《KIÊU NGẠO CƯNG CHIỀU》- Thần Niên
Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại s1apihd.com Shining_Time95 và trang fb Trầm Ngư Lạc Nhạn. Vui lòng không tự ý mang đi nơi khác.
*****
Dung Hoài Yến có thể cảm nhận sự nguy hiểm sắc bén đang tới gần.
Đôi lông mày đẹp như tranh vẽ lẳng lặng nhìn vào cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, phát sáng dưới ánh đèn mờ ảo của Dung phu nhân.
Một lát sau, anh bình tĩnh dựa vào ghế, môi mỏng hơi nhếch lên: "Đây là chuyện kinh doanh mà em nói, ừ, thành ý đâu?"
Giọng nói của anh cực hay, giống như ngọc lạnh ngâm trong sương tuyết, âm sắc nhuận thấu mà mát lạnh.
Theo động tác thình lình xảy ra của Dung Hoài Yến, Cố Tinh Đàn đang ngồi trên đùi anh với trọng tâm không ổn định, theo quán tính mà lao vào l*иg ngực anh.
Ngay lập tức, chiếc váy đỏ nhẹ nhàng uốn lượn, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống chiếc quần đen của người đàn ông.
Đen đỏ đan xen, tạo nên một bức tranh vô cùng quyến rũ.
Mà lá bài kẹp giữa hai ngón tay cô gái đã vô tình làm xước cổ người đàn ông. Ngay lập tức vẽ ra một vệt máu đỏ nơi yết hầu.
Vốn lịch sự tao nhã, đoan chính quân tử, bởi vì vết xước này mà càng tăng thêm vẻ đẹp phóng túng.
Căn phòng ồn ào dường như đã bị nhấn nút tạm dừng.
Tất cả mọi người không dám phát ra một tiếng.
Bọn họ hẳn không nghĩ tới, Dung Hoài Yến chẳng những không đẩy ra người phụ nữ xa lạ không biết từ đâu xuất hiện này, mà còn tiếp lời cô nói!
Thậm chí bị kề lá bài vào yết hầu đe dọa, cũng không tức giận.
Không khí có chút quỷ dị —— mờ ám?
Có người đè thấp giọng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là một loại giao dịch 'tài sắc'?"
Bên này, Cố Tinh Đàn nhìn vết xước ngang yết hầu người đàn ông, đôi mắt sững lại, sau đó đôi môi đỏ mọng nhếch lên một nụ cười, tùy ý ném lá bài lên bàn.
Cố Tinh Đàn dùng bàn tay nhỏ bé mềm mại, trơn trợt nâng lên xương cổ tay anh, chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay Dung Hoài Yến, sau đó dùng ngón trỏ thon dài từng nét từng nét viết ra hai chữ.
Thuận thế đặt tay lên vai người đàn ông, dùng sức đứng dậy: "Thành ý này, còn chưa đủ sao?"
Thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, thậm chí cả lòng bàn tay vẫn duy trì tư thế cũ, vẫn là dáng vẻ quý công tử tao nhã thong dong.
Cố Tinh Đàn cụp mi, uể oải nhìn anh, cười như không cười: "Chẳng lẽ Dung tổng sợ."
Phép khích tướng cũng vô dụng.
Nhưng mỹ nhân kế của Dung phu nhân, Dung tổng không có lý do gì để từ chối.
Dung Hoài Yến bình tĩnh mặc áo khoác lên, nói hai từ ngắn gọn: "Thử xem."
Đường Ỷ Nhược không nhịn được, tiến lên nói: "Hoài Yến, hôm nay mọi người đều đến đây để chào đón anh, Hạ Linh Tễ còn chưa tới, có chuyện kinh doanh gì mà một hai phải nói lúc này."
Lần này xác thật là tiệc riêng. Hầu hết bọn họ đều lớn lên cùng đại viện với Dung Hoài Yến, chỉ là quan hệ đạm bạc.
Duy nhất một người.
Chính là Hạ Linh Tễ, cũng là mục đích mà Dung Hoài Yến tới đây.
