Trong lòng Thường Lê có chút run rẩy.
Anh có vẻ hơi thô lỗ.
Nhưng những gì xảy ra sau đó đã làm thay đổi hoàn toàn quan điểm của bản thân cô.
Ngón tay Uất Trì vươn đến bắp đùi của cô.
Anh cong ngón giữa, cách qυầи ɭóŧ mỏng manh, theo khe hở kia bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve.
Ngón tay chậm rãi vuốt ve đồng thời, lưỡi của anh cũng không ngừng liếʍ láp trên đôi môi cô.
Rất thành thạo, rất có kỹ năng.
“Ừm...”
Mới chỉ vuốt ve trong chớp mắt.
Trong miệng Thường Lê không khỏi phát ra một tiếng rêи ɾỉ.
Dường như cảm thấy có chút xấu hổ, cô hơi mở mắt ra nhìn người đàn ông.
Chỉ thấy anh đang nhắm mắt lại.
Thường Lê nhất thời trong lòng buông lỏng một chút.
Chờ Thường Lê nhắm mắt lại, Uất Trì mới mở mắt ra, đuôi lông mày liền nhíu lại.
Đôi môi ấm áp của anh tiến đến bên tai cô, vươn đầu lưỡi ra sức đảo quanh vành tai của cô.
“Tê...”
Đồng tử Thường Lê co rụt lại, nhịn không được mà thổn thức một tiếng.
Tai là nơi nhạy cảm của cô, chỉ sau chỗ đó của cô.
Úy Trì bĩu môi: “Có thích không?”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, tràn ngập vẻ nam tính mà một người đàn ông nên có, thì thầm ở bên tai, làm cho người ta nghe xong liền cảm thấy vô cùng kích động.
Anh thỉnh thoảng liếʍ liếʍ vành tai cô, khi thì nhẹ nhàng cắn nhẹ một cái lên vành tai cô.
“Ừm... Này...”
Thường Lê chỉ cảm thấy máu trong cơ thể mình giống như đang chảy ngược.
Như thể là mùa xuân đang đến.
Cô căn bản là không có cách nào để khắc chế âm thanh mà bản thân phát ra.
Sợ rằng người đàn ông kia sẽ cười nhạo mình, cô cố gắng kiềm chế du͙© vọиɠ trong bản thân.
Dường như phát hiện được tâm tư của cô.
Uất Trì thở ra bên tai cô nhẹ nhàng nói nói một câu không có lý do.
“Lỗ tai thật nhỏ a.”
Nhưng đôi tai của cô thực sự rất nhỏ, trông giống như tai chuột vậy.
Vì vậy, càng nhỏ, thì nó lại càng nhạy cảm.
Các giác quan lại phóng đại gấp đôi so với người bình thường.
Anh đặt tay xuống dưới thân cô rồi dừng lại, lại bắt đầu vuốt ve.
Không giống như ban nãy, anh không còn vuốt ve cái khe hở đó nữa.
Mà là bắt đầu dùng ngón giữa chạm vào âm vậ* của cô.
Anh vẽ vòng xoa xoa trên âm v*t của cô.
Sau đó là nhẹ nhàng ấn xuống.
Cuối cùng lại chậm rãi thả ra.
“Ưm ư...”
Cùng là cách một lớp qυầи ɭóŧ, nhưng lại khác với thứ mà bình thường Thường Lê cảm nhận được.
Không có bất kì cảm giác khó chịu nào.
So với việc chính cô tự sờ, cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.