Edit: Pooh.
Tô Yến Thành cúi đầu, thong thả tới gần mặt Tô Đào, tay vẫn như cũ xoa bóρ ѵú cô, càng niết càng kịch liệt, đã không thể khống chế được nội tâm mãnh liệt, thật muốn đem cô áp xuống mà thao, thao cô, dùng sức thao cô.
Hắn ta là tên cặn bã. Lần đầu tiên khi nhìn thấy chị gái chính mình liền muốn xé toạc áo sơ mi trắng, đem cô đè xuống sô pha, hung hăng mà chà đạp cô, hắn chưa từng có cái cảm xúc ấy đối với người phụ nữ khác.
Tô Đào không tự chủ được nắm chặt giày xăng-đan, thật muốn khóc, em ấy bị làm sao vậy?
Đây là em trai mình sao?
Cô nên làm gì bây giờ?
Tô Yến Thành rốt cuộc cũng hôn cái miệng nhỏ đỏ bừng của Tô Đào, duỗi đầu lưỡi ra, liếʍ môi cô, như con mèo đang uống nước, đầy sự trêu chọc, đem thần kinh Tô Đào căng thẳng, da đầu tê dại, đừng, đáy lòng cô hò hét, Tô Yến Thành, tôi là chị gái cậu, cậu không thể làm ra loại việc thế này.
Nhưng cô lại nhát gan , không dám tỉnh lại, đối mặt với Tô Yến Thành.
Tô Yến Thành nóng lòng muốn khai phá miệng cô, môi mền nhẹ hút lấy đầu lưỡi, không ngừng hút hết nước miếng ngọt ngào của cô, như thể đã lấy hết toàn bộ sức lực anh ra.
Môi Tô Đào gần như bị hôn đến sưng lên, vừa tê dại vừa đau đớn, cảm giác này lan ra khắp thân, cảm giác ngón tay cô không tự chủ được mà run rẩy.
Tô Yến Thành cuối cùng cũng buông môi cô ra.
Tô Đào cầu nguyện dưới đáy lòng, em trai mình không cần tiếp tục nữa.
Tuy nhiên, nguyện vọng của cô lại thất bại.
Tô Yến Thành lại lần nữa cúi đầu, lần này liếʍ xuống vυ' bự của cô, nước miệng ấm áp đảo quanh ở núʍ ѵú, không chịu được nữa, cảm giác tê dại oanh liệt ngay lập tức xâm nhập chiếm lấy toàn thân Tô, một cảm giác kì lạ chồng chất trong bụng, chuyển động dữ dội ở giữa hai chân, không biết phải làm sao, có chút sưng to, dường như có thứ gì đó từ âʍ đa͙σ chảy ra, cô không tự chủ được muốn kẹp chân.
Rơi vào đáy mắt Tô Yến Thành, hắn thấp giọng nói: “Thật là mẫn cảm.”
Giọng nói khàn khàn, lộ ra yêu nghiệt.
Hoàn toàn bất đồng, âm thanh lạnh lùng vào ban ngày.
Em trai như vậy là sinh bệnh sao?
Vì cái gì ban ngày và buổi hoàn toàn khác nhau.
Đúng vậy, em ấy hẳn là đang sinh bệnh.
Tô Đào vô pháp tiếp thu người em trai của mình đối với cô làm loại sự việc này.
Tô Yến Thành khẽ cắn núʍ ѵú, ngón tay lướt qua thân thể, chen vào giữa hai chân, thong thả mở rộng cô chân, đưa tay vào âʍ đa͙σ, hướng vào trong một chút thăm dò, ấm áp nhớp nháp, chị ấy thế mà ướt, thật dâʍ đãиɠ lại còn mẫn cảm, ngủ rồi còn có thể ướt, nếu mà thao vào không biết ướt thành cái dạng gì.
Hắn nhẹ nhàng mở môi âʍ ɦộ ra, chậm rãi cọ xát, động tác ngoài miệng cũng không dừng lại, vẫn ở vυ' mà nghiền ngẫm nó, hắn thật sự thích vυ' của chị gái chính mình, từ nhỏ chưa từng ăn vυ' mà uống sữa, cảm giác vυ' chị gái thơm ngọt quá như thỏa mãn khát vọng khi nhỏ của hắn.
