Lời nói bị Cảnh Minh Đế ngắt ngang, vẻ mặt Úc Cẩn thoạt nhìn có chút mờ mịt: “Nhi tử nói hôm nay tiến cung có hai việc —— “
“Trong đó một việc là tiến cung thăm Hiền phi?”
“Dạ.” Úc Cẩn nhìn Cảnh Minh Đế, toát ra vài phần khó hiểu.
Nhìn nhi tử mang vẻ mặt thuần lương như thế, Cảnh Minh Đế hơi cứng người.
Ông ấp ủ một đêm, ngay cả mắng cái gì đều nghĩ kỹ rồi, kết quả lão Thất lại nói tới thăm Hiền phi, này bảo ông còn mắng kiểu gì?
Tuy nói lão cha mắng con trai là thiên kinh địa nghĩa, nhưng một minh quân như ông, có thể một cái lý do cũng không có đã mắng người được sao?
Nhất định là không thể rồi!
Cảnh Minh Đế hậm hực nâng chung trà lên nhấp một ngụm, giảm bớt cảm giác bị đè nén vì một quyền đánh vào trên bông.
“Một việc khác thì sao?”
Nhắc tới một việc khác, biểu tình của Úc Cẩn đột nhiên trở nên trịnh trọng, trong trịnh trọng lại mang theo mười hai phần ủy khuất: “Phụ hoàng, nhi tử lần này xuôi Nam tìm kiếm cữu huynh, kết quả điều tra ra lúc cữu huynh cùng quân địch giao thủ thì bị người ám toán, mà người bắn lén còn là tướng sĩ bên phe chúng ta!”
“Cái gì?” Sắc mặt Cảnh Minh Đế đột nhiên trầm xuống.
So với mấy đại sự hạt mè kia, đây mới thật sự là đại sự đáng để coi trọng.
Trên chiến trường hai bên chém gϊếŧ, phe ta lại xuất hiện phản đồ đây là hại tới mức nào!
Úc Cẩn quỳ một gối, hai tay ôm quyền: “Xin phụ hoàng làm chủ cho Khương Trạm!”
“ Có tra ra manh mối khác không?” Cảnh Minh Đế truy vấn.
“Người bắn lén tên là Hoàng Kỳ.”
Cảnh Minh Đế trầm mặc trong một chớp mắt.
Ngay cả người bắn lén là ai đều điều tra ra?
“ Hoàng Kỳ đó——”
“ Nhân sĩ Hà Đông, cái khác không tra được nhiều hơn, có điều nhi tử đã sai người áp giải gã ta về kinh thành, mong rằng phụ hoàng làm chủ.”
Kẻ sau màn vô luận là đơn thuần nhằm vào Khương Trạm hay là hướng về phía hắn, ở trong mắt Úc Cẩn bẩm báo cho Cảnh Minh Đế đều là chuyện tốt. Nếu như tự mình đi tra, cho dù điều tra rõ chân tướng, động thủ trả thù lại nói không chừng còn phải xem ý tứ của Cảnh Minh Đế.
Cảnh Minh Đế trầm ngâm một lát, gật đầu: “Được, việc này cứ giao cho Cẩm Lân vệ điều tra.”
“Đa tạ phụ hoàng.”
Cảnh Minh Đế nhìn Úc Cẩn quỳ trên mặt đất, thầm nói lão Thất còn rất hiểu chuyện, biết đem việc này bẩm báo với ông, không giống một vài hỗn trướng nào đó chỉ ưa lừa trên gạt dưới, tự cho là thông minh.
Vừa nghĩ như vậy, đối với đứa con trai này ông càng vừa lòng hơn, mềm giọng nói: “Đi Ngọc Tuyền cung đi.”
Úc Cẩn quỳ không nhúc nhích.
Cảnh Minh Đế hơi nhướng mày.
Đây là còn có chuyện muốn bẩm báo?
“Còn có chuyện gì?”
Úc Cẩn ngẩng đầu, hỏi: “Phụ hoàng, nếu như tra ra nguyên do Hoàng Kỳ hại Khương Trạm, có thể nói cho nhi tử không ạ?”
Cảnh Minh Đế giật giật khóe miệng, ở dưới ánh mắt mong mỏi của đối phương không thể nhịn được nữa gật đầu: “Ừ, lui ra đi.”
“Đa tạ phụ hoàng.” Úc Cẩn không còn che dấu lộ ra nụ cười trong sáng, tiếng bước chân rời đi đều toát ra vẻ nhẹ nhàng.
Cảnh Minh Đế lắc đầu thở dài.
Tiểu tử thúi đem chuyện buồn bực bẩm báo cho ông, mình thì mỹ mãn rời đi, chuyện này là thế nào đây hả.
Hai bên giao chiến, bên ta xuất hiện kẻ bắn lén người mình, việc này có thể lớn có thể nhỏ, không phải do Cảnh Minh Đế không coi trọng.
Thời gian rảnh rỗi xem thoại bản hiển nhiên là đã mất, Cảnh Minh Đế đảo qua Phan Hải đứng trong một góc, mặt không biểu cảm nói: “Đi gọi Hàn Nhiên tới đây.”
“Dạ.” Phan Hải khom lưng lui ra ngoài, trong lòng sinh ra vài phần cảm khái.
Yến Vương thoạt nhìn lớn mật khí phách, trên thực tế đây mới là một người thông minh.
Úc Cẩn từ Dưỡng Tâm Điện đi ra ngoài, trực tiếp đi đến Ngọc Tuyền cung.
Nghe nói Yến Vương cầu kiến, Hiền phi dựa nghiêng trên giường mỹ nhân, lười nhác nói: “Cho hắn vào đi.”
