Sắc mặt của Lưu Quý Tân lập tức thay đổi, ôm bụng nói: “Đồng chí công an à, bụng của tôi không thoải mái lắm, để tôi đi nhà vệ sinh trước đã.” Không đợi ông ấy trả lời, liền lập tức bỏ chạy.
Tổ trưởng Tôn lớn tiếng nói: “Bắt lấy anh ta!”
Dân làng đang đứng xung quanh lập tức đè anh ta lại.
Vị công an già dặn kia cầm tóc đi qua, không cần ông ấy so sánh, dân làng đứng xung quanh cũng có thể nhìn ra được mấy sợi tóc kia rất giống tóc của Lưu Quý Tân.
Tạ Lan nhịn không được nói một câu: “Tôi đã nói là anh ta rồi mà.”
Trương Tiểu Phương liền đá một chân vào mông của anh ta.
Lưu Quý Tân lập tức “rầm” một tiếng, quỳ xuống đất.
Tạ Lan không nghĩ đến bà sẽ bị một cô ngốc đoạt trước, không cam lòng lại bổ sung thêm một đá: “Còn có gì muốn nói nữa?”
*
Lưu Quý Tân có chuyện muốn nói: “Không phải tôi, thực sự không phải tôi! Mọi người đã nhầm rồi. Làm sao chỉ dựa vào mấy sợi tóc này mà đã xác định là tôi? Toàn bộ thôn không chỉ có mình tôi có tóc vàng và mềm.”
Nếu hỏi phụ nữ thù hận loại người nào nhất thì chắc chắn đó chính là mấy kẻ cưỡиɠ ɠiαи.
Tạ Lan không khách khí chút nào túm lấy tóc của anh ta: “Tôi thấy anh chưa nhìn thấy quan tài là chưa rơi lệ đúng không? Chỉ nhân nhượng anh một chút thì anh không biết bà đây lợi hại như thế nào hả?”
Trương Tiểu Phương nhíu mày, phí lời với anh ta làm gì.
Cô nhắm chuẩn vào mắt cá chân của anh ta, đạp mạnh xuống, lại dùng sức nghiền nghiền.
Lưu Quý Tân đau đớn tru lên một tiếng như gϊếŧ heo vậy.
Tạ Lan sợ đến mức lập tức buông tay ra, nhìn thấy một cái chân đang nhanh chóng rút về, liền không khỏi quay đầu nhìn về phía của Trương Tiểu Phương.
Trương Tiểu Phương lùi về sau từng bước, vẻ mặt vô tội nói: “Anh ta chắn trước chân của tôi.”
Tạ Lan há miệng thở dốc, nuốt một ngụm nước bọt, vẫn là cô ngốc này tàn nhẫn nhất.
Không đúng, cô gái này là thật sự ngốc nghếch hay là đang giả vờ vậy.
Không chỉ riêng phụ nữ thù hận mà đàn ông cũng rất khinh bỉ loại súc sinh dám ra tay với phụ nữ như này.
Tổ trưởng Tôn coi như không nhìn thấy cảnh vừa rồi, ông ấy nhìn chằm chằm vào Lưu Quý Tân rồi nói: “Còn không thành thật khai báo hả?”
“Thực sự không phải tôi làm.” Lưu Quý Tân lớn tiếng giải thích.
Tuy rằng tổ trưởng Tôn chỉ mới hơn 40 tuổi, nhưng ông ấy cũng là một vị công an có kinh nghiệm cực kỳ phong phú.
Năm đó, quốc gia vừa mới thành lập, lực lượng cảnh sát thời kỳ Dân Quốc không hề đồng đều, không thể sử dụng được, bên trên liền rút một bộ phận quân nhân chuyển đến địa phương. Trong đó đa phần đều là lính trinh sát.
Tổ trưởng Tôn tuy rằng không phải lính trinh sát nhưng ông ấy đã từng nhiều lần đi theo lính trinh sát để tham gia vào các cuộc điều tra.
Vào thời điểm đó, có rất nhiều đặc vụ, đối thủ chính của bọn ông lúc đó chính là những người ở sở Mật Vụ.
Những người ở trong các cơ quan bảo mật đó xảo quyệt hơn người bình thường rất nhiều.
Những người đó mà bọn ông có thể bắt được thì đối phó với Lưu Quý Tân chỉ là chuyện nhỏ.
Tổ trưởng Tôn không ngạc nhiên khi anh ta thề thốt phủ nhận, bởi vì quả thật không có nhân chứng thực sự chứng kiến: “Lưu Quý Tân, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống đối thì sẽ bị nghiêm khắc trừng trị. Anh cho rằng bản thân đã làm được cực kỳ hoàn hảo sao? Anh nên biết là anh đã có sơ hở ở khắp mọi nơi. Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, nhưng sau lúc này thì anh có muốn khai thật cũng không còn cơ hội nữa đâu.”
Lưu Quý Tân kêu to: “Tôi không làm!”
Tổ trưởng Tôn khẽ gật đầu.
Lưu Quý Tân không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Cha của Trương Tiểu Phương, bí thư chi bộ của thôn nhịn không được hỏi: “Không phải anh ta thì còn có thể là ai?”
Tổ trưởng Tôn nói: “Tôi còn chưa nói xong, anh quả thật không phạm tội, bởi vì chuyện giữa hai người thuộc loại thông gian.”
Lời này vừa nói ra thì rất nhiều người đều bối rối, bao gồm cả những đồng chí công an chưa phát hiện ra chân tướng và Trương Tiểu Phương.
Trương Tiểu Phương ỷ vào việc bản thân ngốc nghếch, không hiểu thì liền hỏi: “Không phải là thuận gian à?”
Tổ trưởng Tôn hơi bối rối: “Thuận ----- gian?”
Trương Tiểu Phương gật đầu: “Trời tối đen không nhìn thấy gì cả, Đoạn Y Nhiên kia lại cho rằng Lưu Quý Tân là Phương Kiếm Bình nhà tôi ------”
“Khụ!” Tạ Lan tự sặc bởi nước bọt của bản thân: “Trái một câu Phương Kiếm Bình nhà tôi, phải một câu Phương Kiếm Bình nhà tôi, cũng đừng để người khác cướp đi đấy.”