[Trên Đường Đến Cao Gia Trang]
Lạc Phong đang nghỉ chân bên một bờ sông, thiên không xoạc ngang ba đường sáng màu tím, xanh lam, đỏ. Chàng quay đầu muốn bỏ chạy vì chàng biết bọn họ đã kéo đến. Nhưng chàng quên mất họ cũng biết phép thuật, từ biệt như vậy không phải là một cách hay.
“Lạc Phong” Đại Thất chạy lại không ngừng chửi mắng.
“Tên tiểu tử thối, sao lại bỏ đi như vậy? Có phải ngươi chê ta là yêu tinh, không xứng đi chung đường, phải thì ngươi cứ nói thẳng ra.”
Lạc Phong bất lực gãi trán, chẳng biết phải giải thích như thế nào.
Tử Vân tội lỗi đi đến, gọi chàng ra một bên nói chuyện riêng. Hôm qua chàng rất bình thường, chỉ vì nàng hành động lỗ mãng nên mới thành ra như vậy.
“Lạc Phong, ta có chuyện muốn nói với chàng.”
Kỳ Lân và Đại Thất cũng hiểu chuyện lắm, thấy vẻ mặt của hai người ngượng ngùng né tránh, đủ biết giữa hai người đang nảy sinh mâu thuẫn. Họ đành đi xa xa ngồi đợi, để hai người ba mặt một lời giải quyết vấn đề.
Tử Vân nén lại sự buồn bã, dùng giọng điệu bình thường để nói chuyện với Lạc Phong.
“Có phải vì ta, nên chàng mới bỏ đi không?”
Lạc Phong lúng túng không biết trả lời sao, nhưng chàng quyết định lòng dạ sắt đá lên, nói rõ mọi thứ.
“Thực ra, trong lòng ta… đã có một người khác, nàng ấy mới là người mà ta thực sự yêu.”
Yêu là gì, chẳng lẽ chính là cảm giác trái tim rung động đó. Nhưng chưa một ai nói với nàng điều đó cả.
“Tức là sao, ta không hiểu.”
Chàng biết, dây dưa chỉ tổ làm khổ cả hai: “Nàng ấy là một người hay xuất hiện trong trái tim ta, tuy hình bóng rất mờ nhạt, tuy ta không thể nhìn rõ dung mạo, nhưng mỗi khi ta nhìn thấy nàng, ta lại thấy rất hạnh phúc, rất vui vẻ.”
“Nàng một thân lục y dịu dàng thoát tục, che ô đứng đợi ta bên mái đình. Nếu tìm được nàng ấy, ta sẽ dẫn theo nàng đi tiêu dao bốn bể, hai người ở bên nhau sống trọn một đời một kiếp.”
“Tử Vân, ta thừa nhận bản thân có chút rung động với nàng, nhưng đó chỉ là cảm giác thoáng qua. Ta xin lỗi nếu làm nàng hiểu lầm.”
Chàng thực sự rất chân thành, không hề che giấu bất cứ điều gì. Nhưng Tử Vân lại cảm thấy trong lòng đau thắt lại, nàng ngước mặt lên trời để nước mắt không rơi xuống.
Nếu trong trái tim chàng chỉ có thể chứa chấp một người, ta cũng không muốn cưỡng cầu. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột rồi, chàng hãy cho ta một chút thời gian.
Nàng nuốt nỗi buồn vào sâu đáy lòng, nở nụ cười thiên chân vô tà như mọi khi: “Ta tưởng chàng bị sao chứ, hoá ra là vậy à. Ta nghĩ chàng cũng hiểu lầm rồi, thực ra ta đối với ai cũng nhiệt tình, không phải chỉ mình chàng đâu. Hôm qua do ta uống say nên mới hành sự lỗ mãng, quên mất lễ nghi nam nữ, nếu làm chàng hiểu lầm thì ta cũng có lỗi.”
Lạc Phong thở phào nhẹ nhõm, an ủi vỗ về trái tim. Chàng tưởng đâu Tử Vân sẽ khóc lóc đau buồn, hoá ra chỉ là một sự hiểu lầm thôi.
“À… thì ra là vậy. Trách ta nghĩ xa quá.”
“Vậy chúng ta vẫn là bằng hữu chứ, chàng không bỏ đi nữa đúng không?”
Tử Vân muốn bắt tay làm lành với chàng. Tuy nàng hơi ích kỷ, muốn bám theo Lạc Phong, nhưng chỉ một chút thôi, khi chàng tìm được người đó, nàng sẽ tự giác rời khỏi. Còn bây giờ, xin cho phép nàng ở lại, được nhìn thấy người mình yêu là nàng mãn nguyện rồi.
