Trêu Chọc Hôn Nhân

Chương 70: Ngoại truyện 4: Lần đầu đến Mộ gia

Edit+beta: LQNN203

Viết xong sơ yếu lý lịch, Thư Minh Yên cầm quyển sổ đi ra khỏi phòng tìm Mộ Dữu.

Hôm nay là Chủ nhật, Mộ Dữu vẫn chưa dậy, Thư Minh Yên gõ cửa hai lần nhưng bên trong vẫn không đáp lại.

Định lát nữa sẽ đi tìm cô, Mộ Du Trầm từ cầu thang đi lên, anh mặc một bộ quần áo thể thao, mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, khuôn mặt lạnh lùng vì vừa mới vận động mà trở nên hồng hào.

Mộ Du Trầm chạy bộ buổi sáng xong trở về, nghĩ định đi xem Thư Minh Yên dậy chưa, kết quả vừa mới đi lên liền nhìn thấy cô đang đứng ở bên ngoài.

Mộ Du Trầm chào: "Chào buổi sáng."

Hai mắt Thư Minh Yên hơi sáng lên, cong miệng cười: "Chào buổi sáng chú nhỏ!"

Thấy cô đứng trước phòng Mộ Dữu, Mộ Du Trầm thắc mắc hỏi: "Sao lại đứng đây?"

Thư Minh Yên chỉ cuốn sổ trên tay: "Tiểu Dữu Tử bảo cháu điền xong thì trao đổi với cậu ấy ạ."

"Đưa tôi nhìn xem em viết gì." Mộ Du Trầm duỗi tay ra.

Thư Minh Yên vốn dĩ muốn đưa cho anh, chốc lát nhớ ra loài hoa lan mà mình thích nhất, vội vàng thu lại giấu ở phía sau.

Trước ngày hôm qua, cô căn bản không biết lan Nam Phi.

Nếu như để chú nhỏ nhìn thấy cô điền cái này, cô có chút xấu hổ.

Tay Mộ Du Trầm dừng ở không trung, hồi lâu sau anh khẽ cười, thu tay lại: "Không cho tôi xem à?"

Biết anh tốt với mình, Thư Minh Yên không còn xa lạ như vậy, nhẹ nhàng lắc đầu: "Đây là cháu trao đổi với Tiểu Dữu Tử, là bí mật của hai tụi cháu."

Từ khi tiến vào Mộ gia, cô vẫn luôn cái gì cũng gật đầu, đây là lần đầu tiên cự tuyệt người khác.

Trên mặt Mộ Du Trầm treo nụ cười nhu hòa mấy phần: "Được, tôi không xem."

Nhìn thấy cô còn mặc đồ ngủ, anh lại nói, "Về phòng thay quần áo đi rồi xuống lầu ăn sáng."

Thư Minh Yên quay đầu nhìn cửa phòng Mộ Dữu: "Tiểu Dữu Tử hình như còn chưa dậy."

"Không cần quan tâm con bé, cuối tuần nó thích ngủ nướng, chờ nó đói tự mình biết tìm đồ ăn."

Lúc này Thư Minh Yên mới chạy về phòng thay quần áo.

Khi lại lần nữa từ phòng ngủ đi ra, Mộ Du Trầm không còn ở bên ngoài, cô tự mình theo cầu thang đi xuống lầu.

Mộ Du Vãn ngồi trước cửa sổ sát đất, trong tay cầm quyển sách Tiếng Anh học từ đơn.

Thấy cô cô ấy cười khép lại quyển sách: "Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng."

Bữa sáng chỉ có ba người Thư Minh Yên, Mộ Du Trầm và Mộ Du Vãn.

Trên bàn cơm mọi người đều không nói gì, cho đến khi Thư Minh Yên ăn xong miếng cuối cùng, lấy khăn giấy lau miệng, Mộ Du Trầm mới bỗng nhiên hỏi cô: "Ngày mai là thứ hai, em muốn mau chóng nhập học hay là muốn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày?"

Động tác lau miệng của Thư Minh Yên hơi ngừng lại, không cần nghĩ ngợi mà trả lời: "Cháu muốn đến trường."

