Nhặt Được Bé Cưng Ngốc Nghếch

Chương 35

Kɧoáı ©ảʍ quá mức chân thật, quét sạch đi lý trí còn vương lại ở đầu não. Cô chỉ biết lắc đầu, nói với chú rằng mình không muốn làm nữa, chú đừng xoa nơi đó nữa, đừng tiến vào nữa! Cô rất buồn t.iểu, chú hãy thả cô đi đi. Vậy mà, giọng nói ấy khi lọt vào tai chú lại là những âm thanh quyến rũ ngọt ngào, cỗ vũ cho anh ra sức đùa bỡn cô, đùa bỡn nơi bí ẩn nhỏ bé ấy phát ra tiếng xấu hổ.

“Chú... không được... đừng... đừng... a... đừng...”

“Ưʍ...”

Do An còn nhỏ, nơi đó cũng chật, Thiên chỉ cắm được hai phần *** *** ****, một phần nào đó vẫn còn dư bên ngoài. Thiên xoa vòng tròn ** *** của An, thở hổn hển: “An, cái miệng của bé đang khóc nhè kìa.”

“Bé có thấy không? Chú đang đút cho nó ăn này.”

Thiên đã mất hoàn toàn kiểm soát, chỉ biết phải chơi cái lỗ nhỏ *** **** này. Sướиɠ quá! Sướиɠ đến mức hắn tình nguyện c.hết trên người cô.

Hắn nâng một chân cô gác lên hông mình, mở rộng cái miệng nhỏ ra để chuyên tâm cày cấy. Tựa như một bác nông dân không biết mệt mỏi, ra sức khai phá mảnh đất màu mỡ. An nắm lấy tay chú, nỉ non: “Chú... chú thả cháu ra... a ha...”

“Ngoan một tí.” Bàn tay hắn xoa nắn hai bầu ngực mướt mát, sức lực cứ như vô tận: “Kêu lớn lên, bé yêu.”

“Bé *** quá!."

Những câu nói *** ô chui vào trong lỗ tai An làm nơi nào đó của con bé vô thức co rút lại. Con bé vẫn duy trì động tác nắm lấy tay hắn, khuôn miệng trễ xuống bật ra những tiếng ngân dài.

Hắn cúi người, **** *** một bên ngực của An, đầu lưỡi vờn tới vờn lui trên đầṳ ѵú để mang đến kɧoáı ©ảʍ cho cô. Năm ngón tay cô vịn lên vai chú, móng tay bấu vào da thịt tạo thành những mảnh trăng khuyết in lên người người đàn ông. Hắn hiểu được điểm mẫn cảm trên người con bé nên chuyên tâm va chạm vào làm cho cô sung sướиɠ. Nãy đến giờ, cô vẫn khóc nháo lên, luôn miệng bảo chú dừng lại…

“Chú… đừng… đừng… hức…”

“Chú ơi…dừng lại đi… dừng lại đi.”

Tâm trí cô bây giờ đã đặt hết vào nơi dưới hông kia, đầu óc cứ lâng lâng, ngỡ lại lần nữa dạo quanh nơi thiên đường. Con bé đã cảm thấy sảng khoái, **** ***** vang lên tiếng phụt phụt hệt như đang cỗ vũ cho người đàn ông ra sức làm cô. Làm cô đến sung sướиɠ, làm cô đến mức mỗi lần thấy mình đều phải tự động dạng chân ra rồi nâng mông lên, cầu xin hắn yêu thương.

Thiên chân còn lại của cô gác vào hông mình, bụng dưới thúc lên vào hang động ẩm ướt. Cô bị làm đến mức muốn hóa thành một vũng nước, cổ họng phát ra âm thanh nức nở.

Hắn cất ra giọng nói ái muội hỏi An: “Bé còn đau không?”

Thiên cắm vào tận vài chục lần, tay vẫn xoa đều mép thịt mềm mại. An khóc ê a, ngỡ như đang rêи ɾỉ, bụng dưới co bóp thành từng hồi.

Cô lắc đầu, ấn lưng xuống giường để giảm bớt sự va chạm của chú. Đùi cô run run, đôi mắt đỏ hoe như chú thỏ nhỏ. Đôi mắt đã không nhìn thấy tiêu cự, từ đầu đến cuối khóc như một đứa bé, thân thể cô vừa đau lại vừa sướиɠ.

“A… ưm… hức… hức… đau quá… đừng đẩy nữa chú ơi… hu hu…”

Chú phát ra tiếng thở dốc khàn khàn từ cuống họng, h.uyệt non bên trong siết chặt thằng em khiến hắn mất hết kiểm soát.

Cửa h.uyệt siết chặt, chẳng bao lâu đầu óc An lại trống rỗng lần nữa. Thiên rút ra bên ngoài, để vật cứng ở bụng cô mà bắn ra **** **** trắng đυ.c. Hắn xuất ra trên bụng dưới của cô, chất lỏng chảy dọc xuống khắp người cô.

Con mẹ nó, thật sướиɠ quá đi mất! Cái miệng nhỏ này bót thích muốn chết đi được.

Song, vẫn chưa kết thúc.