" Lục soát hết tất cả, nhất định phải tìm ra hắn cho tôi."
" Vâng! "
Giọng nói Cố Tổng cất lên, thì liền có một đám người mặc bộ đồ vest đen, khí thế hùng hổ xông vào, lục tung tất cả mọi nơi, mọi ngõ ngách.
" Các người đang làm gì ở nhà của tôi vậy?"
Trần Mãn Mãn vừa đi làm về, nhìn thấy căn hộ của mình đang bị một đám người lạ xông vào, cô tỏ ra rất tức giận, đi nhanh đến đứng trước mặt anh, gân cổ lên nói.
" Này anh, trước khi tôi nổi giận, thì mau đem người của anh đi ngay lập tức, nếu không tôi sẽ gọi báo công an vì tội đột nhập nhà trái phép."
Anh nhìn cô cười khẩy.
" Vậy mà còn có thể đứng đây, lớn tiếng được với tôi sao?"
" Ý anh là gì? "
Vừa dứt câu thì một trong số người đó đi ra, kính cẩn nói.
" Cố Tổng, không tìm thấy hắn, có lẽ hắn đã cao chạy xa bay rồi."
Cố Tổng sao?
Lòng cô trấn động một cái, người đứng trước mặt cô, vậy mà lại là Cố Tổng, một tổng tài lạnh lùng, kiêu ngạo không chịu thua bất kỳ ai đây sao?
Hình như, cô đã động phải người không nên động rồi.
Nhưng tại sao anh ta lại ở đây? Lại còn cho người lục tung nhà cô lên.
Cố Tổng đưa ánh mắt nhìn cô, giống như đang dò xét một lượt, anh nhíu này.
" Đưa cô ta đi."
Cô chợt giật mình, hoảng hốt.
" Các người làm gì vậy? Muốn đưa tôi đi đâu? Tôi sẽ báo cảnh sát các người đấy."
Khuôn mặt lạnh lùng điềm đạm ấy, vẫn đang nhìn cô, khoé miệng khẽ nhếch lên.
" Đọc cho cô ta nghe."
" Vâng!"
Ngay sau đó, một tên đứng phía sau bước lên, ăn mặc khác đôi chút với mấy tên kia, giống như các quản gia trong các bộ phim truyền hình, bề ngoài tầm khoảng 40 hoặc 45 tuổi, cầm một tập văn án, dõng dạc đọc lên.
" Vào ngày 24 tháng 8, vào tầm khoảng 22 giờ tối hôm qua, một tên sát nhân đã đột nhập vào nhà của một cô gái đang mang thai, gϊếŧ cả mẹ lẫn con, cướp hết tài sản có giá trị. Sau khi điều tra thì xác định kẻ sát nhân ấy chính là Trần Đình đang sống tại căn hộ ba lẻ tư và nạn nhân không ai khác tên, Tô Sam Sam."
Mãn Mãn nghe xong, cơ thể bỗng lảo đảo như không thể tin rằng đó là sự thật, mặc dù anh trai cô có ham mê cờ bạc, nợ nần đều do cô đi làm kiếm tiền để trả nợ, nhưng không đến mức phải lâm vào đường cùng mà gϊếŧ người.
Trần Mãn Mãn là một nhà thiết kế bình thường, hằng ngày tan ca còn phải đi làm thêm đến nửa đêm mới về, cô là một cô gái hiền lành, thùy mị, nết na nhưng số phận lại trêu đùa cô, có một anh trai trái ngược lại, hống hách, sĩ diện và ăn chơi.
Giọng cô run rẩy, lắp bắp.
" C...Có nhầm lần đúng không? A...anh tôi sao có thể gϊếŧ người được?."
" Chứng cứ rành rành ra đây, cô nghĩ tôi rảnh hơi mà đi vu oan cho anh trai cô sao?"
Ngọn lửa trong anh lại bừng lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn cô.
Trong lòng cô bây giờ cảm thấy rất hoang mang, không biết nên làm gì bây giờ, chỉ biết cúi đầu thay mặt anh trai nói " xin lỗi."
" Xin lỗi!?"
Giọng của anh càng trở nên khó nghe hơn, một tay đấm về phía Mãn Mãn.
Nhưng cũng may cú đấm đó chỉ là quyệt qua mặt cô, đấm thẳng vào tường, anh gằn giọng nhìn cô, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, làm cô sợ hãi, khắp người không rét mà run.
Người trước mặt cô không phải nhân vật đơn giản, vợ sắp cưới của anh tên Tô Sam Sam, ai mà không biết chứ, nhưng việc anh trai cô gϊếŧ cô gái đó thì bản thân cô hoàn toàn không biết.
" Xin lỗi, thì vợ con tôi có sống lại không?"
Mãn Mãn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, hai tay đã đổ đầy mồ hôi, cô không biết nên nói thế nào nữa, gϊếŧ người phải đền mạng, cái này đương nhiên là cô biết.
