Ngô Uyển Uyển la hét không ngừng, trận làʍ t̠ìиɦ này kéo dài đến nửa đêm, và cuối cùng giọng nói của Ngô Uyển Uyển trở nên khàn đặc, toàn thân cô đau nhức, âʍ ɦộ của cô không thể khép lại sau khi bị anh làm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ thì bắn khắp người cô.
Lúc này anh mới hài lòng ôm cô vào ngực.
Ngày hôm sau, Ngô Uyển Uyển dậy muộn, mãi đến khi bà Ngô chuẩn bị xong đồ ăn mới dậy, vừa ra khỏi phòng liền gặp bà Ngô đang bận rộn bưng cơm, nhớ tới tối hôm qua cô đã lớn tiếng kêu, chắc mẹ cô đã nghe thấy được.
Ngô Uyển Uyển đỏ mặt giải thích:
“Mẹ, hôm nay con dậy muộn.”
Ngô quả phụ không nói gì, chỉ cười bảo cô ăn nhanh đi, ánh mắt biết hết của bà làm Ngô Uyển Uyển càng thêm xấu hổ.
Lần sau, có nói gì cũng không cho Triệu Mạc lăn lộn.
Buổi tối khi Triệu Mạc về nhà, anh ấy rất sảng khoái, miệng cười toe toét đến mang tai và đôi mắt anh ấy sáng lên khi anh nhìn Ngô Uyển Uyển.
Bà Ngô hầm canh gà và hấp trứng, những món ăn trước đây ở nhà muốn cũng không có mà ăn, giờ đã thành bữa cơm xoàng.
Xào thêm ít rau củ, chay mặn phối hợp. Mỗi ngày bà Ngô sẽ giúp nấu ăn và dọn dẹp, Triệu Mạc mặc dù rất bận rộn nhưng anh cũng không để bà phải giặt quần áo của Uyển Uyển và tả của con, đều do một người đàn ông buổi tối về mới giặt.
Ngô quả phụ cũng biết đủ, bà cũng biết ở lâu trong nhà này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người.
Thế là cơm nước dọn lên, Ngô quả phụ vừa ngồi xuống liền nói:
"Con xem, mẹ ở nhà không có việc gì, ban ngày ở với Uyển Uyển nấu cơm, buổi tối hai con ngủ sớm, mẹ lại không ngủ được, sợ mẹ thức giấc đi lại quấy rầy các con, mẹ thấy, sau phố này có một nhà hai tầng cho thuê, rẻ thôi, không đắt, mẹ muốn don ra ở.”
“Mẹ, sao mẹ muốn dọn đi? Mẹ ở trong nhà không tốt à?”
Ngô Uyển Uyển giật mình, nghĩ lại xem mình đã làm gì để mẹ phải phật lòng.
"Không phải không tốt, chỉ là hơi lúng túng. Ban ngày mẹ nấu cơm trông cháu còn có việc làm, buổi tối ở lại cũng rất nóng lòng. Hơn nữa... ở với nhau lâu rồi cũng không phương tiện, mẹ sống một mình quen rồi.”
Ngô Uyển Uyển vẫn đang suy nghĩ cô có làm gì sai không, Triệu Mạc đã hiểu ý của mẹ vợ cô ấy, anh ấy gắp cơm trong bát, gật đầu và nói:
"Được, nếu mẹ đã quyết định rồi thì để mẹ ở, dù sao ở ngay sau con phố này, chỉ cách hai phút đi bộ, mẹ cần gì cứ nói ra, tiền thuê nhà đừng lo, Uyển Uyển và con nhất định sẽ không cho mẹ tự trả tiền."
Ngô quả phụ mỉm cười:
"Vẫn là con rể tốt nhất, tri kỷ, ăn một miếng thịt đi."
Vào ban đêm, Ngô quả phụ đi thuê nhà. Căn phòng sạch sẽ và sáng sủa, Ở tầng hai, vì người ở cũ đã quét dọn sạch sẽ mới dọn đi, nên có thể vào ở luôn.
Ngô quả phụ không có gì cả, chỉ cầm vài món quần áo, mang chăn đệm và buổi tối vào ở luôn.
Ngô Uyển Uyển cảm thấy khó chịu, sau khi đưa Ngô quả phụ đến nhà mới, cô ấy cong môi không vui, dù Triệu Mạc có dỗ dành cô ấy thế nào cũng vô ích.
"Uyển Uyển, tại sao em lại không vui? Em không muốn mẹ ở bên ngoài à?
"Sao mẹ cứ một hai phải ở bên ngoài? Là em làm gì làm mẹ không vui à? Hay mẹ không muốn chăm sóc cháu? Nhưng mà mỗi tháng anh cũng chu cấp tiền cho mẹ mà, sao mẹ không chịu ở đây?"
Ngô Uyển Uyển không thể hiểu được.
Triệu Mạc cười ôm cô vào lòng, dỗ dành cô:
"Anh đoán là do mẹ tối hôm qua nghe thấy chúng ta lăn lộn, biết em xấu hổ nên đã dọn ra ngoài.”
“A! Nghe được thật à? Sao không cách âm chứ.”
Mẹ cô ở phòng đầu sân thế mà còn nghe được