Người Chụp Ảnh Bầu Trời

Chương 9

Năm nay nhiệt độ lễ Giáng Sinh hạ xuống chín độ chưa từng thấy. Nhiệt độ ghê gớm thế này dường như cũng không giảm bớt sự nhiệt tình của mọi người đối với lễ Giáng Sinh, hơn sáu giờ tối, trên đường vẫn đầy người qua lại.

Có thể thấy rất nhiều đôi tình nhân ở khắp mọi nơi, trong đêm giá rét này, trái tim lại ấm áp.

Trên đường đi qua cửa hàng quà tặng, bên trong cửa sổ trưng bày một chú gấu Teddy màu trắng, mắt màu đỏ sẫm giống Mạc Bạch. Chú gấu mặc bộ đồ Giáng Sinh, trông vô cùng đáng yêu.

Gần như lần đầu tiên nhìn thấy nó đã hấp dẫn ánh mắt tôi. Tôi vẫn luôn cho rằng tặng đồ chơi cho người khác là một chuyện rất nhàm chán, cũng chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ mua cho ai đó, nhưng tôi mua nó ngay lập tức không hề do dự.

Đắt ngoài tưởng tượng, nhưng nếu như con gấu này có thể mang đến nụ cười cho Mạc Bạch, dù có tốn nhiều tiền hơn tôi cũng tình nguyện.

Theo lý thuyết nên mua bánh ngọt cho Mạc Bạch, nhưng tình trạng thân thể cậu ấy kém đến mức ngay cả quyền hưởng thụ mỹ vị này cũng chẳng có.

Đứng đợi xe buýt, khí lạnh bức người xộc vào mặt, tôi thở ra một hơi khói trắng lớn, mũi cũng bị cóng đến mức không còn cảm giác.

Tôi đã hẹn cùng trải qua lễ Giáng Sinh với cậu ấy, nhưng lời nói đó chỉ là tán gẫu lúc hai người ở chung với nhau.

Tôi nôn nóng muốn gặp cậu ấy, vừa đẩy cửa phòng bệnh ra đã nói: "Mạc Bạch, tớ mua cho cậu gấu Te..."

Cậu ấy đang ho khan, ho không ngừng. Tôi lo lắng đi tới bên cạnh cậu ấy, một giây sau bàn tay che miệng của cậu ấy dính đầy máu tươi.

Máu kia đỏ đáng sợ: "Máu... Để tớ gọi bác sĩ tới ngay!"

Mạc Bạch giơ tay lên ngăn cản tôi: "Không cần."

Tôi nhìn cậu ấy bình tĩnh lau máu ở khóe miệng, hình như chuyện này không nằm ngoài dự đoán.

Tôi cho rằng cậu ấy chỉ ho bình thường thôi, nào biết lại nghiêm trọng đến mức ho ra máu. Tôi cau mày nói: "Sao cậu không nói với tớ bệnh cậu đã nghiêm trọng đến mức này rồi?"

"... Cậu sắp thi rồi, tớ không muốn khiến cậu phân tâm."

"Bây giờ còn chuyện gì quan trọng hơn cậu nữa đâu? Cậu là người mà tớ quan tâm nhất!"

Mạc Bạch nghe mà tim thắt lại, nghẹn ngào gọi tên tôi: "Cường Cường..."

Trong ngày tốt đẹp này, tôi không muốn làm bầu không khí trở nên bi thương, nên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cầm gấu Teddy lên và cố gắng giả giọng.

"Hi hi, tui là anh bạn lông trắng đây! Từ hôm nay trở đi, lúc Cường Cường không có ở đây, tui sẽ ở bên cạnh cậu thay cậu ấy! Ha ha ha ha ha!"

Mạc Bạch cười, đồng thời nước mắt cũng rơi xuống.

Chúng tôi trò chuyện lâu thật lâu. Trong lúc đó, y tá có tới truyền dịch. Có vẻ thân thể cậu ấy không thể chống đỡ nổi với nhiệt độ thấp như vậy, phải dựa vào truyền dịch.

Trên cánh tay gầy yếu tiều tụy của cậu ấy trải dài vết bầm nhỏ do kim chích lâu ngày tạo thành, nhìn cực kỳ đáng sợ. Rõ ràng đầu kim đâm vào người cậu ấy, nhưng lại như đâm vào trong tim tôi, nhói đau khó chịu.

Bất tri bất giác thời gian đã điểm mười một giờ đêm, trước khi tôi định rời đi, Mạc Bạch giao máy chụp hình cho tôi.

"Không phải chủ nhật tới mới rửa sao?"

"Tớ muốn thu thập hình vào album sớm thôi mà."