Cọ xát âʍ ɦộ một hồi lâu, nước không ngừng chảy từ huyệt ra bên ngoài.
Hắn vươn tay nhét vào tiểu huyệt, thật chặt!
Hắn nhẹ nhàng đưa đẩy.
Sợ đánh thức chị gái.
Đáng thương Tô Đào đã sớm tỉnh lại, bị em trai mình đùa bỡn như vậy, lại không dám phát ra một chút âm thanh nào, hơn nữa cô rõ ràng cảm giác được thân thể mềm như bông, theo ngón tay em trai, âʍ đa͙σ của cô co rút mấp máy, này đối với cô mà nói, đều thật xa lạ, cô muốn khóc!
Tô Yến Thành đùa bỡn tiểu huyệt một hồi, đem ngón tay rút ra, đặt ở chóp mũi chính mình, ngửi thấy một chút hương thơm của chị gái tiểu ngọt ngào, duỗi đầu lưỡi liếʍ một chút, hương vị quả thực rất ngon, ngọt ngào, người không thích ngọt như hắn cũng thích.
Bỗng nhiên rút ra Tô Đào nháy mắt cảm giác như hư không, ngứa khó nhịn, cái loại cảm giác này, làm cô đã cảm thấy thẹn lại khó chịu, cô thế nhưng muốn ngón tay em trai mình ở chổ đó di chuyển.
Tô Yến Thành nằm xuống, một tay vuốt vυ' Tô Đào, một tay đút quần đùi mình, lộ ra dươиɠ ѵậŧ đã sớm cứng rắn như thiết, tay xoa qυყ đầυ, vuốt ve qua lại, bàn tay càng ngày càng nóng, lực nắm cũng càng ngày càng mạnh, trong miệng là tiếng thở dốc kịch liệt, phảng phất rất đau đớn, trong miệng như đang nỉ non chị gái,như có như không.
Trong bóng đêm, Tô Đào cảm giác được rõ ràng Tô Yến Thành nhiệt tỏa ra trên người mãnh liệt, vυ' cô còn ở trong lòng bàn tay nóng cháy của hắn, cô giống như lục bình, theo tiếng thở dốc của hắn, nhẹ nhàng run rẩy.
Cuối cùng, một cổ chất lỏng màu trắng dính đầy lên tay Tô Yến Thành, âm thanh thở dốc càng thô nặng nề , đôi mắt hẹp dài nguy hiểm nheo lại, loại kɧoáı ©ảʍ này tới quá nhanh, quá phóng túng, nếu có thể……
Thật sự muốn thao cô một lần.
Thật tốt.
Hắn nhìn cô bên cạnh, sau đó mặc lại quần, một lần nữa cho mặc tốt áo sơ mi cô, cũng để lại cho cô một cái chăn nhỏ, mới lặng yên không một tiếng động đi về phòng mình.
Trong bóng tối, Tô Đào cũng có thể mạnh mẽ mà thở hổn hển một hơi.
Nước mắt cố gắng không rơi xuống.
Mái tóc dài và gối đều ướt nhẹp.
Tô Yến Thành, Tô Yến Thành, Tô Yến Thành, hắn là của em trai của mình,hắn sao lại có thể đối với cô làm loại việc này.
Cô không dám lớn tiếng khóc, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi, khóc đến lúc đầu đau như búa, mơ mơ màng màng thì lại ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại, vẫn là mẹ cô đánh thức: “Tô Đào, như thế nào giờ vẫn còn ngủ?”
Vẻ mặt ghét bỏ.
Tô Đào vội vàng dậy, nhìn bầu trời đã sáng.
Lại nhìn nhà ăn cách đó không xa, Tô Yến Thành cùng ba đã ngồi ở trước bàn ăn ăn bữa sáng.
