Người Chụp Ảnh Bầu Trời

Chương 7

Số lần tôi gặp mặt Mạc Bạch thay đổi thường xuyên.

Sau khi biểu lộ tâm ý của mình, thái độ của cậu ấy trở nên không phóng khoáng như trước kia nữa, rất dễ xấu hổ, còn không cho tôi ôm cậu ấy.

Nhưng mà... rất đáng yêu.

Hôm nay lúc tôi đi vào phòng bệnh, Mạc Bạch đang cầm máy chụp hình, chuyên chú chụp bên ngoài cửa sổ.

"Lại đang chụp bầu trời à?"

Cậu ấy ậm ừ một tiếng, nhưng động tác bấm máy lia lịa vẫn không dừng lại. Cậu ấy xoay ống kính, thay đổi góc độ chụp mấy tấm rồi mới thỏa mãn buông máy chụp hình xuống.

Cậu ấy nói: "Có lẽ nên đi rửa hình ra rồi."

Tôi sẽ đi dán ảnh cậu ấy tắm được vào trong album định kỳ, sau khi tôi xuất hiện tôi luôn là người làm việc này. Tôi mới nhớ lại không bao lâu trước: "Không phải không lâu trước đây vừa mới rửa hay sao?"

Trong ánh mắt cậu ấy nhanh chóng thoáng qua chút buồn buồn không thể phát hiện: "Tớ muốn nhanh chóng nhìn thấy hình mà."

Tôi cười dịu dàng: "Có lúc tớ cảm thấy, có phải cậu yêu bầu trời hay không."

"Tớ yêu bầu trời lắm đó." Hai tay tôi đặt lên bả vai cậu ấy, thân thể sát lại gần cậu ấy: "Cậu yêu tớ hơn, hay là bầu trời hơn?"

Vừa nghe vậy, mặt cậu ấy lập tức đỏ bừng, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt lại, rõ ràng giận dỗi lại đáng yêu.

Tôi cười lớn buông cậu ấy ra: "Chọc cậu thôi, chọc cậu thôi!"

Cậu ấy trừng tôi: "Cậu lại bắt nạt tớ!"

"Tại tớ thấy cậu đáng yêu ó." Tôi sờ đầu cậu ấy như sờ đầu cún con, xúc cảm của mái tóc trắng mềm mại rất tuyệt, tôi thường xuyên làm hành động thân mật này sau khi tôi thích hắn.

"Có phải con gái đâu, đáng yêu gì chứ..."

Đúng vậy, con gái cũng không đáng yêu bằng cậu.

Tôi cười lấy rượu đã chuẩn bị ra, đặt vào trước mặt cậu ấy.

"... Hử? Cậu lấy đâu ra vậy?"

"Tớ đã trưởng thành rồi, đương nhiên là tự mua." Tôi cười có thâm ý khác: "Mạc Bạch, tớ đã nói phải dẫn cậu đi khám phá thế giới này, bây giờ chính là lúc rồi đó!"

"Tớ không muốn uống rượu."

"Cả đời người đàn ông đó, không uống rượu sẽ bị cười nhạo tám trăm năm." Tôi giật dây cậu ấy: "Nào, chúng ta cạn một ly."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà!"

Ngay cả ly tôi cũng đã chuẩn bị xong, tự mình rót một ly trước: "Ly này chúc cho bệnh tình của cậu chuyển biến tốt!"

Vì để thể hiện tửu lượng của mình, tôi cố gắng uống với vẻ vô cùng khoa trương, khiến Mạc Bạch bật cười.

"Nồng độ cồn không cao, uống như nước ngọt thôi." Tôi rót một ly cho cậu ấy: "Nào."

Cậu ấy chần chừ nhận lấy: "Vậy thì... chúc chúng ta vui vẻ mỗi ngày."

Cậu ấy nhấp thử một ngụm, phát hiện ra đúng là vị không nồng như rượu, nên uống ngụm lớn hơn.

Chúng tôi cứ uống hết ly này đến ly khác, mỗi một ly đều nói một lời chúc phúc, cứ như làm vậy điều đó sẽ trở thành sự thực.

"Một ly này, chúc chúng ta có thể cùng nhau đến biển chơi."

Mạc Bạch ngửa đầu uống rượu, chất lỏng lạnh như băng có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ với cậu, nhưng cậu hưởng thụ sự buông thả vào giờ phút này.

Có lẽ là tác dụng của cồn, lúc cậu nói những lời này trong đầu lại thật sự xuất hiện hình ảnh hai người cùng nhau ngắm biển.

