Edit: Brandy
“Quận chúa nói không muốn gặp ta, vậy tại sao người lại đến huyện An Hoài? Ta nghe nói Thẩm đại nhân tìm thấy quận chúa ở đó.”
Câu nói này, như một mũi đao bằng băng, đâm thẳng vào tim Lưu Linh.
Mà cô nương mới hùng hổ nói với nàng những lời này, vừa dứt câu đã lập tức cúi thấp mặt, thái độ vô cùng cung kính, toàn thân khúm núm, run rẩy. Người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy nàng ta bé nhỏ, đáng thương bị Trường Nhạc quận chúa lớn lối răn dạy.
Vị cô nương nhìn tưởng chừng liễu yếu đào tơ, nhát gát này lại có thể nói ra mấy lời sắc bén như thế, đúng là khiến đám tì nữ xung quanh cảm thấy không khỏi kinh ngạc, sửng sốt.
Lưu Linh đột nhiên nhớ đến lá thư mình nhận được, lá thư kia như muốn nhỏ nhẹ nhắc nhở nàng: “Nhạc cô nương là thiếu nữ cả đời Lục công tử cũng không thể quên được. Dù người có ân cứu mạng với Lục công tử, cũng không thể so sánh với tình cảm kia.”
Dù nàng chấp nhận buông tay nhưng vẫn khó có thể chịu đựng được sự phản bội này.
Cảm giác khi đó vô cùng vi diệu, nàng như đứng bên ranh giới giữa mộng và thực, nghe tiếng mưa rơi tí tách bất chợt thanh tỉnh đầu óc, ý thức được mọi thứ chỉ là giả dối. Lý trí đã rõ ràng minh bạch đến thế, nhưng thân thể lại không chịu nghe theo sự sai khiến của mình, mù quáng làm theo sự thủ thỉ của con tim. Nàng mang theo tâm trạng bướng bỉnh muốn đến gặp Nhạc Linh, muốn nhìn xem cô nương đã nhiều năm bặt vô âm tín, tự nhiên xuất hiện, muốn cướp đi nghi tân của nàng có bản lĩnh gì, muốn tận mắt nhìn xem ánh trăng trong lòng Lục Minh Sơn là cô nương thế nào?
Âm kém dương sai, Thẩm Yến lại một lần nữa xuất hiện trong tình huống nàng mất phương hướng, ngăn chặn loại hành vi thất bại, đáng thương của nàng.
Nhưng có vẻ, hiển nhiên đối phương cũng có tâm tư như Lưu Linh.
Nàng trong phút chốc hiểu rõ đầu đuôi, tại thời điểm nàng không cam lòng với cô nương kia, Nhạc Linh cũng vậy. Nàng muốn chất vấn kẻ từ đâu xuất hiện phá vỡ hạnh phúc ngỡ trong tầm tay của mình, thì nữ nhân kia cũng có suy nghĩ, muốn tận mắt xem xem, vị hôn thê của chàng thiếu niên từng cùng mình thề non hẹn biển, sống chết không rời, là người thế nào?
Dù gì nàng ta cũng từng là vị hôn thê của Lục Minh Sơn.
Chỉ có điều đó là việc của rất nhiều năm về trước.
Lâu đến nỗi, ngoại trừ Nhạc Linh, có lẽ tất cả mọi người đều đã quên.
Lưu Linh lạnh bạc nhìn Nhạc Linh hồi lâu mới tiến lên, cường hãn ép buộc đối phương phải ngước lên nhìn mình.
Nhạc Linh tuy có phản kháng, nhưng sự ảm đạm, lạnh lẽo trong đáy mắt cô nương cao quý kia khiến nàng có chút sợ hãi.
Nhạc Linh đưa ánh mắt cầu cứu về phía Cẩm Y Vệ, vài ngày trước, La công tử đã hứa sẽ giúp cô, mắt thấy La công tử không đành lòng, đang định tiến lên bênh vực Nhạc Linh, đầu vai lại bị cánh tay của Thẩm đại nhân, không nhanh, không chậm đặt lên, ngăn cản.
Các Cẩm Y Vệ khác đương nhiên sẽ mặc kệ, dù gì đại nhân của họ cũng đã thể hiện quan điểm vô cùng rõ ràng, hơn nữa chuyện của cô nương cũng chẳng liên quan gì đến Cẩm Y Vệ. Tất cả thị nữ bên cạnh quận chúa đồng loạt cúi đầu, ngắm mây, nhìn núi.
