Sai Lầm Trong Quá Khứ

Chương 7

Ba ngày bình lặng trôi qua và đến ngày thứ tư...

"Chắc anh không biết?"

Diệp Thần Vũ dẫn Liêu Phong và thư phòng. Hắn vừa di chuyển một giá sách cạnh tường sang chỗ khác thì vừa hay lại xuất hiện một cánh cửa ở đó.

"Anh đoán bên trong cánh cửa này là gì?"

"Tôi không biết!"

Hắn mỉm cười rồi lấy chìa khóa mở cánh cửa ra, trước mắt là một khoảng không gian tối tăm và rộng mênh mông.

Liêu Phong ngạc nhiên:"Sao lại..."

Hắn giải thích:"Tôi đã vẽ bản thiết kế của căn biệt thự này! Lúc đó tôi có ý tưởng sẽ xây 'căn cứ bí mật'!"

"Dưới đây còn có nhiều thứ thú vị nữa đấy! Và thằng cảnh sát đó sẽ là người khách 'tham quan' nơi này! Cũng có thể dưới này sẽ là mồ chôn của nó!!!"

...

Tối hôm ấy.

Ngân Kỳ đang sửa soạn lại bộ quân phục gọn gàng trên người và mang theo một số thứ.

"Em ra ngoài à?" Ngân Tường hỏi.

"Vâng, hôm nay đến phiên em đi tuần, có thể sẽ về muộn."

"Vậy à..."

"Em đi đây!"

"Đợi chút." Ngân Tường bất ngờ gọi lại.

"Dạ?"

"Em... em đã gặp Diệp Thần Vũ rồi phải không?"

"Vâng."

"Em đừng đến gần hay giao tiếp với cậu ta."

"Tại sao ạ."

"Anh... anh cảm thấy cậu ta không..."

"Đúng là trông cậu ta đáng sợ thật nhưng anh yên tâm, đã qua ba ngày rồi, cậu ta chẳng làm gì cả nên sẽ không đem thù oán cá nhân gây khó dễ cho em đâu."

"Nhưng mà..."

"Vậy thôi em đi đây!"

Ngân Tường bối rối không biết nói với em trai mình câu gì nữa. Anh thấy bất an vì vừa nhận được một tin tức bị ẩn trên mạng. Nội dung nói về việc khoảng 4 năm trước Diệp Thần Vũ hung hăng đánh chết một người đàn ông lớn hơn mình tận 3 tuổi chỉ vì người đó cố ý làm Diệp Dương bị thương... Hình thức gây án của hắn vô cùng dã man: chặt đầu chôn xuống đất, xác thì hỏa thiêu...

Trong lòng Ngân Tường chợt cảm thấy thấp thỏm không yên.

...

Như thường lệ, Ngân Kỳ đang đi tuần xung quanh con phố nhưng hôm nay thì khác. Đường phố vắng tanh không một bóng người, không xe cộ qua lại, ngoại trừ anh và một người.

Từ lúc ra khỏi nhà đến bây giờ anh cảm giác được có một người đang theo sát anh...

Tiếng bước chân cứ lộp cộp vang lên khiến anh có chút lo lắng. Ngay lập tức anh quay đầu lại nhưng không thấy một ai. Thay vào đó, ở phía sau anh...

"Chào buổi tối..."

Một hơi thở lạnh lẽo phả vào khuôn mặt anh.

Anh giật mình quay đầu lại nhưng chưa kịp nói được câu gì thì anh thấy cả người tê nhức sau đó hai mắt tối sầm lại và ngã xuống bất tỉnh...

Roẹt!

Một ánh sáng lóe lên và âm thanh rè rè của súng điện còn hoạt động trên tay Diệp Thần Vũ. Hắn liếc nhìn người bất tỉnh trên mặt đất kia, giọng trầm lặng nói:"Ngủ ngon nhé... ngài cảnh sát..."

...

Ngân Kỳ khẽ mở hai mắt, trước mặt anh nhòe nhoẹt cả, đầu óc choáng váng nặng nề. Anh cử động cơ thể muốn đứng dậy nhưng không nổi. Hai tay bị dây thừng trói chặt sau lưng không thể nhúc nhích nổi. Khi anh đang cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra thì nghe tiếng bước chân vang dội và ngay sau đó Diệp Thần Vũ xuất hiện.