Lạc Phong gật đầu đồng ý, nếu cả hai chỉ là bằng hữu thì chàng không ngại chung đường.
Tử Vân vẫy tay gọi hai người kia lại: “Chúng ta có thể đi chung đường rồi, thì ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi.”
Đại Thất và Kỳ Lân vui mừng nhào đến choàng vai Lạc Phong. Khó khăn lắm bốn người mới kết giao thành bằng hữu cùng vượt hoạn nạn, tuyệt đối không thể để vụt mất như vậy.
Chung sống trăm năm, Kỳ Lân để ý Tử Vân ngoài mặt cười tươi như thể không có chuyện gì, nhưng sau nụ cười đó là một sự trầm lặng, miễn cưỡng. Trong lòng hắn chợt lo âu, sợ nàng lần nữa phạm phải sai lầm đó.
___
[Cao Gia Trang]
Bốn người dừng chân tại quán trọ Kỳ Phùng. Từ lúc bước vào trấn cho đến ngồi vào bàn, dân làng ở đây đều cực kỳ quái lạ.
Ai ai cũng thần sắc lờ đờ như ba hồn mất bảy vía, hai mắt thâm đen, mặt mày trắng bệch tựa xác sống, cả người đều thiếu sức sống như có thể gục ngã bất kỳ lúc nào.
Một tiểu nhị đang châm trà cho họ, nhưng vì quá buồn ngủ nên đổ cả bình trà nóng vào người Đại Thất.
"Nè ngươi chán sống rồi hả?”
Tên tiểu nhị bị tiếng la mắng của Đại Thất làm cho hoảng hốt, hắn giật mình tỉnh giấc. Quýnh quáng dùng khăn lau y phục cho hắn, quỳ xuống van xin hắn đừng trách mắng bản thân.
"Tiểu… tiểu… tiểu nhân xin lỗi. Người… người đừng trách ta.. ta xin lỗi" Hắn khấu đầu bụp bụp xuống đất đến chảy cả máu, dẫu vậy những người xung quanh không ai thèm ngó ngàng.
Bốn người họ đều cảm thấy dân làng ở đây có gì đó rất cổ quái.
Lão bản quán trọ đi tới, xua tay bảo tiểu nhị lui ra. Ông niềm nở tiếp đãi họ: "Các vị khách quan, thất lễ rồi. Bữa cơm này coi như tạ tội với các vị.”
Lạc Phong hỏi ông về tình trạng của Cao Gia Trang: "Lão bản, cho ta hỏi tại sao dân làng ở đây thần sắc thất hồn như vậy?"
"Bốn vị là người đến từ nơi khác, không nên ở lại quá lâu" Ông ta ghé sát vào họ nói nhỏ nhẹ, sợ nói lớn quá làm cho những người xung quanh phát điên lên.
"Ở đây có Mộng Ma.”
"Có Ma.”
Lão bản suỵt, bảo họ đừng nói lớn tiếng quá.
"Con ma nữ đó kinh khủng lắm, ả nhập vào giấc ngủ khiến họ thần trí mê man, gặp ác mộng liên hồi, hành hạ đủ kiểu. Sau đó sẽ xé xác, chặt tay chân rồi gϊếŧ chết bọn họ.”
“Ả sẽ hành hạ tinh thần rồi đến thể xác. Có người thì gặp ác mộng thất thần, sợ đến ba hồn mất bảy vía. Có người thì gặp ước mộng đẹp đến nỗi không muốn tỉnh dậy, chìm vào giấc ngủ thiên thu.”
“Ngay cả cách gϊếŧ người cũng khác nhau, có người thì gặp ảo giác phát điên lên, dùng dao tự đâm chết bản thân. Có người thì chết chìm, treo cổ, phanh thây,... đáng sợ lắm.”
Cao Gia Trang người người như trúng tà, nhưng họ tinh ý phát hiện, chỉ có nam nhân trai tráng bị ả ma nữ hành xác. Nữ nhân, lão nhân, tiểu hài đều bình yên vô sự.
___
[Đêm]
Tử Vân một mình đi trên đường dài cô đơn, nàng muốn ra ngoài dạo quanh để khuây khỏa nỗi buồn.
Tâm trạng nàng đã chán nản lắm rồi, lại gặp những người qua đường thần sắc nhợt nhạt mất sức sống, khiến nàng cảm thấy mệt mỏi hơn.
