Giờ phút này, nếu có thể phá vỡ thường thức mặt trời mọc ở phía Đông lặn ở phía Tây, thì bộ râu được Chân Thế Thành tỉa tót tỉ mỉ đã dựng ngược rồi.
Ông nghe được cái giề? Thái Hậu là giả?
“Điện hạ đang nói đùa?” Hỏi xong câu này, Chân Thế Thành nhìn chăm chú đôi mắt đen sâu thẳm kia, bỗng nhiên ý thức được đối phương là nghiêm túc.
Ông bỗng nhiên vỗ trán, biểu tình thống khổ: “Đau đầu ——”
Úc Cẩn nhếch mày: “Hử?”
Lão già này muốn giả ngu?
Chân Thế Thành cười gượng: “Có lẽ là gần đây xã giao hơi nhiều, tinh thần không được tốt.”
Ông thích phá án, nhưng không thích tìm đường chết, ông còn chưa có bế đại tôn tử đâu! Nghĩ như vậy, còn rất cảm kích Hoàng Thượng giải quyết chung thân đại sự đau đầu của nhi tử.
Lại nghĩ lại, không đúng nha, nếu không phải cùng hoàng thất thành thông gia, Thái Tử có thể trơ mặt chạy tới nói là người một nhà chắc? Không dựa vào cái cớ người một nhà này, Thái Tử dám vừa mở miệng đã nói hoài nghi Thái Hậu là giả mạo?
Úc Cẩn lộ vẻ mặt đều là suy nghĩ vì Chân Thế Thành, cười tủm tỉm nói: “Có vụ án cần phá, Chân đại nhân liền có thể lên tinh thần.”
Thấy Chân Thế Thành không hé răng, Úc Cẩn thở dài một tiếng: “Việc này liên quan đến sự tồn vong của xã tắc Đại Chu, ta chỉ có thể tìm Chân đại nhân xin giúp đỡ, ai bảo chúng ta là người một nhà chứ.”
Sắc mặt Chân Thế Thành biến thành màu đen.
Không ai nói cho hắn “Người một nhà” là con thuyền tặc lớn à, sớm biết Thái Tử đối xử với “Người một nhà” như vậy, ông thà cự hôn rồi chấp nhận cái chặn giấy của Hoàng Thượng.
Trong lòng Chân Thế Thành biết vị này chính là một tên da mặt dày, không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, nếu đã tránh không khỏi đành phải tiếp lấy: “Thái Tử cớ gì nói ra lời này?”
Úc Cẩn mỉm cười nói: “Việc này còn phải bắt đầu nói từ ngoại tổ mẫu Nghi Ninh Hầu lão phu nhân nói lên ……”
Lược bớt thân thế của Khương Tự, hắn đem có thể nói đều nói cho Chân Thế Thành.
Nhất thời không làm gì được Thái Hậu, hắn nghĩ tới nghĩ lui thấy cần phải tìm giúp đỡ, mà người thích hợp nhất không thể nghi ngờ là Chân Thế Thành.
Mà muốn động vào tôn đại Phật Thái Hậu không nói ra lý do chính đáng đương nhiên không được.
Chân Thế Thành nghe Úc Cẩn thuật lại sắc mặt không ngừng biến hóa, cực kỳ đặc sắc.
Úc Cẩn đặt chung trà xuống, khẽ thở dài: “Sự tình chính là như vậy.”
Chân Thế Thành lộ vẻ mặt phức tạp: “Điện hạ sẽ không sợ cảm giác của Nghi Ninh Hầu lão phu nhân là sai?”
Úc Cẩn nói: “Cảm giác có lẽ sẽ sai lầm, nhưng gần hai năm nay trong cung phong ba không ngừng là thật, mà trung tâm phong ba chính là Từ Ninh Cung. Chân đại nhân, ngài phá án không phải nói phải chú trọng không buông tha một chút dị thường nào sao, chuyện liên quan đến giang sơn Đại Chu cũng không thể khinh thường.”