Ông nội đã nói, cô không thể luôn dựa vào Mộ gia, phải chăm chỉ học hành thì tương lai mới có thể tự chăm sóc cho chính mình.

Mộ Du Trầm gật đầu: "Được, ngày mai đưa em đi nhập học, đến lúc đó em và Tiểu Dữu Tử cùng đến trường."

...

Hôm thứ hai Thư Minh Yên dậy rất sớm, Mộ Du Trầm và Mộ Du Vãn cũng phải đến trường sớm, Mộ lão gia tử có công việc nên bảo quản gia đưa cô đi xử lý thủ tục nhập học.

Cô học trong một trường tiểu học quý tộc, trường tiểu học Tư Minh.

Mộ gia là cổ đông lớn của trường học, giáo viên của trường thấy Mộ gia đưa học sinh đến thì đều phá lệ nhiệt tình.

Thư Minh Yên nhập học trễ, Mộ Dữu và Mộ Tri Diễn đều không học chung lớp với cô, cho nên cô được phân tới một lớp khác.

Sau khi gặp hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp là cô Quách đưa cô đi làm quen với hoàn cảnh trường học.

Kiến trúc vườn trường rất xinh đẹp, diện tích rất lớn, có thư viện, phòng tập múa, phòng tập dương cầm, phòng vẽ tranh và các phòng cho các hoạt động giải trí khác, còn có các phương tiện giải trí ngoài trời.

Đi ngang qua sân thể dục, có rất nhiều công nhân đang làm việc ở hai bên sườn băng cao su.

Cô Quách nói: "Sân thể dục trong khoảng thời gian này đang tu sửa một lần nữa, dự định sẽ mở rộng thành một sân bóng, cho nên gần đây công nhân sẽ tương đối nhiều, nhưng sẽ hoàn thành trong tháng này."

Quản gia nhìn bên đó, hỏi: "Vậy trước khi hoàn thành, bọn nhỏ sẽ học thể dục ở đâu?"

Cô Quách: "Tạm thời mượn sân thể dục trường cấp hai kế bên."

Cô ấy chỉ một cánh cửa phía trước, "Thầy cô giáo sẽ tự mình dắt các em học thể dục sang, hai trường kế bên nhau, từ bên này đi qua chính là sân thể dục trường cấp hai, rất gần."

Nhắc tới đây, cô Quách cười nhìn Thư Minh Yên: "Buổi chiều có tiết học thể dục, đến lúc đó Minh Yên có thể nhìn thấy sân thể dục của trường trung học Tư Minh, so với trường tiểu học Tư Minh thì càng xinh đẹp hơn. Đó là trường cấp hai số 1 ở An Cầm chúng ta, đa phần các em đều có cơ hội vào các trường cấp ba trọng điểm. Trường cấp 2 về phương diện tuyển sinh đối với học sinh trường tiểu học Tư Minh chúng ta có ưu đãi hơn, sau này Minh Yên muốn thi được vào trường thì hôm nay phải học tập thật tốt và nắm chắc nền tảng trước."

Ở Mộ gia Thư Minh Yên nghe mọi người nói chuyện có nhắc qua, hiện giờ Mộ Du Trầm và Mộ Du Vãn đang học ở trường cấp hai Tư Minh.

Cô theo bản năng quay đầu nhìn qua bên kia, sau đó rất nghiêm túc nói với cô Quách: "Thưa cô, em sẽ cố gắng học tập."

Trong cô quá ngoan ngoãn, cô Quách cười làm động tác động viên với cô: "Cố lên!"

...

Sau khi cô Quách nói xong Thư Minh Yên vẫn luôn chờ mong tiết học thể dục buổi chiều.

Cô muốn nhìn cô nhỏ và chú nhỏ ở trường sẽ là dáng vẻ gì.

Ngàn mong vạn mong, tiết thể dục rốt cuộc cũng tới, các bạn trong lớp có vẻ rất vui, giáo viên vừa mới nói đến sân thể dục, từng tốp đã chạy lên phía trước.

Thư Minh Yên đi theo trong đám người, bước chân cũng bất giác nhanh hơn.

Sân thể dục của trường cấp 2 càng lớn hơn, có sân tennis, sân bóng đá và sân bóng rổ, gần đó còn có bàn bóng bàn.

