Phương Kiếm Bình không tin: "Đi lấy quần áo của tôi tới đây."
"Quần áo?"
Phương Kiếm Bình cau mày: "Đừng nói cô đã quên để ở chỗ nào."
Trương Tiểu Phương nghĩ, nguyên chủ sợ anh chạy, bắt chước Ngưu Lang giấu quần áo của Chức Nữ rồi.
"Ở chỗ cha mẹ tôi."
Trương Tiểu Phương ngẩn ra, vì vậy hai người vừa nãy là cha mẹ của nguyên chủ, không liên quan tới quỷ nam —— tới Phương Kiếm Bình.
Hai người bọn họ sao lại khϊếp sợ như vậy.
Việc này không phải một nhà ba người hợp mưu ——hình như không phải tự Trương Tiểu Phương nghĩ ra, là chủ ý của một thanh niên trí thức.
Thanh niên trí thức nam đó thích cô thanh niên trí thức yêu Phương Kiếm Bình, cảm thấy anh đẹp trai, con người tốt thông minh, sau này trở về thành phố tiền đồ không thể đo được. Thanh niên trí thức nam biết Trương Tiểu Phương cũng thích Phương Kiếm Bình, bèn tìm người giúp Trương Tiểu Phương hẹn anh ra ngoài, sau đó khuyến khích Trương Tiểu Phương gạo nấu thành cơm với Phương Kiếm Bình.
Phương Kiếm Bình không nhịn được thúc giục: "Vậy còn không nhanh đi?"
Trương Tiểu Phương ngẫm lại nên làm sao nhân cơ hội lừa gạt anh.
Nếu Phương Kiếm Bình là nữ, cô là hãʍ Ꮒϊếp chưa thành.
Tuy rằng cô không phải nguyên chủ, nhưng mang thân phận nguyên chủ vẫn muốn khiến Phương Kiếm Bình ở chung hòa thuận với cô —— sau này đừng trả thù cô. Đầu tiên phải hạ thấp tính cảnh giác của anh.
"Gấp cái gì?" Đánh giá anh một phen, giả vờ rất ghét bỏ điệu bộ của anh, làm giảm bớt tính nghiêm trọng của chuyện này: "Tôi không biết anh cởϊ qυầи áo rồi lại không đẹp bằng mặc quần áo. Sớm biết thế đã không đánh ngất anh khiêng về. Nhìn rất gầy cũng không biết sao nặng thế, tối hôm qua mệt chết giờ eo tôi còn đau đây này."
"Đau eo?"
Bên ngoài truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
"Lão già, lão già, nghe thấy không?"
"Nhỏ giọng một chút! Bà muốn toàn bộ hàng xóm nghe thấy à?"
Tiếng sột soạt tốt càng ngày càng xa bệ cửa sổ.
Khóe mắt Trương Tiểu Phương liếc qua nhìn thấy Phương Kiếm Bình dùng ánh mắt gϊếŧ người nhìn cô, "Tôi —— tôi không phải cố ý."
Bà mẹ hời của cô lẽ nào chỉ nghe rõ mỗi câu cuối à.
Phương Kiếm Bình cười gằn.
Trương Tiểu Phương vội vàng nói: "Thật mà! Lát nữa chúng ta cùng nói với cha mẹ, tôi chỉ tò mò anh cởϊ qυầи áo sẽ thế nào thôi, hai chúng ta chẳng xảy ra cái quái gì cả. Nếu như mẹ không tin, thì để mẹ nghiệm thân."
"Nghiệm ——" Phương Kiếm Bình đau đầu.
Trước đây người khác nói cho anh biết con gái của bí thư chi bộ thôn thiếu thông minh, đầu óc lúc tốt lúc kém, thấy thì tránh xa một chút. Anh còn cảm thấy nói quá.
Ngày hôm nay xem như anh được trải nghiệm —— cái từ nghiệm thân này người bình thường ai mà nói ra khỏi miệng được.
"Nói nhăng nói cuội gì đó? Không cần cô giải thích, tự tôi giải thích."
Để cô giải thích chỉ có thể vừa bôi vừa đen.
Phương Kiếm Bình trừng cô một cái, vén chăn lên vừa thấy mình trần như nhộng lập tức che lại, "Tránh ra!"
"Làm gì?" Trương Tiểu Phương thu chân về nhường đường.
Phương Kiếm Bình phủ chăn lên, "Ở đâu? Tự tôi đi."
"Trên cái ghế trong nhà chính."
Phương Kiếm Bình bỗng nhiên nhìn qua cô, "Cô còn —— Cô còn đặt hớ hênh ở trên ghế? Không sợ có người tìm đến bí thư chi bộ à?"
Trương Tiểu Phương rất muốn nói cô sợ, nguyên chủ không sợ.
Thế nhưng nguyên chủ cũng không biết đi chết ở đâu rồi.
Chuyện này bảo cô giải thích thế nào.
Cô dám nói như vậy, Phương Kiếm Bình có thể bóp cổ cô.
Trương Tiểu Phương thẳng thắn trả đũa chặn lại câu hỏi của anh, miễn cho bị anh nhìn ra cô không phải cô gái ngốc nghếch nguyên chủ, "Cũng không có thể trách tôi. Anh thành thật——ngủ với tôi một giấc, tôi cần phải đánh ngất anh giấu quần áo đi à."
"Cô —— câm miệng!" Phương Kiếm Bình tức giận cao giọng quát lớn.
Trương Tiểu Phương giật mình.
"Sao thế?"
Tiếng nói lo lắng của bí thư chi bộ Trương truyền đến.
Phương Kiếm Bình nhìn cô một cách ác độc, xoay người gọi ra bên ngoài: "Chú Trương, quần áo của cháu ở trên ghế nhà chính, phiền chú lấy giúp cháu."
"Đồng chí Tiểu Phương, rốt cuộc chuyện ra sao, sao cháu lại ở trên giường Tiểu Phương?" Tiếng nói của mẹ nguyên chủ Cao Tố Lan lại xuất hiện ở ngoài cửa sổ.
Bí thư chi bộ Trương không khỏi nói: "Còn có thể có chuyện gì? Hai người chúng nó không biết chung đυ.ng nhau khi nào, Phương Kiếm Bình ——"
"Không phải, chú hiểu lầm rồi. Mau lấy quần áo của cháu tới, cháu mặc quần áo vào rồi giải thích với chú."
Chú Trương cười gằn: "Cậu không muốn ai có thể đánh ngất cậu khiêng về?"