Hữu duyên thiên lý năng tương phùng, nhưng đối với nàng đây chỉ là một mối nghiệt duyên. Ngay thời khắc này, hai con người tràn đầy tâm sự đã đυ.ng mặt nhau dưới gốc cây nguyệt lão.
Họ không né tránh mà đi lại chào hỏi nhau như những người bạn bình thường.
"Chàng đi quan sát tình hình à?"
"Đúng rồi. Còn nàng, nàng đi dạo chơi hả?"
"Ừm…"
Hai người ngại ngùng chẳng biết nhìn đi đâu, cũng chẳng biết nói gì, giấu đôi tay lúng túng sau lưng. Lúc này, có một cô nương xách giỏ đi đến mời họ mua giấy cầu nguyện.
"Hai vị hữu tình nhân, dạo này trong trấn xảy ra quá nhiều chuyện rồi. Hay là hai vị mua giấy cầu nguyện đi. Cây nguyệt lão này rất linh thiêng, chỉ cần hai vị thật lòng yêu thương nhau, chắc chắn sẽ được nguyệt lão nối dây tơ đỏ.”
"Hai ta không phải… " Tử Vân mau chóng lên tiếng phủ nhận.
"Cho ta hai phần đi” Lạc Phong trả ngân lượng cho cô nương đó, đưa một phần giấy ước nguyện cho Tử Vân.
"Hy vọng nàng có thể tìm được một lang quân như ý.”
Nàng miễn cưỡng nhận lấy. Hai người đi ra hai bên viết ước nguyện lên giấy. Chàng hy vọng có thể nhanh chóng tìm được mộng trung nhân, còn nàng chỉ mặc phó trong hai chữ “tùy duyên”.
Dùng dây tơ đỏ buộc phần ước nguyện lên cây nguyệt lão, cầu mong hai người yêu nhau có thể đến với nhau.
Họ nhìn nhau cười khách sáo, có tình ý nhưng không thể thổ lộ, quả thật là một cảm giác rất khó chịu.
Lạc Phong gồng chặt kiếm, tâm trạng của chàng rất khó hình dung. Thật ra trong tim chàng vẫn chứa vị trí của Tử Vân, nhưng chàng không thể, không dám nghĩ đến, cũng không dám thừa nhận.
Họ cùng đi về quán trọ, con đường hôm nay như dài hơn hẳn mọi khi, đi mãi không đến nơi.
"Aaaa…"
"Aaa…"
Hàng chục tiếng la hét kinh dị khϊếp xác truyền từ phía trước, nghe đau lòng xót ruột.
Họ bối rối nhìn nhau, ngay lập tức bay đến nơi gây án.
Thành phủ Cao Gia bị một luồng tà khí bao vây, dòng máu đỏ sẫm như nước không ngừng chảy ra từ khe cửa.
Lạc Phong dùng thuật đánh tung cánh cửa. Họ giật mình hoảng sợ bởi cảnh tượng trước mắt, căn nhà đầy ắp xác người, tứ chi bị phanh thây khắp nơi.
"Aaa... "
Hậu viện vang lên tiếng hét đau đớn của một nam nhân. Ả ma đầu đang bóp chặt cổ hắn.
Dung mạo bà ta dị tợm, hai mắt không có tròng đen, miệng đầy máu tanh, oán khí rất nặng, thề sẽ nợ máu trả bằng máu.
Lạc Phong xuất kiếm chém xước cánh tay bà ta. Chàng và Tử Vân song kiếm hợp bích, người trước người sau giao đấu với nữ ma đầu.
Bà ta căn bản không phải là đối thủ của hai người. Nhận thấy tình hình bất lợi, bà ta phun một luồng tà khí về phía họ sau đó tẩu thoát.
___
Cao Gia một nhà ba mươi mạng người toàn thể bị gϊếŧ, chỉ còn sót lại một tên người hầu may mắn được họ cứu sống.
Dân làng khóc lóc thảm thương, quỳ xuống van xin bốn người họ hãy đại phát từ bi, tiêu diệt Mộng Ma, cứu bọn họ khỏi biển lửa.
Lạc Phong đỡ các dân làng đứng dậy, đề nghị ngày mai cả thôn phải tập trung lại một nơi, không được tách ra.
Họ mới đến Cao Gia Trang, không biết diễn biến của sự việc như thế nào, lại không phải ba đầu sáu tay, lo được bên này thì sót bên kia.
Để tránh Mộng Ma tiếp tục gϊếŧ người, họ buộc phải dồn các dân làng vào một địa điểm lớn, cùng nhau canh giữ.