Khóe miệng Chân Thế Thành co rút.
Ông không nói chú trọng cái này!
“Chuyện này quá khó, nếu thật sự tồn tại thay mận đổi đào, đã qua mấy chục năm, vật chứng không có, nhân chứng cũng không có, cần điều tra còn là Thái Hậu……” Chân Thế Thành lắc lắc đầu.
Ánh mắt Úc Cẩn lấp lóe: “Nếu Từ Ninh Cung lại ra tay thì sao?”
Chân Thế Thành nhìn hắn.
“Chân đại nhân sẽ không cho rằng chuyện thiên cẩu nuốt mặt trời chỉ là trùng hợp chứ?”
Chân Thế Thành hơi thay đổi sắc mặt.
“ Người âm thầm tính kế ta chắc chắn còn sẽ ra tay, chuyện cũ khó truy, hy vọng sau ngày hôm nay Chân đại nhân có thể trợ giúp ta một tay.”
Chân Thế Thành chắp tay: “Hạ quan tận lực.”
Chuyện này nếu là hoàng tử khác nói ra, ông sẽ không coi là thật, nhưng dù sao cũng từng làm việc chung với Thái Tử, chút tín nhiệm này vẫn phải có.
Nếu Thái Hậu là người dị tộc, dù chỉ có một khả năng nhỏ nhoi, nếu ông đã biết sẽ không thể đứng ngoài cuộc.
Ăn lộc của quân vì quân phân ưu, đây là bổn phận của người làm thần.
Úc Cẩn nhận được hồi đáp vừa lòng, vui vẻ đắc ý rời đi.
Chân Thế Thành thì ngồi ngơ ngác rất lâu, vô ý thức túm chặt râu rụng mất mười mấy sợi mới bình ổn được cảm xúc.
Rất nhanh đã đến ngày sắc lập Thái Tử.
Ngày hôm đó mặt trời treo cao, văn võ bá quan sáng sớm đã mặc quan phục mới tinh đứng ở ngoài Ngọ môn chờ đón Thái Tử.
Trong tiếng lễ nhạc, Úc Cẩn tiến vào đại điện quỳ tiếp nhận chiếu thư phong bảo, lại đến Trung cung bái kiến Hoàng Hậu, sau đó bái yết tông miếu, ở trong phong quang vô hạn thuận lợi hoàn thành nghi thức sắc phong, từ nay chính thức nhập chủ Đông Cung, trở thành trữ quân Đại Chu danh chính ngôn thuận.
Đối với việc này, Cảnh Minh Đế là thở dài nhẹ nhõm một hơi: Không xảy ra chuyện xấu!
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, xảy ra chuyện xấu ngược lại lại thấy bình thường, ngẫm lại thật là buồn bực.
Hôm sau, Úc Cẩn dẫn theo Khương Tự tới thỉnh an Cảnh Minh Đế.
Cảnh Minh Đế đánh giá tiểu phu thê một chút, trang nghiêm nói: “Dọn vào Đông Cung, về sau phải làm gương tốt cho thiên hạ, hành sự chớ có khinh cuồng.”
“Nhi tử ( con dâu) cẩn tuân phụ hoàng dạy bảo.”
Cảnh Minh Đế vừa lòng gật gật đầu.
Trước mắt xem ra, lão Thất không có gì làm ông lo lắng, tức phụ lão Thất là người có bản lĩnh, lại càng sẽ không.
“Các ngươi lui ra đi.”
Từ chỗ Cảnh Minh Đế đi ra, hai người lại đến Từ Ninh Cung.
Thái Hậu đang nhắm mắt lần tràng hạt.
“Thái Hậu, Thái Tử và Thái Tử Phi tới ạ.”
Thái Hậu mở mắt ra: “Để cho bọn họ tiến vào.”
Rất nhanh một đôi bích nhân nắm tay mà vào, thỉnh an Thái Hậu.
