Bộ phim quay đến giữa tháng năm tiến độ vẫn chưa xong một nửa, Kiều Ký cũng lười điều tra rốt cuộc Star Entertainment đã đầu tư vào bao nhiêu tiền. Dù sao hắn đã ký hợp đồng, tiền đã nhận, lịch trình cũng là Ân Nam sắp xếp, Ân Nam nói không sao thì chính là không sao.
Về phần Lâm Quyến, sau buổi sáng hôm đó, Kiều Ký luôn cố tình tránh mặt Tề Thanh, hắn vẫn chưa nghĩ xong phải làm gì, nên không muốn xung đột với Tề Thanh.
Nắng giữa tháng năm khiến người ta khó chịu, Kiều Ký ngồi xổm dưới tán cây không còn chút phong độ, cảm thấy mệt mỏi rã rời.
“Mẹ... trưa con cùng mẹ ăn cơm được không?”
Người ở đầu dây bên kia rõ ràng đã gần năm mươi tuổi, vẫn điệu đà như một cô bé mười lăm, Kiều Ký chỉ thiếu điều quỳ xuống nói chuyện điện thoại thôi.
“Con thề, con thật sự nhớ hôm nay là sinh nhật mẹ mà! Đều tại Ân Nam, lịch trình là do anh ấy sắp xếp, tại anh ấy... Đúng, đúng, nên trách anh ấy!”
Về phần trốn tránh trách nhiệm, Kiều Ký cũng rất giỏi.
“Trưa nhất định sẽ ăn cơm với mẹ, con còn một cảnh nữa là xong rồi, trước mười hai giờ nhất định quay xong... Quà? Quà con mua xong lâu rồi, con đã nói rồi, con đâu thể quên được... Được, lát nữa gặp.”
Cúp máy, Kiều Ký thở phào nhẹ nhõm.
Trợ lý sản xuất Tiểu Triệu đứng cạnh nghe hắn nói chuyện điện thoại, lúc này không nhịn được cười: “Bác gái?”
“Là nữ vương đại nhân.” Kiều Ký thở dài một tiếng, “Hôm nay sinh nhật, trưa tôi nhất định phải đi ăn cùng bà ấy, nên...”
“Tôi hiểu, tôi sẽ nói với anh Tề, dù sao mọi người đều đến rồi, đổi thứ tự hai cảnh buổi chiều một chút, cậu có thể về muộn cũng được.”
Kiều Ký cảm kích không thôi: “Cảm ơn, quay về sẽ mời cậu ăn cơm!”
***
Ý tưởng thì luôn tốt đẹp, nhưng người tính không bằng trời tính, Kiều Ký đánh giá quá cao bản thân, cũng đánh giá quá thấp Lâm Quyến. Đợi hắn quay sang cảnh buổi sáng đã là mười hai giờ, hắn còn không kịp chào hỏi gì đã cầm lấy áo và kính râm chạy ra ngoài.
Cũng là bởi vì hắn không đủ nổi tiếng, đây là khu điện ảnh lớn nhất trong nước, có đủ các ngôi sao lớn, hắn đeo kính râm chạy trên đường cũng không thu hút nhiều sự chú ý của mọi người.
Nhà hàng đã đặt ở trên phố thương mại cạnh khu điện ảnh, bởi vì ngoài xe của đoàn phim, mọi người đều đỗ xe ở bãi đậu dành riêng ở ngoài khu điện ảnh, Kiều Ký cũng vậy. Nên lúc này hắn chỉ có thể dựa vào xe điện trong khu điện ảnh.
Cách phim trường có một trạm dừng của xe điện, Kiều Ký đợi hơn mười phút mới nhìn thấy một chiếc xe từ xa lại gần.
Tuy tốc độ chậm nhưng hiệu quả hơn xe căng hải nhiều.
Kiều Ký sốt ruột đợi chiếc xe điện lái đến trước mặt, trực tiếp nhảy lên, hình như có khách du lịch ở hàng ghế sau, hắn không quay lại nhìn, mà vô thức nâng kính râm.
Vì có khu điện ảnh, thương mại xung quanh rất phát triển, chỉ mất khoảng mười phút ra khỏi cổng phía đông là một con phố thương mại nổi tiếng, lúc này Kiều Ký không còn thời gian để đánh giá sự phồn thịnh của con phố, hắn tuỳ tiện tìm một tiệm trang sức rồi đi vào.
Đương nhiên là vì hắn chưa mua quà.