Mọi người đều trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, cái gọi là nói chuyện công việc chẳng qua là chuyện nam nữ mà thôi.
Chỉ là Đường Ỷ Nhược lại hỏi đến.
Sao Cố Tinh Đàn lại không nhận ra ánh mắt mờ ám của bọn họ, trước mặt Đường Ỷ Nhược, cô làm trò kéo cánh tay của Dung Hoài Yến, thuận thế như chim nhỏ nép vào người anh, giống như họa quốc yêu cơ dụ dỗ quân vương không thượng triều, giọng nói nũng nịu: "Dung tổng, vẫn chưa đi sao?"
Dung Hoài Yến nghiêng đầu liếc cô một cái.
Rồi sau đó, giống như coi bọn họ là người mù, lạnh nhạt nói: "Chuyện công việc quan trọng, cậu ta sẽ hiểu."
Vài giây sau.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn người đẹp váy đỏ kéo Dung tổng rời bàn sớm.
Trong phòng nhanh chóng khôi phục ầm ĩ, bàn tán sôi nổi.
Một người nhớ lại khuôn mặt kiều diễm của người đẹp, bỗng dưng thông suốt. Vì thế, trêu chọc Đường Ỷ Nhược: "May mà cô không ngăn được."
"Nghe nói Dung phu nhân là người vợ được ông cụ Dung chỉ định trước lúc lâm chung. Dựa theo thẩm mỹ ông cụ Dung, chậc chậc chậc, nhất định là một cô vợ hiền lương thục đức."
"Ắt hẳn Dung công tử xưa nay thanh tâm quả dục, chuẩn bị nuôi một mỹ nhân hương diễm, biết làm nũng chơi chơi."
Nếu Dung Hoài Yến định khai trai, chọn một mỹ nhân hàng đầu như vậy là điều đương nhiên.
Người nọ cảm thấy mình đã tìm ra chân tướng.
Đường Ỷ Nhược nhìn ra cửa, trên khuôn mặt xinh đẹp mê người khẽ mỉm cười: "Thì ra là thế."
*
Bên trong chiếc Cayenne màu đen.
Cố Tinh Đàn đã sớm thu liễm dáng vẻ 'họa quốc yêu cơ' vừa rồi, dùng ánh mắt ngây thơ mà quyến rũ nhìn người đàn ông phía sau, nhanh chóng nhường chỗ cho anh, còn cong mắt cười.
Đối mặt với sự ân cần đột ngột của bà Dung.
Dung Hoài Yến ngoan ngoãn ngồi xuống, lại không cẩn thận bắt gặp chiếc lắc vàng lấp lánh trên mắt cá chân trắng nõn của cô.
Tầm mắt bị cố định trong giây lát.
Cố Tinh Đàn còn chưa biết nên mở miệng như thế nào, thư ký Giang ngồi ở ghế phụ lái lập tức đưa qua một văn kiện: "Dung tổng, đây là danh sách từ buổi đấu giá ngày hôm qua, mời ngài xem qua."
Dung Hoài Yến duỗi tay định cầm lấy.
Đã bị Cố Tinh Đàn lanh lẹ cầm trước, rồi đưa bằng cả hai tay cho Dung tổng, không cẩn thận nhìn lướt qua lịch sử mua hàng trên đó, ý cười dịu dàng nói: "Dung tổng ánh mắt tinh tường, chọn đều là bảo vật hàng đầu."
Cố Tinh Đàn không ngừng tung đủ lời khen ngợi cho Dung Hoài Yến.
Vẻ mặt thư ký Giang hoang mang, hoài nghi người tối hôm qua ở trong xe âm dương quái khí nói xéo Dung tổng không phải là Dung phu nhân thật...
So với hôm nay, quả thực như hai người khác hẳn nhau.
Nhưng Dung Hoài Yến.
Vẻ mặt anh có chút thả lỏng, cánh tay chống trên tay vịn màu đen, một tay cầm tờ danh sách, bình tĩnh đợi cô khen xong, mới từ từ hỏi: "Bà Dung, em muốn nói chuyện mua bán gì?"
