Bốn năm trước.
Buổi sáng, tại một con phố đông người qua lại.
"A! Cướp! Hắn cướp túi xách của tôi!" Một người phụ nữ hốt hoảng chỉ tay vào một người đàn ông đầu đội mũ, bịt khẩu trang mà la toáng lên.
Người qua đường đều chú ý tới, có vài người đuổi theo. Thế nhưng, tên cướp kia chạy rất nhanh thoáng chốc đã biến mất trong một biển người. Hắn chạy vào trong một con hẻm nhỏ, trong lòng đang vui sướиɠ vì phi vụ thành công, không ngờ...
Một bóng người khác lao ra từ phía sau khống chế hắn.
"Cảnh sát đây, không được động đậy! Trả túi xách đi!"
"Được..."
Tên cướp dường như đã đầu hàng, một tay hắn đưa túi xách về phía sau. Anh cảnh sát kia một tay kẹp cổ hắn, một tay định đưa lên cầm túi xách, bất ngờ hắn tông cùi chỏ vào mặt anh...
Anh cảnh sát kia có chút ngạc nhiên nhưng lại kịp thời phản ứng, anh nghiêng đầu sang một bên để tránh. Sau đó hai tay anh siết chặt lấy cổ tay và cánh tay hắn, anh xoay người và khom lưng xuống ném tên cướp văng xa mấy mét!
Tên cướp kia ngã đến "ầm" một tiếng sau đó không dậy nổi nữa.
"Hầy!" Ngân Kỳ hai tay phủi bụi trên bộ cảnh phục của mình sau đó lấy từ trong túi áo ra một cây bút và một cuốn sổ tay.
"Ngày... tháng... năm..., vào lúc... tự mình bắt được một tên cướp!"
Ngân Kỳ ghi lại chi tiết từng sự việc xảy ra sau đó thầm cười:"Lần thứ 127 mình ghi công rồi, anh hai sẽ khen mình... hihi!"
...
Sở cảnh sát.
"Anh hai! Em vừa mới bắt cướp đấy!" Ngân Kỳ hớn hở chạy tới khoe.
"Rồi rồi, anh biết!" Ngân Tường nói nhưng mặt vẫn cắm cúi vào đống tài liệu trên bàn, rõ ràng là trả lời cho có lệ.
Ngân Kỳ than thở:"Anh không chú ý đến em gì cả. Đáng lẽ ra anh phải xoa đầu em và khen 'Em trai của anh làm rất tốt' như vậy mới đúng chứ?"
"Anh xin em! Về nhà thì nói được không, hiện tại anh đang rất bận!"
"Ứ! Không chịu đâu!!!" Ngân Kỳ hết dẫm chân xuống sàn thì khua tay múa chân ăn vạ đủ kiểu.
Ngân Tường ôm đầu nghĩ ngợi:"Mình thật sai lầm khi cho nó làm nghề cảnh sát giống mình..."
Ngân Kỳ năm nay đã 23 tuổi. Anh vừa mới tốt nghiệp một trường đại học quân đội có tiếng xong đã có thể đi vào công việc được rồi. Một thanh niên trẻ tuổi, năng động và nhiệt tình như anh nhận việc này quả là rất phù hợp. Nhưng, Ngân Kỳ vẫn còn một chút tính cách của trẻ con. Lúc nào cũng thế, khi làm được việc tốt thì đòi Ngân Tường thưởng cho bằng được, dù phần thưởng chỉ là một cái xoa đầu hay một bữa cơm thịnh soạn...
Phải nghe Ngân Kỳ lải nhải, cuối cùng Ngân Tường cũng phát bực liền đập tay xuống bàn nghiêm túc nói:"Xong việc rồi thì em về nhà đi. Đừng ở đây cản trở công việc của anh!"
"Hứ!!!!" Ngân Kỳ dỗi... Anh mặt mày nhăn nhó không nói câu nào, quay ngoắt đi thẳng ra ngoài!
Ngân Tường trông thấy thì lắc đầu đánh giá em trai mình:"Còn non và xanh lắm..."
...
Biệt thự Diệp gia.
Diệp Dương vóc dáng cao ráo, dáng người hơi gầy mặc trên người chiếc áo sơmi trắng và quần tây đen trông rất lịch lãm. Anh bước chân ra khỏi nhà, vừa đi vừa nghe điện thoại"Vũ, rảnh không? Chúng ta nói chuyện chút."
Đầu dây bên kia, Diệp Thần Vũ trả lời:"Có ạ, em trong trong giờ nghỉ. Sức khỏe anh thế nào rồi?"
Diệp Dương mỉm cười:"Anh khỏe mà, em cứ yên tâm. Anh muốn hỏi khi nào thì em trở về."
"Có thể là tuần sau em mới về được ạ."
"Làm việc ở bên đó mệt không em?"
"Mệt rã rời luôn ạ, nhưng chỉ cần được nghe giọng anh là bây giờ em hết mệt rồi. Em sẽ dốc hết sức để hoàn thành dự án lần này và có thể tìm ra thuốc chữa khỏi hoàn toàn bệnh cho anh!"
"Vậy à... vất vả cho em rồi."
"Không có gì đâu anh. Chỉ cần anh có thể sống khỏe mạnh thì việc gì em cũng có thể làm."
"Em không cần lo cho anh nhiều như vậy nữa đâu thay vì đó thì em cần quan tâm chính mình hơn."
"Anh..."
"Vậy thôi anh tắt máy đây."