Mặc dù cậu rất rõ rằng chuyện này vốn không thể.

Rượu nhanh chóng bị chúng tôi uống sạch, tôi không biết Mạc Bạch là một ly đã say trong truyền thuyết, rượu nồng độ này mà cũng có thể uống say được.

Bởi vì da rất trắng, nên nét đỏ ửng trên mặt cậu ấy vô cùng rõ ràng, ánh mắt cậu ấy trở nên mờ mịt, miệng hàm hồ nói gì đó.

"Cường Cường." Cậu ấy gọi một tiếng ngọt ngào, vẫy vẫy tay muốn tôi tới gần.

Tôi thấy là lạ, ngồi bên mép giường. Cậu ấy bỗng nhiên đặt tay ở thắt lưng tôi, không kịp đợi tôi phản ứng đã bắt đầu gãi ngứa khắp hơi.

"A, ha ha, đồ, đồ gian xảo! A ha ha, ha ha ha..."

Tôi càng ưỡn ẹo thân thể, cậu ấy lại càng vui hơn. Tôi dứt khoát ngồi vào trên người cậu ấy, cũng bắt đầu ra tay với bộ phận nhạy cảm của cậu ấy.

Cả phòng bệnh đều là tiếng cười của hai chúng tôi, bầu không khí như vậy thật vui vẻ, cứ như bóng mờ đau thương và cận kề cái chết luôn hành hạ người bệnh chưa từng tồn tại ở không gian này.

Cuối cùng vẫn là tôi chiếm thế thượng phong, Mạc Bạch bị tôi gãi nhột không thể không cầu xin tha thứ: "Ha ha, được, được rồi! Cường Cường... Dừng, dừng lại..."

"Đây là cái zá phải trả khi đánh lén tớ đó!"

Tay tôi đột ngột luồn vào trong quần áo, không ngừng gãi eo nhỏ của cậu ấy.

"Đừng, đừng mà... Cường Cường! Ha ha..."

Phản ứng của cậu ấy hơi kỳ lạ, tôi để ý thấy mặt cậu ấy đỏ mất tự nhiên, nhất thời động tác cứng đờ, dừng lại.

Mạc Bạch nằm dưới người tôi không ngừng thở dốc, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình xộc xệch lộ ra một mảng ngực lớn, mảng đỏ ửng trên mặt kéo dài đến tận ngực, xương quai xanh rõ ràng nhiễm lên màu hồng quyến rũ.

Tóc cậu ấy rối tung, trong mắt ánh nước, một đôi mắt xinh đẹp mang theo sự mờ mịt nhìn tôi, ánh mắt kia thật sự rất quyến rũ.

Tư thế của chúng tôi cực kỳ dụ người ta đi xa, cả người tôi đè lên trên người cậu ấy, đầu gối chân trái đè vào giữa hai chân cậu ấy, mà hai tay còn dừng lại ở cái eo mảnh mai của cậu ấy.

Cùng là đàn ông với nhau, tôi cảm nhận được Mạc Bạch đang cứng, xúc cảm truyền tới từ đầu gối chứng thực phỏng đoán của tôi.

"Mạc Bạch, cậu..."

"Buông ra..." Giọng cậu ấy mềm nhũn, muốn đẩy tôi ra nhưng không làm gì được.

Không thể không nói, bây giờ cậu ấy thật hấp dẫn.

Ác ma sâu trong nội tâm nói cho tôi nên làm như thế nào, tôi nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói: "Ta giúp cậu nhé?"

"Không muốn!" Cậu ấy lắc đầu nguầy nguậy, cặp mắt phủ đầy hơi nước viết đầy sợ hãi.

"Không ra sẽ rất khó chịu." Tôi dẫn dắt cậu ấy từng bước: "Đừng sợ, để tớ giúp cậu."

"Không được, tớ..." Cậu ấy khó chịu uốn éo eo, vừa đẩy tôi, vừa túm chặt lấy tôi, giãy giụa một hồi lâu cũng không có kết quả, chỉ cứ nói không ngừng: "Tớ không biết... Tớ không biết."

"Mạc Bạch..." Giọng tôi trở nên khàn khàn.

"Cường Cường, cảm giác này lạ quá..."

"Tớ sẽ để cậu quen."

"... Không, không cần đâu, dừng... Ưʍ..."

"Hừm..."

Đêm dài không cần lên tiếng.

Cho dù có nói gì cũng biến mất trong làn môi đối phương.

"A a..."

"..."

Âm thanh thưa thớt vang vọng không dứt bên trong phòng bệnh đêm khuya.

- ---------