Nhưng anh trai cô đã bỏ trốn, để lại đống phiền phức này, mãi một lúc cô mới mấp máy được vài chữ.
" Tôi... Tôi sẽ đi tìm anh trai về cho các người."
"Không cần."
Mãn Mãn ngẩng đầu, ngạc nhiên trước câu nói của anh.
" Anh không truy cứu nữa sao?"
" Ai nói là không? Gϊếŧ con trai tôi, thì tôi bắt cô phải sinh con cho tôi."
" Anh... Anh muốn làm cái gì?"
Mãn Mãn sợ hãi, bước lùi lại, dường như cô chợt hiểu ra cái gì đó.
Anh cầm chặt tay cô, rồi vác cô lên vai, mặc cho cô có vùng vẫy anh cũng không quan tâm.
" Buông tôi ra, thả tôi xuống, anh muốn làm gì? Mau thả tôi xuống."
Cho dù có cố gắng bao nhiêu, thì đổi lại cũng chỉ bằng không.
Anh lạnh giọng, dặn dò đám người bên ngoài.
" Đứng ở ngoài, không cho phép bất kỳ ai bước vào trong."
" Vâng!."
Anh vác cô lên vai, đi thẳng vào trong nhà.
Lúc này nước mắt cô đã ướt nhẹp, giọng nói van xin anh, nghẹn ngào trong nước mắt.
" Xin anh, anh muốn gϊếŧ tôi cũng được, muốn tôi đền mạng cho vợ anh cũng được, nhưng xin anh... Tôi chưa muốn sinh con."
Mặc cho cô có cầu xin cỡ nào, anh vẫn không quan tâm, đi vào phòng đóng cửa một cái rầm, rồi ném mạnh cô lên giường, đè cưỡng ép cô.
Bất ngờ nụ hôn cháy bỏng áp vào đôi môi nhỏ nhắn của cô, hương vị dâu tây lan toả khắp khoang miệng, anh càng hung bạo hơn quấn lấy đầu lưỡi của cô, khiến cô không thể thở được. Vùng vẫy, đẩy anh ra.
" Làm ơn, tha cho tôi đi."
Cô bật khóc nức nở.
Mặt anh vẫn không biến sắc, ngồi lên người cô dùng thắt lưng, cột hai tay giơ lên trên.
" Cô nghe cho rõ đây, từ giờ trở đi, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết, sống phải sinh con cho tôi đến khi tôi chán thì thôi."
Mãn Mãn khóc lóc, lắc đầu tỏ ý không muốn, nhưng anh không cho cô lựa chọn, lập tức xé toạc chiếc váy công sở bó sát mà cô đang mặc, để lộ một đôi chân vô cùng trắng nõn và thon gọn.
Không chỉ luồn lách khắp khoang miệng cô, bàn tay hư hỏng ấy còn luồn xuống phía dưới, cái cảm giác ấy khiến cô giật bắn mình, càng hoảng sợ hơn.
Đôi mắt ngấn lệ, chống cự anh, nhưng càng chống cự lại càng khiến anh phấn khích, giống như một con hổ đói đang vồ tới một miếng thịt tươi.
Khắp người cô run rẩy một cách kỳ lạ, ngay sau đó cơ thể rắn chắc, 8 múi hiện ra trước mắt cô, chiếc quần tây âu cũng bị cởi bỏ, nhìn thấy cảnh tượng này, cô lại hoảng sợ hơn, van xin anh, đầy tuyệt vọng.
" Tôi xin anh đấy, xin đừng làm vậy với tôi mà."
Tiếng khóc nghẹn ngào, nghe không rõ chữ, nhưng anh cũng chẳng mấy để tâm, trong mắt anh lúc này chỉ toàn là hận thù mà thôi.
Một cơn đau nhói từ phía dưới, cô siết chặt tay xuống chiếc ga đệm, một dòng máu đỏ hồng cứ vậy chảy ra thấm qua đệm trắng êm ái.
Nhiệt độ cơ thể dần nóng lên của cả hai, đang cọ sát vào nhau, một thứ cảm giác lạ lẫm không thể diễn tả. Đây là lần đầu của cô, và cũng đã bị anh cướp đi, cô hận anh.
Cổ họng nghẹn cứng, hai hàng lệ không ngừng chảy ra, cô không dám nhìn, mặc cho anh có hành hạ cơ thể cô thế nào đi chăng nữa, cô cũng không còn phản kháng.
Không dám mở mắt, đôi mắt cô nhắm nghiền lại, cắn chặt môi đến bật máu, cô không muốn phát ra bất cứ một âm thanh nào, trong căn phòng tĩnh lặng ấy, chỉ thỉnh thoảng vang lên những tiếng động nhẹ, và hơi thở dồn dập của a.