Chắc hẳn đang có lớp học thể dục, khắp nơi đều có học sinh mặc đồng phục Trung học đang hoạt động.

Đầu tiên Thư Minh Yên ôm tâm lý may mắn, tầm nhìn hết sức có thể đạt được quét nhìn khắp nơi một vòng nhưng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cô lại nhìn tòa nhà dạy học phía trước.

Xa xa là toà nhà dạy học mới tinh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh từ bên trong truyền ra.

Không biết chú nhỏ sẽ học phòng nào.

Giáo viên thể dục thổi còi, cô vội vàng thu hồi suy nghĩ chạy tới cùng mọi người đứng thành hàng.

Cách đó không xa mấy thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng từ phòng dụng cụ thể dục đi đến đây.

Phương Khải Hạ ôm bóng rổ trong tay, nhìn phía trước một cái, cười trêu chọc: "Đám củ cải nhỏ kia lại tới học thể dục, đứa nào đứa nấy kháu khỉnh bụ bẫm, đứng trong hàng còn không nghiêm chỉnh gì cả, không phải quậy phá thì quay đầu ngó nghiêng khắp nơi, cũng quá làm khó giáo viên thể dục rồi."

Mộ Du Trầm thuận miệng đáp lại anh ta một câu: "Còn nói người khác, tiết học thể dục cậu đứng trong hàng có khi nào nghiêm túc đâu?"

Triệu Lương Sinh bên cạnh cười tiếp lời: "Anh Trầm nói đúng, tiết thể dục hôm nay không có giáo viên ở đây, bằng không đứng trong hàng cậu ấy nhất định lại bị điểm danh, bạn học Phương Khải Hạ đi học trốn làm việc riêng, dáo dác lắm la lấm lét, chơi game thì giỏi lắm nhưng vừa nhìn thấy đề toán là đầu óc mù tịt, cầm phiếu điểm về nhà bị ba mẹ đánh một trận ra trò. Thật sự so sánh, vẫn là đám củ cải nhỏ kháu khỉnh bụ bẫm kia đáng yêu hơn."

Mộ Du Trầm cong khóe môi trước lời nói của anh ta, lơ đãng ngước mắt nhìn thân ảnh nhỏ gầy trong đám củ cải nhỏ kia.

Cô đứng trong hàng, tay dán ở bên quần, nghiêm túc bắt chước động tác quân đội, nhưng lưng lại ưỡn qua đầu, trông hơi buồn cười.

Nheo mắt nhìn về phía bên kia, nụ cười trên khóe miệng anh càng đậm.

Mấy người chơi bóng rổ một lúc, mọi người đều đổ mồ hôi.

Phương Khải Hạ nói muốn đi mua nước, Mộ Du Trầm đi theo: "Tôi đi với cậu."

Có một quầy bán quà vặt gần sân thể dục, Mộ Du Trầm và Phương Khải Hạ lấy một vài chai nước và đi đến quầy để trả tiền, Mộ Du Trầm thuận tay lấy hai viên sô cô la trước quầy.

Sau khi thanh toán và ra khỏi cửa hàng, Phương Khải Hạ đưa tay ra: "Anh Trầm, nhãn hiệu sô cô la này có ngon không? Cho em một cái đi, em cũng thử xem."

Mộ Du Trầm trực tiếp đút hai viên vào túi: "Muốn thì tự mua đi."

"Thật nhỏ mọn." Phương Khải Hạ rút tay ra, có chút tò mò hỏi anh, "Anh thích ăn thứ này từ khi nào vậy? Em chưa thấy anh mua bao giờ."

Mộ Du Trầm không nói, sải bước đi về phía trước.

Quay trở lại sân bóng rổ, anh đi đường vòng, vừa lúc đi ngang qua lớp của Thư Minh Yên.

Đội ngũ đã giải tán, giáo viên thể dục không cho phép chạy lung tung nơi khác, Thư Minh Yên hiện đang nhảy dây với một vài bạn cùng lớp.

Cô là bạn học mới, mọi người rất chiếu cố cô, để cô nhảy trước.

