Trọng Sinh Vườn Trường: Cưng Sủng Nữ Thần Học Bá

Chương 2: Gặp người quen

Trong thế giới huyền huyễn mà kiếp thứ hai Hạ Hi Bối sống, có ngự thú sư và ngự thực sư, còn những người có hai năng lực được gọi là thầy tự nhiên.

Có thể là do có ký ức, vì vậy sức mạnh tinh thần của cô rất mạnh, nên mới có thể trở thành một thầy tự nhiên hiếm thấy.

Mặc dù sau khi trở về, những khả năng này gần như đã bị xóa sạch, nhưng muốn điều khiển mấy con chó mèo hoang chỉ là chuyện vô cùng đơn giản.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ phía sau, Hạ Hi Bối không hề bị lay động mà sải bước đi về phía trước.

Tuy nhiên, khi cô đi qua một con hẻm khác, một vài tiếng bước chân truyền đến.

"Đuổi theo! Anh ta ở ngay phía trước! Đừng để anh ta chạy mất!"

Lông mày Hạ Hi Bối cau lại, nhưng không muốn chạm mặt những người này, mà cẩn thận tránh đi.

Nhưng khi vừa đến gần hàng trúc ở bên cạnh, một mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi.

Cô chưa kịp phản ứng thì một bàn tay đã kéo cô vào hàng trúc.

"Suỵt!!!!?" Một giọng nói trầm khàn vang lên, cô còn chưa kịp nói thì đã ôm lấy cô, còn bịt miệng cô lại.

Trong mũi đều ngập tràn hơi thở nam tính, còn có mùi máu tanh nồng nặc.

Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần, bọn họ cũng sắp tới đây.

Trong lòng Hạ Hi Bối phát cáu, nhưng không thể để những người đó đến gần đây, ai biết được liệu họ có coi cô là cùng một giuộc không.

Sau đó, lông mày cô chuyển động.

"Ở bên kia!"

Có người hét lên một tiếng, sau đó những người khác liền lao về một hướng khác.

Để lũ chó mèo hoang dẫn những người này đi, nhưng Hạ Hi Bối lại cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ thể mềm nhũn.

Nếu không phải người đàn ông vòng lấy cô, có thể cô đã ngã ra đất rồi.

Tuy nhiên, tư thế của hai người có chút ám muội.

Mặc dù Hạ Hi Bối rất gầy, nhưng cô không thấp, khoảng tầm một mét bảy.

Nhưng người đàn ông còn cao hơn, Hạ Hi Bối có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang hắt ra trên đỉnh đầu mình, khiến cô nổi da gà. Hơn nữa, anh ta khá vạm vỡ, ngực rộng và dày.

Vừa rồi khi Hạ Hi Bối bị kéo vào, cô không giãy dụa, nhưng cố gắng giữ một chút khoảng cách với anh.

Nhưng bây giờ, cô dùng sức quá nhiều đứng không vững, chỉ có thể dựa vào người anh, vì vậy hai người gần như dính chặt lấy nhau không chút kẽ hở.

Tư thế ám muội như vậy vốn đã rất ngượng ngùng, nhưng điều khiến Hạ Hi Bối xấu hổ và tức giận là hình như cơ thể người đàn ông có sự thay đổi!

Hai người dựa vào nhau, không khí dường như đông cứng lại.

Sau khi xác nhận những người đó đã rời đi, một tay cô ấn vào ngực người đàn ông và đẩy anh ra.

"Ưm!"

Người đàn ông rên lên một tiếng, máu ở bụng càng nhiều hơn.

Bộp bộp bộp!

Hàng trúc ngã rạp xuống đất, phát ra âm vang dội, cuộn lên rất nhiều bụi.

Lúc này Hạ Hi Bối mới nhìn rõ diện mạo của người đàn ông.

Anh ít nhất cũng cao một mét tám lăm, thân hình cao lớn, đường nét góc cạnh rõ ràng, lông mày lưỡi mác, đôi mắt sau chưa đựng sự sắc sảo, đôi môi mỏng hơi mím lại, lông mày nhíu lại, giống như một vị hoàng đế ngồi trên ngai vàng liếc nhìn chúng sinh, toát lên sức mạnh khinh thường trời đất.

Chỉ đáng tiếc là, vết máu và sự lộn xộn trên cơ thể khiến sức mạnh của anh trở nên nực cười.

Khi nhìn rõ diện mạo của người đàn ôn, ánh mắt Hạ Hi Bối đột nhiên thay đổi.

Kiều Ngôn Giác, được gọi là Giác Gia!

Nhà họ Kiều là hào môn hàng đầu của Trung Quốc, còn anh là bá chủ trên thương trường, khiến người khác nghe tiếng đã sợ mất mật.

Chỉ là, nghĩ đến quan hệ của Kiều Ngôn Giác với người nào đó, cô liền hận không thể gọi đám người kia quay lại!

Ánh mắt của Hạ Hi Bối khiến Kiều Ngôn Giác câu mày, anh nghi hoặc, "Cô biết tôi sao?"

"Không biết." Sắc mặt của Hạ Hi Bối không thay đổi.

Tất nhiên là Kiều Ngôn Giác không tin, cô gái nhỏ này vừa nhìn là biết không nói thật.

Nhưng anh không có thời gian để nghĩ nhiều như vậy, vết thương của anh bắt đầu trầm trọng hơn.

Thân thể anh lao đảo, Hạ Hi Bối không kịp nghĩ nhiều, sải bước đi tới, một tay đỡ lấy anh.