Nhân viên tiệm trang sức cũng biết nhìn mặt, nhiệt tình giới thiệu, cuối cùng chọn cho Kiều Ký một đôi bông tai bằng ngọc.
Kiều Ký có nhiều tiền nên không hỏi giá cả, cứ thế quẹt thẻ rồi đóng gói mang đi. Lúc này sắp một giờ rồi.
Điện thoại vẫn chưa đổ chương cho thấy sự kiên nhẫn của nữ vương đại nhân vẫn chưa hết sạch.
“Quá tốt... rồi!” Lời may mắn vừa nói được một nửa, Kiều Ký suýt nữa hét toáng lên trong tiệm trang sức.
Vì hắn nhìn thấy Lâm Quyến.
Tề Thanh không ở đó, chỉ một mình Lâm Quyến ngơ ngác đứng trước tiệm trang sức nhìn hắn chằm chằm.
Thật sự gặp ma rồi.
Kiều Ký cau mày, cuối cùng quyết định xem như mình không nhìn thấy, bước qua Lâm Quyến.
Nhưng không đi được mấy bước hắn phát hiện điều gì đó không ổn.
Vì có nhiều kinh nghiệm né tránh phóng viên nên hắn có thể dễ dàng cảm nhận được có người đang theo dõi mình. Thực ra, cảm giác này đã có từ khi bước lên xe điện, nhưng vào lúc này, nó càng rõ ràng hơn.
Hắn tăng tốc độ của mình, người phía sau hắn cũng đi nhanh hơn, thậm chí hắn có thể nghe thấy âm thanh của người kia đang chạy.
Kiều Ký cũng chạy, hắn nhanh chóng rẽ vào con hẻm giữa hai cửa hàng, đợi người kia đi đến.
Chỉ là hắn không ngờ, người theo sau vậy mà là Lâm Quyến.
Thanh niên chạy cùng chân cùng tay dừng lại tại đầu hẻm, bắt đầu xoay tròn tại chỗ.
Kiều Ký nhìn mà cạn lời, cuối cùng bước ra ngoài: “Cậu đi theo tôi làm gì?”
Lâm Quyến không trả lời, Kiều Ký cũng không mong chờ cậu đáp lại, chỉ là Lâm Quyến im lặng một lúc liền tiến lên một bước, nắm lấy áo hắn. Cảm giác này nói thế nào nhỉ, giống như bị đứa trẻ ôm đùi gọi “ba ơi”.
Hắn thở dài: “Cậu muốn gì?”
May thay Lâm Quyến không gọi hắn là ba.
“Ăn cơm.”
Nhưng nó cũng không tốt hơn là mấy. Vẻ mặt Kiều Ký méo xệch: “Vậy thì quay về ăn cơm.”
“Ăn cơm.”
“Tề Thanh đâu?”
“Ăn cơm.”
Kiều Ký nhìn cái người như robot lặp đi lặp lại trước mặt mình, quyết định từ bỏ giao tiếp. Hắn kéo tay Lâm Quyến ra, trực tiếp rời khỏi con hẻm.
Lâm Quyến vẫn kiên trì đi theo.
Kiều Ký tăng nhanh tốc độ, nhân lúc cậu chưa đuổi kịp liền bước vào một cửa hàng rồi nấp sau chiếc cây trang trí cạnh cửa.
Hắn tưởng mình có thể thoát khỏi Lâm Quyến, nhưng rất nhanh cảnh tượng trước mắt khiến hắn chết lặng.
Bởi vì hắn thất bại. Lâm Quyến đi theo sau hắn, bước vào cửa hàng với động tác vụng về, nấp bên cạnh hắn với động tác tương tự.
Kiều Ký cảm thấy thật mất mặt.
Hắn thô bạo nắm lấy Lâm Quyến lôi ra khỏi cửa hàng: “Cậu rốt cuộc sao vậy?”
“Đói, ăn cơm.” Lần này thêm một chữ.
“Đói thì đi tìm Tề Thanh, đừng đi theo tôi.” Kiều Ký xoay người rời đi, phát hiện Lâm Quyến vẫn đi theo liền xoay người quát một tiếng, “Đứng yên.”
Bước chân của Lâm Quyến như ngưng trệ.
“Không được nhúc nhích!”
Lâm Quyến như người gỗ dừng lại mọi động tác.
Kiều Ký nhìn cậu một lúc mới xoay người đi về phía cửa hàng đã hẹn trước.
Lần này, người phía sau không đi theo nữa.