Hắn cười nói:"Chào mừng đến với địa bàn của tao!"

Ngân Kỳ ngơ ngác một lúc lâu xong vội vàng nói:"Diệp Thần Vũ, là cậu đã bắt tôi đến đây phải không?"

Hắn thản nhiên nói:"Đúng!"

"Cậu... đây là hành vi bắt cóc đấy. Mau thả..."

Chưa nói hết câu hắn đã vung chân đá mạnh vào bụng anh! Lực mạnh đến mức khiến anh văng xa mấy mét sau đó đập vào bức tường đến "rầm" một tiếng!!!

Đau đớn mức khiến Ngân Kỳ không nói được câu nào, kịch liệt ho khan.

Hắn không cho anh một giây phút nghỉ ngơi, nắm tóc anh lên nói rằng:"Kể từ bây giờ mày không còn là con người nữa đâu. Mạng sống của mày nằm trong tay tao!"

"Tại sao... tại sao cậu lại làm như vậy?" Ngân Kỳ nhíu mày cố nén cơn đau.

"Thế mày nghĩ tao sẽ dễ dàng bỏ qua cho mày sau cái chết của anh trai tao hả?"

"Cậu..." Khuôn mặt anh tràn đầy sự ngỡ ngàng...

ẦM!

Hắn không một chút nhân tình giật ngược tóc anh lên rồi đập đầu anh xuống sàn xi măng lạnh lẽo!

"A!" Giọt máu nóng từ trên trán chảy xuống mắt làm nhòe đi tầm nhìn của anh. Đau đớn mức khiến anh rơi nước mắt...

"D...dừng lại..." Ngân Kỳ nức nở cầu xin hắn.

Hắn thấy máu chảy bê bết ở đầu anh nhưng vẫn không buông tha giáng thêm cho anh một cái tát!

Đau quá...

Từ trước tới nay, số lần bị người khác đánh không ít nhưng chưa bao giờ bị đánh đau và kinh khủng đến mức này... đến việc thở thôi cũng cảm thấy đau.

Hắn từ trên nhìn xuống người đang thu mình liên tục run rẩy kia mà nhếch miệng cười:"Nhiêu đây mới chỉ là bắt đầu thôi đấy!"

Rồi hắn rút một con dao ngắn ra và kề lưỡi dao lạnh lên cổ anh.

Xoạt! Hắn rạch một nhát dao xuống cắt đứt hàng khuy áo lập tức nửa thân của Ngân Kỳ hiện ra. Hắn nhìn và rất lấy làm ngạc nhiên:"Tao tưởng lũ cảnh sát chúng mày thân hình phải cơ bắp lắm... ai ngờ..."

Ẩn sâu trong bộ quân phục là một thân hình không quá vạm vỡ, đây là điều mà Ngân Kỳ hay bị những người đồng nghiệp chê cười. Nam nhân 23 tuổi rồi nhưng cơ thể không có tí cơ bắp nào, vai nhỏ, ngực không được nở nang, eo thon,... nói tóm lại là ba vòng bằng nhau. Nhưng đổi lại, da dẻ của Ngân Kỳ rất trắng khiến Diệp Thần Vũ nhìn chằm chằm rất lâu khiến hắn nảy ra suy nghĩ...

Lưỡi dao trên tay hắn tiếp tục rạch thêm nhát nữa cắt đứt thắt lưng da và khóa quần của anh...

"Dừng lại... xin cậu..." Ngân Kỳ biết hắn đang định làm chuyện gì. Anh kịch liệt giãy giụa khiến hắn tức giận giáng thêm một quyền vào bụng anh... Cơ thể anh ngừng động đậy, lúc này anh như con cá nằm trên thớt!

"Tại sao mày lại nghi ngờ anh trai tao?" Hắn lột sạch quần áo trên người anh, đến cả qυầи ɭóŧ cũng bị hắn cởi ra...

Anh hoảng loạn đến mức không thể trả lời hắn.