Tôi khẽ mỉm cười, cũng không nghi ngờ cậu ấy.

Tôi ôm lấy cậu ấy, hôn lên trán cậu ấy một cái: "Tớ đi đây."

"Ừ."

Cậu ấy nắm tay tôi đến tận lúc khoảng cách giữa chúng tôi không thể nắm thêm nữa mới thả ra. Cậu ấy cũng không bỏ tay xuống ngay lập tức, mà lại vừa cười vừa vẫy tay chào tạm biệt tôi.

Tôi cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, nên không nghĩ nữa.

Tôi siết chặt nắm đấm, trong tay vẫn còn lưu lại sự lạnh lẽo từ đầu ngón tay cậu ấy.

Vì muốn ở lâu thêm một chút với Mạc Bạch, bây giờ tôi phải bắt tuyến xe buýt cuối cùng về nhà.

Xe buýt đến trước tôi một bước, tôi vội vã chạy đến điểm dừng, nhưng vẫn không thể nào ngăn xe buýt lại được.

"..." Đưa mắt nhìn tuyến buýt cuối cùng rời đi, bóng lưng của tôi ở trên con đường không đường trông càng cô đơn hiu quạnh hơn.

Mua gấu Teddy, trên người tôi đã không còn tiền, tôi do dự có nên đi bộ về không, một trận gió rét quét qua thổi bay ý nghĩ hoang đường của tôi.

Tôi xoay người trở về bệnh viện, lúc Mạc Bạch lại thấy tôi thì vui sướиɠ không nói nên lời: "Sao cậu lại quay về thế?"

"Không bắt được tuyến buýt cuối."

Tôi cười bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại không quá buồn phiền, có vẻ ở chung với người yêu cũng rất tốt.

"Cậu muốn qua đêm ở đây à?"

Giọng cậu ấy tràn ngập mừng rỡ. Tôi dịu dàng xoa đầu cậu ấy: "Tớ có thể không? Darling."

"Ưm!" Cậu ấy vui vẻ gật đầu không ngừng.

Cho dù có mở máy sưởi, phòng bệnh cũng không ấm lên bao nhiêu. Hai chúng tôi dựa sát vào nhau, may là giường bệnh lớn nên hai người ngủ không hề chật.

Hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, tôi nhìn ra sự mệt mỏi trên gương mặt xanh xao tiều tụy của cậu ấy.

"Mệt thì ngủ đi."

"... Tớ muốn nhìn cậu thêm chút nữa."

... Cậu ấy luôn có thể nói ra mấy lời khiến tôi đau lòng.

Tôi không đành lòng nắm lấy tay cậu ấy, đặt bên môi hôn thật cẩn thận.

Hai người cứ thế nhìn nhau, chúng tôi trao đổi với nhau không tiếng động. Ban đêm bệnh viện vô cùng yên tĩnh, chỉ có một vài tiếng bước chân vụn vặt, cùng với tiếng xe cứu thương thỉnh thoảng vang lên.

Tiếng chuông réo chói tai kia chứng tỏ đang có một sinh mạng sắp mất đi. Cuối cùng bệnh viện là nơi khiến người đó sống lại hay là điểm cuối vẫn luôn là ẩn số khiến người ta lo lắng.

Mạc Bạch khẽ xê dịch thân thể, tựa đầu vào ngực tôi, yên tâm ngủ.

Cảm nhận nhịp tim đập mạnh mà hữu lực của đối phương, được cảm giác an toàn ngập tràn bao bọc, cậu hy vọng bản thân mình không ngủ nhanh như thế, tham lam muốn kéo dài cảm giác hạnh phúc.

Đã mấy đêm, cậu sợ đến mức không dám nhắm mắt lại, rất sợ một khi an tâm đi ngủ sẽ không thể tỉnh lại nữa.

Trước kia cậu không quyến luyến thế giới này, sau khi người mẹ là mối liên kết duy nhất mất đi, ý chí cầu sinh của cậu lại càng yếu. Nhưng bây giờ đã khác, Lưu Viễn Cường khiến cậu nảy sinh ý muốn sống tiếp.

Vừa nghĩ tới thời gian của mình không còn nhiều, cậu lại không kìm nổi giọt lệ rơi. Mỗi ngày cậu đều khóc rồi chìm vào giấc ngủ, rồi lại bị ác mộng đánh thức, sau khi tỉnh lại, thứ nhìn thấy vẫn là trần nhà trắng tinh, và cái chết đang ngày một đuổi gần.

Sáng sớm hôm sau, đôi mắt có hàng mi màu trắng mở ra, cho thấy con ngươi đỏ sẫm bên dưới mí mắt, hào quang sinh mạng lưu chuyển trong đôi mắt kia hình như lại yếu đi một chút.