***
Đây là một nhà hàng kiểu Tây, Kiều Ký đi lên tầng hai, dễ dàng tìm thấy một người phụ nữ xinh đẹp với khí chất cao quý, ăn mặc đoan trang đang ngồi cạnh cửa sổ.
Tuổi tác không còn trẻ, nhưng trông như mới ngoài ba mươi, rõ ràng đây chính là nữ vương đại nhân nhà mình.
“Mẹ!” Kiều Ký tiến tới, hôn mẹ mình rồi lấy ra đôi bông tai đã được đóng gói cẩn thận, “Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!”
Nữ vương đại nhân nhìn món quà trên tay, cả mặt thương cảm nói: “Haiz, vừa nhìn đã biết mới mua, con trai không còn yêu tôi nữa rồi.”
“Sao có thể, món quà này con đã chọn từ lâu đó.”
Nữ vương đại nhân lặng lẽ rút hoá đơn bán hàng bên cạnh hộp quà lên.
Kiều Ký bại trận, nữ vương đại nhân quả nhiên bất khả chiến bại.
“Mẹ, tâm ý mới là quan trọng nhất, đúng không? Nhân vật tầm cỡ, xinh đẹp như mẹ thì có quà gì chưa nhận chứ, tâm ý của con trai mới là quan trọng nhất, đúng không?”
Mẹ hắn, Văn Thu Vũ từng là ảnh hậu nổi tiếng một thời, nhưng bất ngờ tuyên bố giải nghệ khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp, sau khi kết hôn sinh con thì không xuất hiện trước mặt công chúng nữa, chỉ lưu lại những câu chuyện thần bí đầy màu sắc.
Kiều Ký từ khi ra mắt đã rất suôn sẻ, ngoài điều kiện của bản thân, hắn còn nhờ vào mối quan hệ trước đó của Văn Thu Vũ, Ân Nam cũng là quản lý mà Văn Thu Vũ nhờ người tìm cho Kiều Ký, đây cũng là lý do lần nào Ân Nam cũng dùng Văn Thu Vũ để đe dọa Kiều Ký.
“Con đó, bao giờ mới chịu lớn đây.” Văn Thu Vũ nhìn đứa con trai mồm miệng láu lính của mình mà lắc đầu cười.
“Con đã lớn rồi, mẹ từng thấy một đứa trẻ nào vừa đẹp trai lại cao lớn như con chưa?”
Văn Thu Vũ càng cười lớn hơn: “Được rồi. Đứa trẻ to đầu, công việc thuận lợi chứ?”
Nhắc đến cái này liền khiến Kiều Ký hổ thẹn: “Vẫn, vẫn ổn.”
“Có vấn đề?”
“Không, làm gì có.” Kiều Ký lắc đầu liên tục, “Sao con dám làm mất mặt ảnh hậu chứ.”
“Mất mặt hay không mẹ không biết, hôm nay dính bao nhiêu lần NG? Nhìn xem sắp một giờ rồi.”
“Đều là lỗi của đạo diễn!” Kiều Ký nói như vậy, không nhịn được mà khẳng định trong lòng một lần nữa.
Chính là lỗi của đạo diễn, không chỉ khiến hắn NG liên tục, mà còn chặn đường!
Nghĩ đến đây, Kiều Ký tự nhiên nhìn ra cửa sổ.
Vừa nhìn đã khiến hắn choáng váng.
Ở bên kia đường, nam thanh niên đội mũ lưỡi trai vẫn đứng đó, thậm chí còn giữ nguyên động tác lúc hắn bỏ đi, lâu lâu lại bị người qua đường va vào, nhưng cậu vẫn không động đậy.
“Không phải chứ...”
Văn Thu Vũ lập tức phát hiện sự khác thường của con trai: “Sao vậy?”
“Không, không sao ạ.” Kiều Ký nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhưng lúc sau lại không nhịn được mà nhìn về phía Lâm Quyến.
Lâm Quyến vẫn như người gỗ đứng đó, trước mặt cậu là một nhóm người lớn với vài đứa trẻ, lũ trẻ đều mải chơi, náo loạn không thèm nhìn đường, một đứa đâm vào Lâm Quyến, những đứa còn lại phía sau thấy thích thú cũng lao vào theo.
Kiều Ký đột nhiên đứng lên.
Văn Thu Vũ nhìn con trai và thầm nghĩ, đây có lẽ là lần đầu tiên bà thấy con trai mình lộ ra biểu cảm xấu như vậy.