"Từ nhỏ, cha mẹ bọn tao đã bị đám lửa thiêu chết. Cảnh sát kết luận đây là một vụ tai nạn... nhưng tao và anh hai biết rõ ràng có kẻ phóng hỏa, lũ cảnh sát lại làm ngơ. Vụ án rất nhanh đã kết thúc. Kể từ đó, hai anh em bọn tao đã phải sống vô cùng khó khăn: thiếu thốn về của cải vật chất, thiếu thốn sự đồng cảm của những người xung quanh... Và người khổ nhất lại là anh trai tao... Khi tao 12 tuổi thì gặp một trận ốm liệt giường và để có thể kiếm tiền mua thuốc chữa bệnh, anh trai tao đã bán thân cho một người đàn ông xa lạ..."

Hắn kể lại bằng giọng buồn bã và đầy chua xót. Hắn siết chặt eo của anh và nâng lên, ép anh trong tư thế nửa quỳ nửa nằm.

Hắn quỳ thẳng trên sàn và cởi khóa quần lôi ra cự vật vĩ đại của mình. Hắn đặt cự vật ngay tại hậu huyệt của anh tiếp tục nói:"Anh ấy đã làm chuyện đó rất nhiều nhưng tao lại không biết. Tao chỉ thoáng thấy trên cơ thể anh đầy những vết thương, có hỏi thì anh lại không nói. Rồi đến một đêm, đang ngủ thì tao bị tiếng ồn ào đánh thức nhưng vẫn không thể gượng dậy được... và tao đã thấy... bóng dáng hai người đang quan hệ tìиɧ ɖu͙© với nhau qua chiếc bóng in trên rèm cửa... Gã đó đè anh ấy xuống và liên tục đâm hung khí vào trong..."

"AAAA!!!" Ngân Kỳ sắc mặt trắng bệch, anh thống khổ gào lên.

"Giống như thế này..." Hắn làm tương tự với anh.

Máu từ hậu huyệt chảy ra, nơi đó lần đầu tiên bị xâm nhập nên rất khít. Nhưng hắn không mảy may tới, cứ thúc cự vật cứng như sắt vào bên trong...

"Xin cậu đấy... dừng lại đi!" Anh ngẩng đầu lên cầu xin nhưng lại bị hắn đè đầu xuống mặt đất...

"Nhưng anh tao không nói như vậy. Anh lấy tay bịt miệng ngăn những tiếng kêu rên phát ra từ cổ họng mình để không muốn đánh thức tao dậy... Mày biết lúc đó tao cảm thấy thế nào không. Tao thấy mình tầm thường và vô dụng. Tao bất lực chỉ có thể nằm đó khóc... Thấy anh mình vì mình mà chịu đau khổ như vậy... "

Hắn thấy cổ họng nghẹn ngào, nói thêm nữa thì chắc hắn sẽ khóc mất!

Hắn dùng lực, mạnh mẽ đâm vào rồi lại rút ra, tàn phá hậu huyệt của anh. Anh đau đớn mức như chết đi sống lại...

Đến khi hắn bắn dịch thể vào bên trong trực tràng của anh, hắn hung hăng ném anh xuống, rất nhanh kéo lại khóa quần và thắt lưng.

Ngân Kỳ thở dốc nằm bệt trên sàn, hậu huyệt sưng đỏ đáng thương đã dính đầy máu và dịch thể, khuôn mặt đã đẫm nước mắt...

Hắn vẫn bình thản kể chuyện:"Kể từ đó ta nghĩ muốn sống yên bình trên thế giới này trước hết phải có địa vị trong xã hội. Sau bao nhiêu cố gắng thì tao đã đi được đến ngày hôm nay, nhưng vẫn phải nói tới sự giúp đỡ của anh hai... Khi biết anh ấy mắc bệnh, tao đã rất lo lắng và sợ hãi. Tao quyết định ra nước ngoài để nghiên cứu tìm thuốc cứu anh và đã thành công. Nhưng... mọi cố gắng của hai bọn tao đổ sông đổ biển khi mày xuất hiện đấy."

"Xin lỗi..." Ngân Kỳ khàn giọng.

"Dù mày xin lỗi một lần hay một nghìn lần thì cũng không thể mang anh trai tao trở lại. Không ai có thể thay thế vị trí của anh ấy trong tim tao. Anh ấy là tuyệt nhất. Nhưng mày đã cướp đi người anh tuyệt vời ấy... Cuộc sống từ giờ của mày sẽ chết dần chết mòn trong tay tao!"