Edit: Tịch Lan
---
Chỗ nhạy cảm của Tạ Du bị chọc vào, hắn rêи ɾỉ một tiếng, kéo tay Phó Ninh Dung chạm vào dươиɠ ѵậŧ của mình nhanh hơn: "Đã quen nói dối rồi phải không? Chẳng phải vừa rồi ngươi nói là sẵn lòng để tì nữ cưỡi lên sao? Nói hay như vậy, sao bây giờ đến lượt ta thì lại cứng họng nói không muốn?"
Dươиɠ ѵậŧ của Tạ Du nằm trong tay nàng.
Nàng cố gắng phớt lờ sức nặng đó, không nhìn hắn.
Tránh ánh mắt của Tạ Du, nàng nói tình trạng của mình: "Ta vẫn còn bị thương..."
Sợ rằng Tạ Du không hiểu ý mình, sau đó nàng lại nói thêm một câu: "Ta vì đỡ một mũi tên cho ngươi nên mới bị thương."
Tạ Du nghe những lời này, hắn đại khái hiểu được ý tứ của nàng.
Đương nhiên hắn biết Phó Ninh Dung vì thay hắn chắn một mũi tên nên mới bị thương.
Nhưng mà hắn cũng cảm thấy thật may mắn, cũng chính vì vậy mà Tạ Du mới xác định được thân phận của Phó Ninh Dung.
Không phải trước đây hắn không nghi ngờ qua, hắn luôn tự hỏi, vòng eo của Phó Ninh Dung gầy như vậy, thân hình lại nuột nà như vậy, tư chất nhã nhặn, khiêm tốn lễ độ, so với đồng môn và đồng sự, thậm chí ngoại hình của Phó Ninh Dung còn khác biệt hơn, so với những người khác cái gì cũng tốt hơn một chút.
Nhưng nàng đã ở trong thượng thư phòng nhiều năm như vậy.
Những năm đó, nàng cùng ăn cùng ở với hắn trong một gian phòng, sau đó lại tiến vào triều, quan trường hung hiểm, nếu thật sự không phải nam tử, nàng làm sao có thể duy trì thân phận nhiều năm như vậy mà không bị phát hiện?
Cho nên, Tạ Du mới chắc chắn rằng danh tính của Phó Ninh Dung là không sai.
Nhưng khi nàng cản cho hắn một mũi tên trong buổi đi săn và bị thương nặng, thời điểm xé toạc y phục của Phó Ninh Dung, hắn nhận ra rằng mình đã sai.
Cánh tay trơn bóng.
Bộ ngực săn chắc bị bó buộc cùng với nụ hoa ẩn hiện...
Nàng thực sự là một nữ nhi.
Nàng lại là một nữ nhi!
Hắn vui mừng hơn kinh hãi.
Đúng như dự đoán của hắn, hắn nhanh chóng tiếp nhận sự thật.
Đúng rồi.
Năm mười tám tuổi nàng đã đạt tiến sĩ cấp ba, một đường thăng quan tiến chức, tạo dựng được chỗ đứng vững chắc trong Hình Bộ.
Nàng thực sự thông minh.
Nàng cũng phải vất vả mới có thể che giấu thân phận của mình lâu như vậy, và cũng chỉ có nàng mới có thể làm cảm xúc của hắn dao động nhiều đến thế.
Vui mừng và bi thương của hắn đều nằm trong tay nàng.
"Ta không để ngươi dùng thân thể."
Đôi mắt dài hẹp của hắn tràn đầy du͙© vọиɠ, một đường sáng ngời, hắn hưng phấn vì phát hiện của mình, muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
"Dùng tay."
Cái đó càng ngày càng phình ra, to đến nỗi một tay gần như không cầm được.
Cho dù Tạ Du chỉ dắt tay không bị thương của nàng giúp hắn tuốt dươиɠ ѵậŧ, nàng vẫn cảm thấy chua xót không chịu nổi.
Trong mắt nàng, việc này còn khó hơn cả việc phân xử năm mươi vụ án và sao chép công văn một nghìn lần.
Tạ Du bỏ tay ra, để lại bàn tay của nàng trên dươиɠ ѵậŧ nóng như lửa, bắt nàng nhìn vào đũng quần của hắn.
Phó Ninh Dung đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Rất khác với Thái Tử khôi ngô tuấn tú.
Cái đồ vật kia dưới người hắn sưng lên dữ tợn, hừng hực cứng rắn, gân xanh ở phía trên nổi lên dày đặc, còn giật nảy lên trong lòng bàn tay nàng, rất kinh người.
Phó Ninh Dung chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi lập tức rũ lông mi xuống, không dám nhìn thêm nữa.
Ngay khi nàng đang chuẩn bị di chuyển lên xuống, giọng nói thiếu kiên nhẫn của Thái Tử vang lên bên tai nàng: "Chẳng phải là dù có mất mạng vì Phó gia thì cũng không tiếc sao? Như thế nào mới chỉ để ngươi làm một việc đơn giản vậy thôi mà cũng dong dong dài dài? "
Lửa nóng của hắn dán sát lên những ngón tay ngọc mảnh mai.
Hắn không khỏi run rẩy khi nghĩ đến đồ vật quan trọng nhất trên cơ thể hắn đang nằm trong tay nàng.
"Xấu quá." Phó Ninh Dung bất giác nói ra suy nghĩ của mình, giọng nói nhỏ đến mức không thể phát hiện được.
Nhưng thanh âm nhỏ bé đó vẫn bị Tạ Du bắt được.