Thái Hậu trên cao nhìn xuống nhìn hai người đang hành lễ, ánh mắt thâm trầm.
Còn nhớ rõ khi hai người này mới đại hôn xong tới Từ Ninh Cung thỉnh an bị bà cự tuyệt gặp mặt, lúc ấy thật không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay.
Sau nháy mắt trầm mặc, Thái Hậu mềm giọng nói: “Chớ có đa lễ, đứng lên đi.”
Dứt lời vẫy tay với Khương Tự: “Thái Tử Phi, tới ngồi bên cạnh ai gia.”
Khương Tự đi lên trước, ngồi xuống ghế con cung tì chuyển đến.
Thái Hậu ánh mắt ôn hòa đánh giá nàng, cười nói: “ Lần đầu tiên ai gia gặp ngươi liền cảm thấy ngươi là đứa nhỏ có phúc khí, hiện giờ xem ra quả nhiên là thật, về sau nhớ rõ thường tới.”
Khương Tự mỉm cười: “Hoàng tổ mẫu không chê tôn tức quấy rầy thì tốt rồi, ngài thật sự là trưởng giả khoan dung nhất mà tôn tức từng gặp.”
“Sao lại nói như vậy?” Thái Hậu thuận miệng hỏi.
Vô luận với người trước mắt là hiền là ác, lời dễ nghe ai chẳng muốn nghe.
Khương Tự không chút lảng tránh đối diện với Thái Hậu, ý cười bằng phẳng: “Tôn tức vốn đang lo ngài sẽ vì chuyện của Vinh Dương cô cô mà trách con……”
Tức giận từ trong đáy mắt Thái Hậu chợt lóe rồi biến mất, ngữ khí lại không hề phập phồng: “Làm sao sẽ, Hoàng tổ mẫu biết việc này không liên quan đến ngươi, ai gia thật cao hứng khi có một tôn tức có hiếu tâm như ngươi.”
Đợi hai người rời đi, sắc mặt Thái Hậu nhất thời trầm xuống, cho dù bàn tay tăng nhanh tốc độ lần tràng hạt cũng không thể khiến bà lập tức khôi phục tâm bình khí hòa.
“Thái Hậu, ngài chớ có bởi vì Thái Tử Phi nghĩ sao nói vậy mà tức giận, thân thể ngài mới là quan trọng nhất.” Ma ma tâm phúc khuyên nhủ.
Thái Hậu cười lạnh: “Nghĩ sao nói vậy? Ngươi tin một nữ tử giành được Đế Hậu yêu thích lại trợ phu quân ngồi lên vị trí trữ quân sẽ là người nghĩ sao nói vậy? Nàng đây là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ ai gia!”
Nghĩ đến nụ cười của Khương Tự, Thái Hậu liền tức giận đến tay phát run.
Sống trong nhung lụa nhiều năm, đã lâu không có ai dám làm càn ở trước mặt bà như vậy.
Bà thậm chí từ trong mắt Khương thị thấy được vài phần trên cao nhìn xuống, giống như ở trước mặt đối phương bà không phải là nữ nhân tôn quý nhất hậu cung, mà như là một sự tồn tại hèn mọn.
Như khi bà còn trẻ.
Thái Hậu đã rất lâu không nhớ tới trước kia, lại đã quên bộ dạng khi đó là gì.
Thế nhưng hôm nay tân nhiệm Thái Tử Phi đã làm bà nhớ lại.
Những hồi ức đó đối với Thái Hậu hiện giờ mà nói hiển nhiên không thể nào vui sướиɠ cho được.
Ánh mắt bà ta càng ngày càng lạnh băng, tâm tư vốn đã tạm thời ngủ đông lại một lần nữa dâng lên.
Mà Khương Tự sau khi thành công khơi mào lửa giận của Thái Hậu, bước chân nhẹ nhàng đi về hướng Khôn Ninh Cung.