Con Đường Dưỡng Thành Áp Trại Phu Nhân

Chương 3: Xuyên Qua

Nhưng nghĩ đến lúc trước nguyên thân khiến Bạch Thạch Trại gặp nhiều phiền toái như vậy, thậm chí trước khi chết còn buông lời hung ác, Quý Vân Sơ liền rùng mình một cái. Tuy rằng chuyện này không phải nàng làm, nhưng nói ra ai sẽ tin?

“Ai, chiếm thân thể của cô, cái nồi này tôi đành nhận. Chỉ đáng thương cho luận văn của tôi, số liệu thực nghiệm tôi còn chưa có chép xong .” Quý Vân Sơ khóc không ra nước mắt.

Đêm đen trong núi lạnh lẽo, u ám, phòng củi bẩn thỉu Quý Vân Sơ tìm một ít cỏ khô trải trên mặt đất, tính toán cứ thế mặc quần áo cẩn thận mà ngủ.

Nhưng nàng lăn qua lộn lại ngủ không được, lần đầu tiên đến thế giới này, hiện tại là triều nào đại cũng không biết, còn tùy thời có khả năng khó giữ được cái mạng nhỏ này, tiểu thuyết cùng phim truyền hình xuyên qua nàng cũng từng xem qua, như thế nào mà người ta xuyên qua không phải vương công quý tộc chính là thế gia tiểu thư, gả cho lang quân như ý hô mưa gọi gió, mà nàng vừa xuyên vào lại là ổ thổ phỉ, còn phải đối mặt với vấn đề sinh tồn nan giải?

“Ô ô, quả nhiên tiểu thuyết đều là gạt người.” Quý Vân Sơ nghĩ không ra chỉ đành cảm thán nói.

Lúc nàng bị nhốt trong phòng củi cũng đã là nửa đêm, mãi đến rạng sáng Qúy Vân Sơ mới cảm thấy hơi buồn ngủ, nàng ôm chặt đống cỏ khô trong lòng ngực đi gặp Chu Công.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên một trận ồn ào, ngay sau đó cửa phòng củi bị đá tung ra, Quý Vân Sơ đang ngủ say lại bị kéo ra ngoài.

“Làm gì vậy, có cho người ta ngủ không?” Quý Vân Sơ bị ném xuống đất, khó chịu trở mình, rúc đầu vào đống cỏ khô tiếp tục ngủ.

Người chung quanh nhìn kẻ đang cuộn tròn ngủ trên mặt đất, không biết nên như thế nào cho phải, đành chờ Trần Vọng nói.

Trần Vọng ngồi ở ghế trên, trên tay khảy nhẫn ban chỉ, nhìn Qúy Vân Sơ đang say giấc nồng, trầm ngâm mà không để ý đến những ngón tay run rẩy của nàng.

“Quý Vân Sơ.” Trần Vọng nặng nề gọi một tiếng.

Quý Vân Sơ giật giật, nhưng không đứng lên.

“Ngươi còn không đứng dậy ta liền băm ngươi ra cho chó ăn.”

Quý Vân Sơ run rẩy, xuyên qua khe hở của đám cỏ khô trộm nhìn về phía Trần Vọng, vừa vặn chạm vào ánh mắt của Trần Vọng.

Nàng lanh lẹ bò dậy, chân chó ngồi xổm xuống bên cạnh Trần Vọng bóp chân cho hắn.

“Hắc hắc, Đại vương, có chuyện gì cứ từ từ nói, chúng ta không nên đề cập tới mấy chuyện đẫm máu như thế này.”

“Nga? Vậy ý ngươi là muốn nói cái gì?”

“Đương nhiên là chuyện báo ân, đa tạ ân tình không gϊếŧ tối hôm qua Đại vương, ta nguyện vì Đại vương làm trâu làm ngựa, giặt quần áo nấu cơm báo đáp Đại vương.”

Trần Vọng mặt vô cảm nhìn vẻ mặt tươi cười lấy lòng của Qúy Vân Sơ, nghi ngờ nói: “Làm trâu làm ngựa? Tối hôm qua không phải ngươi nói thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ta sao?”

“Ha hả, hiểu lầm hiểu lầm, đều là hiểu lầm.” Quý Vân Sơ xấu hổ mà cười.

“Giặt quần áo nấu cơm, ngươi không phải là muốn hạ độc ta sao?”

“Tuyệt đối không có chuyện này, ta là thật tình muốn báo đáp Đại vương.” Quý Vân Sơ dựng thẳng ba ngón tay lên: “Ta thề.”

Trần Vọng nhìn bộ dáng chân chó của nàng trong mắt tràn ngập châm chọc, hắn lạnh lùng nói: “Nhưng ta lại nhớ tới bộ dạng tối hôm qua của người một lòng trung với triều đình thà chết không chịu khuất phục, ta cũng không dám dùng ngươi, ngươi nói ta có nên gϊếŧ ngươi miễn cho đêm dài lắm mộng hay không?”

Có lẽ thanh âm của hắn thật sự là quá mức lạnh lẽo, Quý Vân Sơ nhịn không được rùng mình một cái, nàng giả ngu nói: “Đại vương, thật không dám giấu giếm, tối hôm qua ta đập phải đầu, thật nhiều chuyện đều nhớ không rõ, ta hiện tại là thật tình muốn đi theo hầu hạ Đại vương.”

Quý Vân Sơ thành khẩn nhìn Trần Vọng, dù sao nàng cũng chưa nói dối, những chuyện đó thật sự không phải nàng làm, lời nói cũng không phải nàng nói, huống hồ ký ức của nguyên chủ vốn dĩ không được đầy đủ, nàng chỉ có thể hiểu được đại khái chuyện đêm qua.

Trần Vọng nhìn chằm chằm Quý Vân Sơ không chớp mắt, muốn tìm ra sơ hở trên mặt nàng.

Quý Vân Sơ thẳng thắn nhìn lại Trần Vọng, ánh mắt sáng ngời mà thành khẩn.

Hắn chăm chú nhìn quá lâu, trong lúc Quý Vân Sơ còn tưởng mình không thể thoát chết, Trần Vọng lại đột nhiên mở miệng nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là của ta, a… sai vặt của ta, về sau cuộc sống hằng ngày của ta để ngươi toàn quyền phụ trách.”

Không phải hắn thiện tâm, mà là biến hóa của Quý Vân Sơ thật sự quá mức kỳ quái, vẫn nên để nàng bên người mình mới tốt. Hắn muốn nhìn xem, ở hắn bên cạnh, nữ tử này còn có thể gây ra được chuyện gì.