Linh Tê, Linh Bích là hai thị nữ thϊếp thân của quận chúa, lúc này thấy tình cảnh khốn đốn, khó xử của Nhạc Linh thì không giấu nổi vẻ hả hê.
Lưu Linh cao quý, kiêu ngạo, muốn làm gì một cô nương không thân không thế đều dễ dàng như trở bàn tay. Dù nàng có muốn gϊếŧ Nhạc Linh, cũng có một đám người phía sau sẵn sàng thay nàng thu thập cục diện.
Đó chính là quyền uy tối thượng của hoàng thân quốc thích.
Nàng là quận chúa! Cho nên từ khi sinh ra đã tôn quý, không để người khác trong mắt.
Dù lúc đầu Nhạc Linh đã mường tượng ra tình huống này, nhưng khi chân thực gặp phải, thời thời khắc khắc như nhắc nhở nàng ta khoảng cách thân thế giữa hai người. Móng tay trên cằm c4m vào da thịt đau nhói, nhưng vẫn không xót xa bằng sự quẫn bách trong tim.
Hai má nàng ta đỏ bừng, mắt ngấn lệ, trong lòng không ngừng mặc niệm cái tên “Lục Minh Sơn”, nhưng vẫn không thể lấy lại được dũng khí, chỉ cảm thấy càng lúc càng ủy khuất, chua chát.
“Đúng! Ta muốn đến gặp ngươi. Thì sao? Dám câu dẫn người của ta! Nếu là bình thường ta đã không bỏ qua cho ngươi rồi.” Khẩu khí nói chuyện của Lưu Linh mang theo khinh miệt, “Ngươi vốn nên cảm tạ Thẩm đại nhân, bởi vì nhờ huynh ấy đến kịp, ta mới quyết định buông tha cho ngươi. Ngươi lại không biết điều, cố chấp ngu muội, vừa hay ta cũng chưa hoàn toàn tử bỏ việc xử lý ngươi.”
“Người, quận chúa có thể đối xử với ta thế nào được chứ?” Nhạc Linh run rẩy đáp trả, “Minh ca, huynh ấy….”
“Dù Lục Minh có đứng trước mặt ta, thì sao? Ta muốn làm gì vẫn sẽ làm cái đó!” Nhắc đến tên người kia, tâm tình Lưu Linh rõ ràng xấu đi, cảm xúc mãnh liệt trào lên, đôi con ngươi lạnh lẽo như băng tuyết, hờ hững nhìn kẻ bên dưới: “Ngươi không có tư cách cầu tình với ta, y cũng không có tư cách.”
“Ta muốn ngươi quỳ. Ngươi nhất định phải quỳ.”
“Ta muốn ngươi đi đoạt đồ ăn với đám chó hoang, ngươi lập tức phải đi.”
“Lục Minh Sơn có lẽ có thể cứu ngươi… nhưng ta hoàn toàn có thể khiến ngươi sống không bằng chết, trước lúc y ra tay.”
Giọng điệu quận chúa ngang ngược, tàn nhẫn, như thật sự chẳng để Nhạc Linh và Lục Minh Sơn vào mắt.
Ngón tay thon dài, lạnh buốt của nàng lướt trên gương mặt kiều nộn, thanh tú của cô nương trẻ tuổi, “Mà ngươi thử đoán xem, nam nhân từ đầu đến cuối không thể buông bỏ nổi ngươi kia, có thể vì ngươi đoạn tuyệt với ta, quyết liệt với Quảng Bình vương phủ, với hoàng thất được hay chăng?”
Sắc mặt Nhạc Linh trắng bệch, ngã ngồi trên mặt đất. Chung quanh tiếng xì xào, bàn tán đồng loạt vang lên, khóe môi nàng ta chỉ có thể run rẩy không nói lên lời.
Không cần đoán cũng biết đáp án, Lục Minh Sơn đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến thế. Nếu hắn chịu...thì tại sao Nhạc Linh lại mất tăm, mất tích nhiều năm như thế!
Trước ánh mắt giễu cợt có, thương hại có, Nhạc Linh úp tay lên mặt khóc thút thít.
Tiếng nức nở bi thống, tủi nhục, qua khe hở bàn tay, nhìn làn váy hoa lệ kiêu ngạo rời đi, nàng ta mới chịu buông tay xuống.
Trên mặt nàng ta vẫn ướt đẫm nước mắt, đầu cúi thấp, dùng mái tóc dài che đi nửa khuôn mặt.