Khi Mạc Bạch phát hiện trên giường chỉ còn mình mình thì khó tránh khỏi cảm giác mất mát, nhưng cậu biết, cuộc sống của đối phương không giống cậu, hai người vốn không nên có khoảng thời gian bên nhau này.

Trên bàn có tờ giấy Lưu Viễn Cường để lại cho cậu, dùng gấu Teddy đè lên, nói rằng cậu hãy chăm sóc bản thân thật tốt.

Mắt cậu không thấy rõ, phải mất chút sức mới đọc được dòng chữ bên trên.

Cậu dùng gậy kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời lập tức xuyên thấu vào. Cậu khó chịu nhắm hai mắt lại, mất chút thời gian để thích ứng.

Nhìn thời gian, có lẽ sắp buổi trưa rồi...

Cho tới bây giờ cậu chưa từng dậy trễ đến vậy, có lẽ là vì có người yêu bên cạnh nên yên tâm quá đỗi.

Hôm nay là một ngày trời đẹp, bầu trời xanh thẳm vạn dặm không mây, nhìn mà lòng người cũng khá hơn. Nếu như có máy ảnh bên cạnh, cậu sẽ chụp ngay.

Cậu biết sinh mệnh của mình sẽ biến mất bất cứ lúc nào. Nhưng cậu không muốn bỏ sót tấm ảnh bầu trời nào mà cậu cùng nhìn thấy với Lưu Viễn Cường, cho nên khoảng cách thời gian rửa hình của cậu càng ngày càng ngắn.

"Cường Cường..."

Cậu vô thức gọi tên cậu ấy.

Có phải cậu cũng đang nhìn thấy khoảng trời này giống tớ không? Nếu thế, phong cảnh chúng ta nhìn thấy có giống nhau không?

Cậu ôm chặt gấu Teddy trong lòng, lại nằm về giường.

Cậu thở dài khe khẽ. Cái thở dài này chất chứa không biết bao nhiêu chua xót và bất lực trong lòng.

Cuối năm đến, mấy người bạn đã hẹn cùng đón năm mới đều bị tôi từ chối.

"Gì thế, ai mà mặt mũi lớn vậy, được đại ca Lưu Viễn Cường của chúng ta cùng đón năm mới?"

Tôi cười nói là vợ tương lai của tôi.

Mấy tiếng cuối cùng của năm 2015, tôi cùng vượt qua với Mạc Bạch.

Hai chúng tôi ngồi trên giường, cùng nhau xem chương trình trực tiếp cuối năm trên ti vi. Chỉ đơn thuần như vậy thôi, nhưng tôi cảm thấy thú vị hơn những lần đón năm mới trước kia gấp ngàn lần.

"Cường Cường, sau khi mẹ tớ đi, tớ cho rằng năm nay chỉ có thể vượt qua trong cô đơn."

"Đừng hòng, cậu phải đón với tớ!"

Tôi bá đạo ôm vai cậu ấy, cặp mắt xinh đẹp của cậu ấy vui vẻ híp thành một đường.

Chúng tôi cùng nhau đếm ngược. Giây phút qua 0 giờ, ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo hoa nổ, pháo hoa rực rỡ sắc màu thắp sáng bầu trời đêm, cũng thắp sáng những trái tim cô đơn.

Giọng nói dễ nghe của cậu ấy vang lên bên tai tôi: "Năm nay mong được chỉ giáo nhiều hơn."

"Ưm, mong được chỉ giáo nhiều hơn."

Chúng tôi mỉm cười ôm lấy nhau mà hôn.

Trong pháo hoa nở rộ bầu trời đêm, điểm sáng trong thành thị không quy luật chấm phá khắp màn đêm đen, ánh lên trong đôi mắt khác người thường của Mạc Bạch. Điểm sáng kia lóe lên không ngừng, như là hàng ngàn tinh linh đang nhảy múa trên trời, mê huyễn sáng tươi.

Có lẽ buổi đêm không đáng sợ như trong tưởng tượng của Mạc Bạch, chỉ là cậu không phát hiện ra cái đẹp của nó thôi.

Chúng tôi cùng nhau chụp một tấm hình đầu tiên của 2016.

Nếu như máy chụp hình có thể khiến khoảnh khắc trở thành vĩnh hằng, vậy nó có thể khiến thời gian ngừng trôi, không giảm bớt sinh mệnh dư lại không còn bao nhiêu của cậu không?

Đây là ước nguyện năm mới của tôi.

______

Tui đọc trước hết rùi, bỗng nhiên không dám dịch tiếp nữa nên mãi mới ra chương:( Sợ ngày bé Mạc không còn nữa...