Không bao lâu Úc Cẩn đi đến, thi lễ chào hỏi Hiền phi: “Nghe nói nương nương thân thể không khoẻ, không biết hiện tại đã đỡ hơn chưa?”
Hiền phi nâng lên mí mắt liếc hắn một cái, không nóng không lạnh nói: “Nhờ phúc của ngươi, còn chưa có chết.”
Úc Cẩn không hề tỏ ra không vui, cung cung kính kính nói: “Nương nương chớ nên nói mấy lời không may này, miễn cho làm người quan tâm ngài lo lắng.”
“Hừ, ngươi sẽ quan tâm bổn cung?” Hiền phi thấy Úc Cẩn như vậy trong lòng càng tức hơn.
Đừng tưởng rằng bà ta không biết súc sinh này đang giả vờ.
Lúc trước tổ chức thưởng mai yến cho hai vị hoàng tử tuyển phi, súc sinh này chính là giả vờ cung kính quy củ với bà ta, khiến bà ta chủ quan mới dễ dàng để cho tiện nhân Khương thị thành Yến Vương phi.
Bà ta đã nhìn thấu súc sinh này không hề có tình mẫu tử với bà ta, hiển nhiên sẽ không bị che mắt nữa.
Úc Cẩn hơi hơi mỉm cười, vẻ mặt ngây thơ vô số tội: “Nương nương nói thế nào, ta đương nhiên là quan tâm ngài rồi.”
Hiền phi nhếch cao bờ mi: “Quan tâm? Ngươi nếu quan tâm bổn cung, hôm qua tiến cung vì sao không tới Ngọc Tuyền cung, mà là chờ Hoàng Thượng nói rồi mới tới? Ta thấy ngươi căn bản không phải quan tâm bổn cung, mà là sợ làm cho phụ hoàng ngươi không vui thôi nhỉ?”
Úc Cẩn lộ vẻ mặt ngạc nhiên: “Nương nương đang nói gì vậy? Phụ hoàng không nói với ta cái gì cả.”
“Không có?” Hiền phi cười lạnh một tiếng, “Chẳng lẽ không phải Hoàng Thượng bảo ngươi tới đây?”
Úc Cẩn càng kinh ngạc hơn: “Nương nương hiểu lầm, phụ hoàng cũng không nói gì với ta cả, là ta nhớ thương nương nương lúc này mới xử lý công việc trong tay xong liền tới đây ——”
“Đủ rồi, ngươi coi bổn cung là tên ngốc hả?” Hiền phi nén giận ngắt lời Úc Cẩn.
Úc Cẩn rũ mắt, thanh âm lộ ra khó hiểu cùng ủy khuất: “Nương nương hiểu lầm ta thật sự quá sâu, ta sao có thể để phụ hoàng nhắc nhở mới đến thỉnh an ngài, thật sự là hôm qua có quá nhiều việc cần xử lý mới chậm trễ một ngày. Đương nhiên, đây là ta không đúng, hẳn là phải tới đây sớm hơn……”
Tư thái của Úc Cẩn rất thấp, Hiền phi lại càng bực bội hơn, chợt nghe ma ma tâm phúc bên cạnh ho nhẹ một tiếng.
Dư quang nơi khóe mắt Hiền phi khẽ quét ma ma tâm phúc, lời vốn muốn nói ra miệng liền thu trở về.
Ma ma tâm phúc thấy thế nhẹ nhàng thở ra.
Có lẽ là bệnh tật làm cả người mệt mỏi, dĩ vãng nương nương vốn không nóng nảy như vậy, cho dù trong lòng có bực bội cũng sẽ không tùy ý phát hỏa trước mặt mọi người, gần đây lại càng ngày càng không kiềm chế được tính tình.
Thái độ của Yến Vương tốt như thế, trong tình hình này trước mặt nhiều cung nhân như vậy mà nương nương vẫn không buông tha, sẽ chỉ làm người ta cảm thấy nương nương đối xử với Yến Vương quá mức khắc nghiệt, truyền ra ngoài sẽ bất lợi với nương nương.
Hiền phi được ma ma tâm phúc nhắc nhở hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, khôi phục vẻ bình tĩnh nhàn nhạt nói: “Mặc kệ nói như thế nào, ngươi có thể tới thăm bổn cung, bổn cung rất vui mừng, miễn cho một vài kẻ không hiểu chuyện chê cười chúng ta tình mẫu tử mỏng manh.”
Không khí cuối cùng cũng hòa hoãn, hai mẹ con không mặn không nhạt nói vài câu, Úc Cẩn đột nhiên nghiêm túc nói: “Nương nương, ta lần này xuôi Nam có gặp một việc, muốn nói với ngài một câu.”
“Nói đi.”
Úc Cẩn khó xử liếc nhìn xung quanh.
“Các ngươi lui ra cả đi.”
Những cung nhân này vừa rồi ở trong bầu không khí giương cung bạt kiếm trong lòng vốn đã sợ run lập tức gấp gáp lui ra ngoài.
“Có thể nói chưa?”
Úc Cẩn nhìn về phía ma ma tâm phúc duy nhất lưu lại.
Hiền phi xoắn mày.
“Chuyện ta muốn nói không phải nhỏ, không nên để cho người khác biết.”
Hiền phi hơi hơi chần chờ, khẽ gật đầu với ma ma tâm phúc.
Không ai ở cạnh cũng không sao, lão Thất có không hiếu thuận cũng không có khả năng dám đả thương bà ta.
Ma ma tâm phúc thoáng nhún gối, lui xuống.
“Rốt cuộc là chuyện gì, thần bí như thế?”
Úc Cẩn hơi hơi mỉm cười, cả người dường như không còn giống trước đó, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi nương nương nói tình mẫu tử mỏng manh có lẽ nói sai rồi, giữa hai chúng ta làm gì có tình mẫu tử chứ.”