Hắn hừ lạnh một tiếng, khịt mũi khinh thường lời nói của Phó Ninh Dung: "Ngươi mới nhìn thấy đồ vật này của nam nhân bao nhiêu lần? Xấu? Dùng tốt là được, có muốn tự mình thử xem không?"
Nghe hắn nói như vậy, Phó Ninh Dung lại càng không dám hé răng.
"Động đi." Tạ Du cương cứng đến khó chịu, nghe Phó Ninh Dung nói xong hắn cảm thấy bản thân như bị đặt trên hỏa lò.
Càng nói càng sai.
Nàng nói câu nào Thái Tử bới móc câu đó, nàng dứt khoát không nói gì thêm nữa mà làm theo mệnh lệnh, lòng bàn tay áp sát vào thân gậy, vuốt lên vuốt xuống hai lần.
"Nắm chặt vào, nhanh lên một chút."
Tạ Du thường ngày bận rộn với công vụ, cũng không trầm mê với loại chuyện này.
Nếu có nhu cầu, hắn cùng lắm là đi tắm cho bớt nhiệt hoặc tự mình giải quyết, nhưng từ khi biết Phó Ninh Dung là nữ tử, hắn bắt đầu không muốn làm như vậy nữa.
Cũng đến tuổi rồi.
Hắn có nên thử có một nữ nhân bên mình không?
Bàn tay của nữ nhân thật mềm mại.
Nhẹ nhàng vuốt lên xuống theo chiều của thân gậy, chất nhờn chảy ra từ đỉnh làm ướt tay nàng, vuốt một lúc thì thân gậy cũng được bôi trơn.
Nhưng kỹ thuật của nàng còn non, lại không biết cách khống chế sức lực, Tạ Du kêu nàng nắm chặt hơn, nàng liền bóp mạnh tay khiến hắn rêи ɾỉ một tiếng.
"Nhẹ thôi, ngươi muốn gϊếŧ ta sao?"
Muốn nàng mạnh cũng là hắn, muốn nàng nhẹ cũng là hắn.
Tính tình của vị Thái Tử này thật là khó nắm bắt.
"Quên đi, để ta tự làm." Tạ Du nhìn những hạt máu hơi rỉ ra trên vết thương của nàng, sợ nàng dùng sức quá mạnh sẽ làm liên lụy đến vết thương, lúc này thái độ của hắn mới dịu lại.
Phó Ninh Dung lập tức rút tay về, cảm giác nhớp nháp trên tay khiến nàng có chút không chịu nổi.
Nàng bị thương nằm trên giường.
Còn Thái Tử tôn quý thì đang ở bên cạnh nàng thủ da^ʍ.
Cảnh tượng này thực sự quá không chịu nổi.
Nàng vừa định quay đầu không nhìn cảnh tượng da^ʍ mĩ này, nhưng lại bị Thái Tử ngang tàng giữ mặt lại, buộc nàng phải nhìn rõ động tác của hắn.
Đôi tay thường cầm kiếm và cưỡi ngựa giờ đây đang lắc lư lên xuống trên đồ vật sưng to, hai màu đan xen vào nhau tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
Tiếng thở hổn hển của Tạ Du ở gần bên tai nàng không dứt
Hình như có thứ gì đó chảy ra từ kẽ hoa.
Phó Ninh Dung lơ đãng cọ xát hai chân mình, mật dịch trào ra làm ướt khố quần.
Nàng có thể cảm nhận được phần dưới của mình đang trở nên tê dại.
Bàn tay bên kia nhịn không được run rẩy.
"Gọi ta..." Hơi thở nóng rực của nam nhân phun bên tai Phó Ninh Dung khiến da thịt nàng run lên vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Phó Ninh Dung không dám nhúc nhích, sợ hắn hứng lên làm chuyện khác với nàng, đành phải thuận theo hắn: "Tạ Du."
"Gọi tên ta." Nam nhân đột nhiên nhìn chằm chằm vào mặt nàng, ánh mắt tràn đầy du͙© vọиɠ, sắc bén như một con sói hoang.
Phó Ninh Dung chỉ có thể tuân theo lệnh của hắn.
"Hoài Lăng...Tạ Hoài Lăng."
Cái tên này của hắn là được Hoàng Thượng ban cho, với hy vọng rằng hắn có thể thống trị xã tắc, ai biết được hắn lại sử dụng nó như một công cụ trợ hứng khi ở trên giường.
Tạ Du nuốt vài ngụm nước bọt, đuôi mắt phượng giương lên: "Kêu cho hẳn hoi, đừng đè ép cổ họng..."
"Hoài Lăng."
"Hừ..." Hơi thở của nam nhân nặng nề.
"Hoài Lăng."
"Hừ hừ..."
Dươиɠ ѵậŧ của nam nhân vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà không ngừng giật nảy lên.
Để giữ cho thân phận của mình không bị bại lộ, nàng đã theo một vị sư phụ nào đó để học kỹ thuật giả giọng, nhưng gần đây vì chấn thương nên đầu óc hỗn loạn, cũng không cố đè nặng giọng nói khiến âm sắc được khôi phục vài phần như ban đầu.
Thanh âm mềm mại, mang theo sự nữ tính quyến rũ, lại có chút khàn khàn vì nhìn thấy cảnh tượng này.
Vừa yêu kiều vừa hờn giận.
Tạ Du cơ hồ có thể tưởng tượng ra âm điệu khi hắn tiến vào huyệt nhỏ của nàng, khiến nàng đạt cao trào.
Một niềm vui dâng trào mãnh liệt.
Trong tiếng gọi "Hoài Lăng" cuối cùng, động tác trên lòng bàn tay hắn bùng phát, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đặc nóng hổi phun hết ra ngoài.