Không có gì ngạc nhiên khi anh chủ động dò hỏi.
Cố Tinh Đàn nghĩ đến việc cô viết xuống hai chữ 'sính lễ' ở lòng bàn tay anh. Chuyện liên quan đến hôn nhân đại sự, cô chắc chắn Dung Hoài Yến đương nhiên sẽ nể mặt.
Cô thong thả vuốt phẳng những nếp gấp trên váy, ngồi còn đoan chính hơn cả Dung Hoài Yến, dáng vẻ sẵn sàng nói chuyện kinh doanh nghiêm túc.
Vừa định mở miệng, lơ đãng thoáng thấy vết xước đỏ trên yết hầu anh, Cố Tinh Đàn chột dạ một giây.
Ngay sau đó cô ho nhẹ một tiếng, giả vờ không thấy được: "Nghe nói trong đống đồ cổ của anh có rất nhiều loại giấy dùng để phục chế, trong đó cũng có loại lụa mịn tương tự như lụa Tống?"
Hóa ra là nhớ thương đồ anh cất giữ.
Chỉ là ——
Ngón tay thon dài của Dung Hoài Yến gõ nhẹ vào tay vịn ghế ngồi, trong xe yên lặng, khiến trái tim không khỏi run rẩy.
Anh nhìn về phía thư ký Giang: "Có loại giấy mà phu nhân muốn không?"
Thư ký Giang suy nghĩ một chút, lập tức trả lời: "Có, ở trong phòng sưu tập của nhà cũ."
Rồi sau đó nói về đủ loại giấy trong kho.
Càng nghe, đôi mắt xinh đẹp của Cố Tinh Đàn càng sáng.
Nhà phục chế thư pháp và hội họa thiếu nhất là gì?
Tuyệt đối chính là vật liệu để phục chế!
Không khác gì nhìn thấy núi vàng núi bạc đang vẫy tay với cô.
Cố Tinh Đàn nắm lấy ống tay áo của người đàn ông, khẽ lay: "Tôi sẽ không lấy không, coi như là sính lễ, tôi dùng của hồi môn trao đổi! Được không?"
Cô biết loại giấy này quý giá như thế nào, đặc biệt là có thể dùng để sửa chữa tranh cổ, lại càng khan hiếm.
Đối với mối quan hệ plastic của họ, đương nhiên không thể đòi hỏi trắng trợn.
Dung Hoài Yến nghe cô phủi sạch quan hệ, đôi mắt vốn trong trẻo dường như bị màn đêm mờ ảo bên ngoài nhuốm màu, có thể nhìn thấu hết thảy.
Ngoài cửa sổ xe phía sau người đàn ông, ánh đèn rực rỡ của cảnh đêm ở trung tâm thành phố lóe lên, trong ánh sáng mỏng manh, Cố Tinh Đàn nâng cằm, chờ mong nhìn vào đôi mắt không thể phân biệt được suy nghĩ kia.
Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại s1apihd.com Shining_Time95 và trang fb Trầm Ngư Lạc Nhạn. Vui lòng không tự ý mang đi nơi khác.
Ngay sau đó.
Lại nghe anh dùng giọng điệu điềm tĩnh và tao nhã như mọi khi nhả ra bốn chữ: "Khả năng không được."
Cố Tinh Đàn xưa nay không bao giờ che giấu cảm xúc của mình.
Khuôn mặt nhỏ đầy mong đợi suy sụp: "Tại sao không được?"
Anh có nhiều giấy như vậy, lại không dùng đến, chỉ đơn thuần là cất giữ.
Dung Hoài Yến dùng đầu ngón tay chậm rãi xoa mép tập tài liệu, trong mắt lóe lên một tia ý vị, không nhanh không chậm nói: "Bởi vì sau này, tất cả bộ sưu tập đồ cổ của anh đều sẽ để lại cho con gái làm của hồi môn."
???
Cố Tinh Đàn cau mày: "Để lại cho con gái làm của hồi môn?"
