ sẽ đi qua hai ngày để giúp cô họ chăm sóc chị dâu họ, nên làm gì không cần mẹ nói với con lần nữa đi?”
Bà Lý cất đôi giày hổ nhỏ, đứng dậy đuổi anh đi ra ngoài.
Vẻ mặt Lý Phong ngốc nghếch bị mẹ đẩy ra khỏi phòng chính, sững sờ đứng trong sân, không thể tin được lời mẹ vừa nói với mình là sự thật.
Lý Phong tất nhiên không có uống rượu, nhưng là loạng choạng bước chân, đi trở về phòng phía tây, vừa tới cửa phòng, anh nhìn lại, trong phòng phía đông vẫn sáng đèn, xuyên thấu qua bức rèm cửa sổ, anh vẫn có thể nhìn thấy dáng người quyến rũ.
Cô ấy dường như đang thu dọn giường ngủ, cô đang định đi ngủ à?
Ngay sau đó, anh nhìn thấy bóng người cởϊ qυầи áo, bầu vυ' trước ngực đung đưa, có thể thấy rõ ràng đầṳ ѵú dựng đứng trên bầu vυ'.
Lý Phong nuốt nước miếng, nhìn xuống đũng quần của mình, không biết từ lúc nào, đũng quần đã cao, anh vội vàng xoay người mở cửa phòng bước vào.
Sáng hôm sau, Lý Phong thức dậy, nhưng thấy chỉ có Tô Kiều Kiều đang bận rộn ở nhà
“Mẹ đâu rồi?”
“Trời vừa tờ mờ sáng đã thấy mạ xách túi đi nhà cô họ, nói mấy ngày nay không về nhà, chờ chị dâu họ sinh xong mới về.”
Tô Kiều Kiều xách nước đi vào bếp định nấu cháo.
Lý Phong nhớ lại những gì mẹ Lý đã nói tối qua, lúc đầu chỉ nghĩ là bà đang nói đùa.
Lý Phong nhìn Tô Kiều Kiều, cô hoàn toàn không biết điều đó, dáng người nhỏ nhắn của cô ấy đang xách một thùng nước, cô ấy dùng cả hai tay để xách nước, cả người lắc lư.
Lý Phong bước lên một bước, cầm lấy thùng nước trong tay cô, nhanh chóng xách thùng nước đi vào phòng bếp.
Tô Kiều Kiều nhìn Lý Phong mạnh mẽ dễ dàng xách nước mà cô không thể nhấc được vào bếp, cô ấy biết rằng người chú em này rất khỏe, nhưng cô ấy không ngờ rằng anh ấy lại có sức như vậy.
Khi Lý Phong đi ra khỏi phòng bếp, cô vẫn còn đang đứng sững người.
“Sau này làm mấy việc như này thì gọi tôi.”
Nói xong, Lý Phong không dám ở nhà nữa, vác búa trên vai bước ra ngoài.
Trong nhà chỉ có hai người bọn họ, anh cả có còn hờn không nằm ở phòng phía đông, đối mặt với chị dâu xinh đẹp như vậy, trong lòng nảy sinh ác niệm, hai người ở chung lâu rồi, anh sợ không nhịn được….
“Chú….chưa ăn sáng mà, ăn qua cơm sáng rồi xuống ruộng.”
Tô Kiều Kiều gọi lại Lý Phong đang muốn ra ngoài.
Lý Phong bước ra ngoài không quay đầu lại: “Không ăn, không đói bụng.”