Tô Yến Thành mặc một áo thun màu trắng, thật sạch sẽ, sau khi nghe được động tĩnh bên này, lạnh nhạt nhìn cô một cái, sau đó cầm lấy chiếc tai nghe trong tay mang lên, đắm chìm vào thế giới của chính mình .
“Tô Đào, con không thể như vậy được, em trai con đều đã dậy, con còn ngủ nướng, con ở nông thôn sống như vậy sao?” Hàn Tuệ Linh nhíu mày nói.
Cô càng xem càng không thích đứa con gái này,.
Trên người đều là tập tục xấu của dân quê, cũng không biết nói gì hơn, hơn nữa cái gì cũng không biết, học tập lại kém, nếu không có đứa con gái này thì thật tốt. Cô chỉ cần một đứa con trai ưu tú như Tô Yến .
Tô Đào vội vàng đứng dậy, cắn môi không dám nói lời nào, hoảng loạn thu dọn chiếu cùng chăn, làm xong xuôi, đứng ở một góc trong phòng khách, đi đến phòng vệ sinh, nhẹ nhàng đóng cửa lại, liền nghe được tiếng mẹ kêu lên: “Đứa nhỏ này thật không lễ phép, cùng mẹ nói chuyện, đều không để ý tới.”
“Con nó vừa tới, nhát gan, bà nên dạy dỗ cho tốt,chứ đừng có gấp.” Ba Tô Minh ôn hòa nói.
“Ông nói thật nhẹ nhàng, dạy dỗ cho tốt, tôi làm gì có thời gian, cục giáo dục thì một đống việc, mỗi ngày tôi đều vội đến chết.” Hàn Tuệ Linh oán giận nói: “Sao ông không dạy dỗ lại nó?”
“Gần đây bệnh viện nhiều việc, chờ tôi xong khoảng thời gian này, liền cùng Tô Đào nói chuyện.” Tô Minh miệng lưỡi ôn hòa như cũ.
Hàn Tuệ Linh hừ một tiếng, ngược lại khi đối mặt Tô Yến Thành, vẻ mặt lấy lòng: “Con trai bữa sáng hôm nay thế nào?”
Tô Yến Thành không nói chuyện.
Hàn Tuệ Linh nhìn tai nghe trên lỗ tai anh, cười: “Con trai tôi là yêu học tập, lại là luyện nghe tiếng Anh đúng không?”
Trên thực tế, Tô Yến Thành không có nghe cái gì trong tai nghe, anh như cũ là bộ dáng lạnh nhạt, ăn đồ ăn, không nói chuyện.
Chờ Tô Đào từ phòng vệ sinh ra, nhìn lại thì trong nhà đã không có người.
Trên bàn vẫn còn thừa bữa sáng, một cái bánh bao, còn có đậu hủ đã nguội, cùng với mấy cái chén đũa.
Cô đi qua, ngồi xuống, bắt đầu ăn bữa sáng, nhìn lại tờ giấy lưu trên bàn, cô ăn xong cơm sáng sau đó bắt đầu thu dọn trong nhà, mỗi phòng đều phải quét tước sạch sẽ.
Tô Đào đem tờ giấy thu hồi, tiếp tục ăn cơm.
Nhớ tới ánh mắt Tô Yến Thành lạnh nhạt vào sáng sớm, vẫn giống như ngày thường.
Tối hôm qua phát sinh kịch liệt, cô đều hoài nghi là giả.
Nhưng môi cô rõ ràng sưng đỏ.
Hơn nữa âʍ đa͙σ còn trướng, qυầи ɭóŧ chảy rất nhiều chất lỏng.
Những điều này như đang nhắc nhở cô.
Tối hôm qua, sự việc phát sinh đều là sự thật.
Trời ạ!
Cô nên làm cái gì bây giờ?
Tô Yến Thành bị bệnh sao?
Nếu không, hắn một bên chán ghét cô vì cái gì đối với cô làm vậy?
P/s: Lúc đầu mình định set Vip vì mình đọc cv 2,3 chương đầu thấy cũng hợp gout mình, nhưng ai ngờ đến kết nó lạ lắm huhuhuh nên mình sẽ free hết mong mn ủng hộ