Không muốn cho thì thôi, đây lại lấy cớ gì vậy?
Suy nghĩ một chút, cô tiếp tục bày tỏ thành ý: "Tôi đổi cho anh một bộ cờ sứ thời Tống."
Đây chính là bảo vật đó, dù sao ngay cả bảo tàng Dương Thành cũng chỉ sưu tầm được hai quân cờ bằng sứ đen thời Bắc Tống, còn của cô chính là nguyên bộ.
Nghe được 'thành ý' của cô, Dung Hoài Yến không mảy may động lòng, thành thạo đáp: "Anh không thiếu đồ cổ."
Cố Tinh Đàn vốn không có kiên nhẫn, thấy anh dầu muối không ăn, cơn giận của cô xông lên.
Cầu người không bằng cầu mình.
Đại tiểu thư xưa nay tâm cao khí ngạo lần đầu tiên cầu người, đã gặp phải khó khăn.
Hơn nữa còn bại bởi một 'đứa con gái' chưa thấy bóng dáng???
Đối mặt với ánh mắt nửa cười nửa không của anh, Cố Tinh Đàn phát hiện chiếc xe đang tiến gần đến bảo tàng, ở đường nhỏ chỗ studio của cô, vì thế hừ lạnh một tiếng: "Dừng xe, tôi muốn đi xuống!"
Giọng nói của Cố Tinh Đàn chứa đầy sức mạnh áp bức của cấp trên, khiến tài xế theo bản năng tưởng đó là mệnh lệnh của Dung tổng, nhanh chóng đạp phanh.
Một phút sau.
Trong chiếc xe xa hoa chỉ còn ba người: tài xế, thư ký Giang và Dung Hoài Yến.
Dung Hoài Yến bình tĩnh hạ cửa kính xe xuống, nhìn người phụ nữ dù mặc áo khoác vẫn không giấu được dáng người mảnh khảnh yếu ớt, đang bước nhanh về phía studio ven đường.
Gió đêm lạnh thấu xương lập tức tràn ngập toàn bộ chiếc xe.
Thư ký Giang lạnh run, cẩn thận nhắc nhở:
"Dung tổng?"
"Ngài không đi dỗ phu nhân sao?"
Dung Hoài Yến kéo cửa kính xe lên, dựa vào lưng ghế, chất giọng ôn nhuận như ngọc của anh lúc này phảng phất bị gió đêm thổi lạnh băng, lộ ra một chút uể oải:
"Ai dỗ tôi?"
Thư ký Giang: "..."
Anh ta không nói nên lời.
Tính cách Dung tổng không thương hương tiếc ngọc như vậy, cũng may có đính hôn từ bé, bằng không có khi cô đơn góa bụa cả đời.
Nhưng phu nhân cũng thật là, nói trở mặt là trở mặt.
Thư ký Giang lo lắng sốt ruột, chỉ sợ Dung tổng nhà mình rất nhanh lại sẽ khôi phục tình trạng độc thân.
Dung Hoài Yến không kêu lái xe, tài xế cũng không dám động, cùng thư ký Giang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chờ lệnh của Dung tổng.
Dung Hoài Yến nhớ tới khi vừa ra khỏi cửa 'Kim Dạ Bạch', khuôn mặt nhỏ của Cố Tinh Đàn tái nhợt vì lạnh, lông mày anh hơi nhíu lại, dùng ngón tay ấn nhẹ.
Thôi.
"Thư ký Giang, cô ấy để quên áo, đưa qua đi."
Thư ký Giang đứng ngoài cửa xe, tay cầm áo khoác đen của Dung tổng, cái gọi là 'áo phu nhân bỏ quên', bước nhanh về phía bóng người gần biến mất nơi cuối phố.
*
Hai ngày kế tiếp, Cố Tinh Đàn vẫn luôn ở phòng làm việc tăng ca, nghiên cứu làm sao để không cần vật liệu mà vẫn khôi phục được tranh.
Cô nhớ có một cuốn sách ghi lại phương pháp 'kéo tơ lột kén'.