Tháo xuống lớp mặt nạ điềm đạm, đáng yêu, khuôn mặt Nhạc Linh vô cảm, lạnh lùng nhanh chóng lau sạch nước mắt, thần sắc u tối, ngoan độc. Nàng ta khẽ lẩm bẩm tự nói với mình:
“Nếu ngươi muốn trở lại bên cạnh Lục Minh Sơn, nhất định phải giải quyết ả Trưởng Nhạc tai họa này. Dù sao nhiều năm như vậy ở bên nhau, dù không yêu chẳng lẽ không phát sinh ít nhiều tình cảm? Nhạc Linh, khi xưa nếu ngươi có được một nửa tâm ngoan của Trường Nhạc quận chúa, thì đã không rớt xuống tình cảnh thảm hại hiện tại.”
Dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ không rõ là cố tình hay vô ý của Nhạc Linh, Lưu Linh cho nàng ta ở lại bên người làm thị nữ hầu hạ. Nhạc Linh đương nhiên không phục, nàng không phải nô tịch, nhưng thân phận cao quý như quận chúa, không phải là để lúc này dùng để cậy thế hϊếp người hay sao? Lưu Linh đem Nhạc Linh lại bên người sai sử như hạ nhân, ai dám mắt mù đi khuyên bảo quận chúa?
Ngay đến cả Thẩm Yến cũng không nói gì. Nhưng mọi người đều cảm thấy rõ ràng tâm trạng Thẩm đại nhân cực kỳ không tốt, ngay cả Lưu Linh cũng nhận thấy được.
“Vì sao chứ?” Ngồi trên xe ngựa, Linh Bích thay quận chúa nhà mình bất bình, “Không phải chỉ là sai sử Nhạc Linh thôi sao? Cái này thì liên quan gì đến Thẩm đại nhân? Ngài ấy dựa vào đâu mà hờ hững với quận chúa?”
Thời điểm nàng ấy nói câu này, Nhạc Linh đang quỳ gối bên cạnh pha trà. Nghe Linh Bích trực tiếp gọi thẳng tên mình, ngón tay nàng ta khẽ run rẩy, nhưng chỉ đành cúi đầu, cố gắng diễn tròn vai ‘ủy khuất, đáng thương’.
Lưu Linh xốc rèm cửa sổ, một tay chống cằm. Nàng liếc mắt, tìm kiếm bóng hình quen thuộc, sau đó, thỏa mãn nhìn tấm lưng vững chãi, cao lớn đang dẫn đầu đoàn.
Thẩm Yến ngồi trên ngựa, dáng người thẳng tắp như tùng, bách. Cô nương trong xe cong môi mỉm cười, đúng lúc này Thẩm Yến quay đầu, chuẩn xác tìm được phương hướng của nàng.
Thẩm Yến lãnh đạm nhìn Lưu Linh.
Nàng cũng nhàn nhạt nhìn lại, không mặn không nhạt.
Ánh mắt hờ hững này thành công khiến Thẩm đại nhân mất hứng quay đi chỗ khác.
Nàng đoán, chàng hẳn là mặt đỏ, tim loạn nhịp có điều không muốn cho nàng nhìn thấy mà thôi.
Bên tai tiếng Linh Tê, Linh Bích cáu kỉnh, bất bình vẫn đều đều vang lên, Lưu Linh như cũ chăm chú nhìn theo bóng lưng chàng, đột nhiên tâm tình vui vẻ, hào hứng đáp: “Thẩm mỹ nhân của chúng ta tức giận bởi vì so với các người, y hiểu ta hơn, nhìn một cái liền rõ mục đích của ta.”
“Quận chúa có mục đích gì?” Chúng thị nữ kinh ngạc, thầm nhủ: Quận chúa ngoài trừ muốn trả thù tình địch, đả kích Nhạc Linh còn có mục đích gì khác?
Lưu Linh cười không đáp, nhận con heo hồng từ trên tay thị nữ, ôm vào lòng khẽ hôn một cái, thản nhiên nói: “Hắn ghen.”
“...” Chúng thị nữ đưa mắt nhìn nhau, không thể hiểu nổi.
Mạch não của quận chúa và Thẩm đại nhân quả nhiên không phải vận hành như người bình thường.
Đang nhỏ giọng cúi đầu thảo luận. Đột nhiên “choang” một tiếng, chén bạch ngọc vỡ tan tành trên ván gỗ, mảnh sứ văng tung tóe.
Lưu Linh nhíu mày: “Nước trà nóng bỏng, ngươi muốn mưu hại bản quận chúa sao? Nhạc Linh ngươi thật to gan!”