Diệp Dương tắt điện thoại, anh ngước nhìn lên bầu trời xanh và cao vời vợi kia khẽ mỉm cười:"Thời tiết hôm nay thật đẹp!"
...
Ngân Kỳ lững thững bước đi trên con đường về nhà, vừa đi vừa đá mấy hòn sỏi trên mặt đất:"Chán thật! Nếu bây giờ về nhà thì chỉ có mỗi một mình!"
Cách nơi Ngân Kỳ đang đứng khoảng 1 km, Diệp Dương cũng thong thả đi dạo.
"AAA! CỨU MẠNG! HẮN MUỐN Gϊếŧ TÔI!"
Cả hai đều nghe thấy tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ. Ngân Kỳ theo phản xạ chạy nhanh tới. Diệp Dương ở gần hơn, anh chạy vào một con hẻm nhỏ thì thấy một người phụ nữ nằm sấp trong vũng máu, bị lưỡi dao đâm sau lưng. Anh còn thấy tên hung thủ mặc đồ đen từ đầu đến chân, bịt kín mặt mũi đứng ở đó. Nhìn thấy anh, tên hung thủ đó định bỏ chạy. Diệp Dương kịp thời đạp vào đầu gối làm hắn ngã nhoài ra đất. Anh tới lột mặt nạ của hắn nhưng hắn bất ngờ phóng thẳng một con dao về phía anh. Rất may, Diệp Dương bị thời quay mặt đi né tránh nhưng khi ngoảnh lại thì hắn đã kịp thời bỏ chạy. Diệp Dương nghĩ không nên đuổi theo nữa mà quan trọng hơn xem tình hình người kia thế nào.
Anh chạy tới chỗ nạn nhân: "Cô gái, cô không sao chứ?"
Quá muộn rồi, Diệp Dương sờ vào mạch đập ở cổ tay nạn nhân thì phát hiện đã hoàn toàn ngừng đập. Lưỡi dao đâm từ phía sau quá sâu nên đã trúng tim. Nạn nhân tử vong ngay tại chỗ...
Một lúc sau, tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi réo lên. Ngân Kỳ cũng chạy tới xem xét hiện trường. Diệp Dương là người đầu tiên xuất hiện ở hiện trường nên bị cảnh sát gọi tới lấy lời khai, mãi đến khi trời tối mới có thể trở về nhà...
Vừa bước chân vào nhà, Liêu Phong - vệ sĩ của Diệp Dương, đã chờ sẵn trong nhà và hớt hải chạy ra:"Dương thiếu, ngài không sao chứ? Hôm nay tôi có tới sở cảnh sát nhưng bọn chúng không cho tôi vào gặp ngài."
Diệp Dương trông có vẻ mệt mỏi nhưng anh vẫn xua tay:"Không sao, không sao. Cậu lo lắng như vậy làm gì? Bọn họ chỉ hỏi tôi một số câu hỏi thôi."
Liêu Phong lại càng lo lắng hơn:"Ngài đã ở đó suốt cả buổi chiều rồi, tôi sợ sức khỏe của ngài..."
Nói đến đây, Diệp Dương lập tức ngã quỵ xuống sàn, miệng không ngừng ho khan, có khi ho ra máu...
"DƯƠNG THIẾU!" Liêu Phong sắc mặt hoảng loạn nhanh chóng đỡ Diệp Dương ngồi lên ghế.
Diệp Dương thở thều thào nói:"Thuốc... lấy giúp tôi, ở túi quần bên phải..."
Liêu Phong nhanh chóng lấy từ túi quần anh ra mấy vỉ thuốc xanh, đỏ, trắng... mỗi thứ lấy một viên và rót cho anh một ly nước. Diệp Dương đưa thuốc lên miệng và uống một ngụm nước, cố gắng nuốt những viên thuốc đắng vào dạ dày...
Uống thuốc xong, anh ngừng ho nhưng chỉ là dừng một thời gian mà thôi.
Liêu Phong nhẹ nhàng xoa lưng anh nói:"Đáng lẽ ngay từ đầu ngài không nên dính vào việc này, đặc biệt là những việc liên quan đến lũ cảnh sát!"
Diệp Dương gượng cười nói:"Thôi mà, chuyện đã qua rồi..."
Liêu Phong lắc đầu rồi khẽ thở dài. Là anh em mà chẳng giống nhau gì cả. Anh trai Diệp Dương hiền lành, từ tốn bao nhiêu thì em trai Diệp Thần Vũ ngang ngược, nóng nảy bấy nhiêu.
Diệp Dương khi mới 24 tuổi thì bác sĩ đã chẩn đoán anh mắc bệnh suy giảm số lượng bạch cầu trong máu và hoàn toàn không có khả năng hồi phục lại. Hai năm trôi qua, sức khỏe của anh đã suy giảm theo thời gian. Bệnh của anh đã đến giai đoạn gay go nhất. Chính vì vậy, Diệp Thần Vũ đã sang du học ở một bệnh viện nổi tiếng ở Mỹ để nghiên cứu và tìm ra loại thuốc có thể phục hồi số lượng bạch cầu trong máu... Trong 2 năm qua, Diệp Dương đã phải nhẫn nhịn chịu đựng dùng đủ loại thuốc để kéo dài sự sống, Diệp Thần Vũ thì ngày ngày đêm đêm miệt mài nghiên cứu, vất vả sống ở nơi đất khách quê người để tìm cách chữa bệnh cho anh trai. Nhưng, tất cả những cố gắng của cả hai đều trở nên vô ích...
...