Từ từ điều chỉnh lụa ban đầu, mặc dù sẽ trở nên mỏng hơn, nhưng cũng vẫn có thể xem là một giải pháp.
Đáng tiếc, lại thất bại.
Cố Tinh Đàn tháo chiếc kính gọng mỏng đang đè trên sống mũi xuống, ngửa đầu nằm trên chiếc ghế rộng, dây kính quấn quanh ngón tay hai vòng, đôi mắt bởi vì mệt nhọc quá độ, có hơi chua xót mà nhẹ chớp vài lần.
Lúc này, cô lơ đãng liếc nhìn chiếc áo khoác ngoài màu đen quá khổ treo trên mắc áo ở cửa.
Mắt thấy nghiên cứu không thành công, Cố Tinh Đàn bắt đầu hối hận.
Lúc ấy hẳn nên mặt dày một chút.
Haiz ——
Ai bảo da mặt cô vừa mịn vừa mỏng, trách ai bây giờ.
Cố Tinh Đàn nghỉ ngơi một lát, nhìn bức《 Đông cung bí diễn》mở ra ở trên bàn, không hề có tiến triển. Cô uể oải đứng dậy, đi pha một ly cà phê, định cam chịu số phận tiếp tục thử nghiệm.
Trong lúc dựa vào tường chờ cà phê, điện thoại cô rung lên vài lần.
Là Nam Trĩ đang tìm kiếm giấy phù hợp trong các nhà máy.
Lại gửi tới một tin 'thất bại'.
Sâu kín buông tiếng thở dài.
Lúc này.
Đột nhiên, một thông báo người liên lạc mới, làm Cố Tinh Đàn ngay lập tức đứng thẳng dậy. Tin nhắn kèm theo: Dung Hoài Yến.
Yên lặng nhìn một hồi lâu, khóe môi Cố Tinh Đàn chậm rãi cong lên: Chủ động add cô, chẳng lẽ là thay đổi chủ ý?
Tính toán trao đổi với cô?
Nếu như vậy, cô miễn cưỡng chấp nhận.
Dù sao.
Giữa vợ chồng với nhau, cô rộng lượng hơn một chút.
Cho anh một cơ hội.
Sau khi đồng ý.
Cố Tinh Đàn đợi đối phương gửi tin trước, cà phê vừa lúc pha xong, một mùi thơm ngọt ngào hơi đắng tràn ngập không khí.
Ngay sau đó.
Hình đại diện trống của Dung Hoài Yến đã gửi tin nhắn đầu tiên:
【Ảnh jpg.】
Cố Tinh Đàn đang định chậm rãi nhấm nháp cà phê, sau khi thấy rõ hình ảnh, tay cầm không vững, không kịp đề phòng rót cho mình một ngụm lớn cà phê nóng.
"Tê......"
Cùng lúc đó.
Tin nhắn từ người bán xuất hiện trên đầu màn hình điện thoại của cô:
"Tiểu tiên nữ, vật phẩm ngài mua đã ký nhận, đánh giá từ 200 chữ trở lên có thể nhận được lì xì 20 tệ."
"Cuối cùng chúc ngài sinh, sống, tính, phúc.*" (Ý chúc Cuộc sống hạnh phúc vì 性福: tính phúc đồng âm với 幸福: hạnh phúc)
(Giải thích theo Baidu: Tính phúc là Hạnh phúc tìиɧ ɖu͙©, thường đề cập đến cực khoái. Cao trào tìиɧ ɖu͙© (Sεメual peak) là trạng thái hưng phấn và căng thẳng tăng dần diễn ra trong chu kỳ đáp ứng tìиɧ ɖu͙©, khi trạng thái này tích tụ đến đỉnh điểm sẽ bùng nổ, kèm theo kɧoáı ©ảʍ tột độ. Cả nam và nữ đều có thể đạt cực khoái.)
Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại s1apihd.com Shining_Time95 và trang fb Trầm Ngư Lạc Nhạn. Vui lòng không tự ý mang đi nơi khác.