Nhạc Linh quỳ rạp dưới chân Lưu Linh, run rẩy thu thập mảnh vỡ.
Bị một người mình đặc biệt không vừa mắt quấy rầy khiến cho tâm trạng quận chúa hỉ nộ vô thường, đám thị nữ trong xe cũng không dám ho he nửa lời, bầu không khí đột nhiên rơi vào yên tĩnh.
…
Bởi vì ở giữa có một đoạn đường tương đối khó đi, chạng vạng tối vẫn chưa thể đến được dịch trạm như kế hoạch ban đầu. Xem xét trạng thái phong trần, mệt mỏi của đám người, Thẩm Yến quyết định cho người hạ trại nghỉ tạm tại ngôi miếu hoang đổ nát trước mặt một đêm, ngày mai tiếp tục lên đường. Phương diện này Lưu Linh trước nay chưa từng để tâm, lúc Thẩm Yến phái người chuyển lời, nàng căn bản không để ý tới, Cẩm Y Vệ coi như nàng đã đồng ý.
Đoàn người quét dọn ngôi miếu hoang một lượt, Cẩm Y Vệ lưu lại mấy người thủ hộ quận chúa và phạm nhân, còn lại theo Thẩm Yến ra ngoài tìm hiểu địa hình, thuận tiện săn vài con thú rừng làm bữa tối.
Lưu Linh cười nhạo: “Săn thú? Làm như Thẩm đại nhân của mấy người ăn thịt không bằng?”
“...Khụ.. khụ! Khụ!” Cẩm Y Vệ đưa tin lớn tiếng ho khan.
Lưu Linh quay đầu, đã thấy Thẩm Yến đứng sau lưng mình.
“...”
Nàng trầm mặc hồi lâu, cảm thấy cả đường đi được người ta chăm sóc, chiếu cố lại còn nói giọng mỉa mai, chế giễu người ta sau lưng, quả thực thiếu đạo đức.
Nhưng quận chúa vẫn mặt dày, thản nhiên hỏi: “Thẩm đại nhân nhất định là vì bản quận chúa nên mới đi săn thú rừng, đúng không?”
“Đúng, vì người.” Không ngờ Thẩm Yến không phản bác, thản nhiên gật đầu, lại nhìn bé heo trong ngực nàng, thái độ vẫn vô cùng hòa khí: “Người đừng vì quá đói bụng mà nướng bé heo lên ăn đó."
".."
Lưu Linh tức giận trợn mắt: Nàng đường đường là một quận chúa, làm sao có thể làm việc hạ thấp bản thân như thế được.
Thẩm Yến đi vài bước, lại quay đầu nhìn nàng: "... Không cảm thấy có vấn đề gì chứ!”
“Không!” Lưu Linh đáp, “Lời của huynh nói, ta nhất định sẽ nghe.”
Nàng đứng ở đó, đôi mắt cong cong, điệu bộ nhu thuận, hiếm được khi ngoan ngoãn dễ bảo như thế.
Thẩm Yến chần chờ một lát, muốn vỗ vỗ đầu nàng an ủi, nhưng có biết bao nhiêu con mắt đang chằm chằm nhìn vào hai người họ, chàng chẳng thể làm gì, xoay người nhanh chóng rời đi.
…
Thẩm Yên đột nhiên có dự cảm không yên lòng.
Từ trước đến nay linh cảm của chàng đều rất chính xác.
Khi chàng và Cẩm Y Vệ từ trong rừng trở về, từ xa đã nhìn thấy thế lửa hung hãn từ hướng căn miếu hoang bốc lên ngùn ngụt.
Có người vội vàng chạy đến cầu xin chi viện: “Đại nhân! Quận chúa muốn thiêu sống Nhạc cô nương! Muốn đốt cả căn miếu!”
“Quận chúa sao lại làm thế!”
“Quả nhiên đã xảy ra chuyện!”
“Quận chúa thật sự không khiến người ta bớt lo…”
Có lẽ đây chính là ý nghĩa của đại đa số Cẩm Y Vệ.
Bọn họ nhanh chóng quất ngựa, trở về miếu, chưa đến nơi đã nghe thấy giọng nói giận dữ cao vυ't của quận chúa ----
“Không ai được nhúc nhích! Đó là của Thẩm Yến cho ta! Đó là của ta! Ai dám đυ.ng vào! Ta gϊếŧ kẻ đó!”
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Thẩm đại nhân! Mà Thẩm Yến lúc này mặt mày cũng đang biến sắc.
- -----oOo------