Ngay khi Thư Minh Yên nhảy xong, cô ngước mắt lên thấy Mộ Du Trầm đang đi tới.

Thiếu niên mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, dáng người gầy thẳng tắp, bờ vai gầy mà rộng, mu bàn tay buông thõng một bên, thon chắc xinh đẹp.

Sau khi nhận ra ánh mắt của Thư Minh Yên, Mộ Du Trầm bước nhanh hơn hai bước, đứng trước mặt cô.

Phương Khải Hạ vẫn đi theo, nhìn thấy cô bé trước mặt, anh ta hỏi: "Anh Trầm, đây là ai vậy?"

Anh ta nhớ trước đây chơi game, Mộ Du Trầm và Mộ Du Vãn có nói về việc ai sẽ nhập học vào thứ Hai, hay là cô bé trước mặt anh ta đây?

Thấy cô cũng lớn như Tiểu Dữu Tử, Phương Khải Hạ hơi khó hiểu: "Anh Trầm, sao nhà anh nhiều con nít vậy?"

Anh ta cúi người hỏi cô bé trước mặt, "Em có quan hệ gì với Mộ Du Trầm?"

Thư Minh Yên sửng sốt, ngoan ngoãn trả lời: "Chú ấy là chú nhỏ của em."

"Chú nhỏ?" Phương Khải Hạ đột nhiên cao giọng, nhìn sang Mộ Du Trầm, "Anh Trầm, sao anh có nhiều cháu gái vậy? Sau này đứa nhỏ này cũng do anh chăm?"

Mộ Du Trầm không nói, giọng nói ấm áp hỏi Thư Minh Yên: "Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, cảm thấy thế nào?"

Nói đến đây, Thư Minh Yên rất vui vẻ: "Cô Quách phát cho cháu sách mới, còn nói cháu mới đến rất sợ người lạ, nói mọi người chiếu cố cháu, vừa rồi có rất nhiều bạn cùng lớp chơi với cháu, họ đều rất tốt."

Thấy tâm trạng cô rất vui vẻ, khóe miệng Mộ Du Trầm khẽ cong lên: "Vậy thì tốt."

Anh đưa chai nước trên tay: "Muốn uống không?"

Thư Minh Yên lắc đầu: "Cháu không khát."

Như thể anh đã đoán được câu trả lời này, Mộ Du Trầm lấy hai viên sô cô la từ trong túi ra, trải chúng trong lòng bàn tay: "Vậy ăn cái này đi."

Thư Minh Yên nhìn hai viên sô cô la, đưa tay ra, nhưng chỉ lấy một viên.

Mộ Du Trầm liếc nhìn cái còn lại, cau mày: "Sao không lấy hết, không thích sô cô la sao?"

"Không phải ạ." Thư Minh Yên đẩy tay anh về, "Cháu chỉ muốn một cái, cái còn lại cho chú ăn."

Mộ Du Trầm cười: "Tôi không ăn đồ ngọt, hai viên đều cho em, cầm lấy đi."

"Lát nữa tôi hết tiết rồi, cầm đi cho Tiểu Dữu Tử?"

"Được ạ."

Sau đó Thư Minh Yên mới lấy cái còn lại, cẩn thận bỏ một cái vào túi.

Mộ Du Trầm không ở lại lâu, thấy cô nhận sô cô la, dặn dò cô hòa thuận với các bạn cùng lớp xong liền rời đi cùng Phương Khải Hạ.

Thư Minh Yên nhìn bóng người đang đi xa dần, chậm rãi bóc lớp bọc kẹo bên ngoài, đưa viên sô cô la vào miệng.

Một người bạn cùng lớp vừa nãy đang quan sát từ bên cạnh, thấy Mộ Du Trầm đã đi xa, cô ấy xúc động nói: "Thư Minh Yên, chú nhỏ của cậu thật tốt với cậu."

Thư Minh Yên vẫn không rời nhìn chằm chằm vào nơi xa, trong mắt cô hiện lên niềm vui: "Ừm, chú ấy là một người rất rất tốt."

Hương vị tinh tế và êm dịu của sô cô la đánh vào vị giác, khi tan chảy trên đầu lưỡi, nó mềm mượt và phảng phất chút ngọt ngào.