"Ừ."
"Anh đi tìm em?"
"Đi tìm."
"Có phải là tìm không thấy?"
"Ừ."
"Anh hận ba mẹ em sao?"
"Không hận."
Tiết Nhượng hôn xuống gò má cô, ôm cô thât chặt, Trương Lam không lên tiếng, cô yên tĩnh dựa vào ở trong lòng anh, trong phòng khách có chút yên tĩnh.
Trương Lam nói: "Anh mở TV đi, quá yên tĩnh."
"Được."
Tiết Nhượng cầm lấy điều khiển, ấn mở kênh, trong phòng khách yên tĩnh lập tức liền có âm thanh vang lên, Trương Lam ôm thắt lưng của anh, nói: "Eo của anh thật nhỏ."
"Không nhỏ bằng em." Tiết Nhượng cười khẽ.
Trương Lam hừ hừ hai tiếng, cô nói: "Chúng ta kết hôn có phải yêu cầu sổ hộ khẩu không?"
"Bình thường là có."
"Muốn đổi lời nói sao?"
Tiết Nhượng dừng một chút, anh cúi đầu nhìn cô, nói, "Nhà anh bên kia, anh đi gặp mặt xử lý là tốt rồi."
"Nhưng kết hôn là chuyện của hai gia đình."
"Em cũng có thể trở thành là chuyện giữa anh và em."
Trương Lam ở trong lòng anh nhúc nhích, Tiết Nhượng ôm thắt lưng của cô thật chặt, thân mình lùi ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, Trương Lam gắt gao ôm của cổ anh, còn nói: "Ba em nói là chuyện của hai gia đình."
"Ừ, bình thường mà nói là đúng vậy, nhưng là có tình huống đặc thù."
Trương Lam rầu rĩ nói: "Em không muốn có tình huống đặc thù."
Tiết Nhượng không lên tiếng, anh vén tóc rơi trên trán cô, an tĩnh ôm cô, Trương Lam sau một lát, lại nói: "Nếu anh không thể cùng với em, anh sẽ thế nào?"
"..." Tiết Nhượng nghiêng đầu, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, sau đó, mới nói: "Chắc là, sống không bằng chết đi."
Trong lòng Trương Lam kép căng, "Vậy anh sẽ thích cô gái khác sao?"
"Sẽ không."
"Anh thật sự liền như vậy thích em?" Trương Lam kéo cổ anh xuống, hai người nhìn nhau, Tiết Nhượng nhìn chằm chằm cô, nói: "Thích, không đúng, hiện tại hẳn là yêu."
Trương Lam liền như vậy nhìn, Tiết Nhượng cũng để cho cô nhìn, Trương Lam lại hừ nói: "Anh gạt người."
"Không lừa em."
Tiết Nhượng hôn xuống trán của cô, lại từ trán của cô hôn đi xuống, hôn mũi cô, lại đi xuống, hôn trụ môi cô, liếʍ liếʍ, nói: "Em nhớ không? Lần đó chạy dài tám trăm mét, thời điểm em nhào vào lòng anh.... Anh nhìn thấy lông mi của em, cho rằng đó là bươm bướm đang bay."
"Khoa trương." Trương Lam hừ nói.
"Thật sự, đó là lần đầu tiên anh nổi lên xúc động, muốn hôn lên ánh mắt của em, nhưng cuối cùng, anh không có, chắc cũng là một loại tiếc nuối."
"Anh hôn em, em nhất định bị dọa nhảy dựng lên."
"Ừ. Cho nên anh không hôn."
Hai người làm ổ ở trên sofa, chậm rãi nói chuyện, ngữ khí Tiết Nhượng không nhanh không chậm, nhưng là nói rất nhiều, Trương Lam chôn ở trong ngực anh, mềm mại, cằm anh hình cung đặc biệt đẹp mắt, Trương Lam hay dùng tay nắm, Tiết Nhượng tay khoát lên trên sofa, nhìn cô.
Trương Lam hỏi: "Hình như trường học các anh tháng sau có trận đấu bóng rổ."
"Ừ."
"Anh tham gia không? Em muốn xem."
"Không có thời gian, nhưng nếu em nói muốn xem, anh có thể tham gia."
"A? Anh thật bận rộn."
"Một chút đi."
Trương Lam còn nói: "Em muốn nhìn anh chơi bóng rổ, cao nhất lúc đó, anh chơi bóng rổ rất lợi hại, có nhớ không?"
"Anh vẫn luôn rất lợi hại."
"Công việc bây giờ của anh bận rộn như vậy, bụng có tiểu thịt mỡ chứ?" Trương Lam cúi đầu vén quần áo của anh, Tiết Nhượng cười khẽ, "Em mấy ngày nay mới vừa xem qua..."
Quần áo vén lên lên, lộ ra cơ bụng, Trương Lam mặt đỏ lên, đem quần áo anh buông xuống thật nhanh, đè xuống bụng anh nói nói: "Nhaa, không có thịt dư."
Tiết Nhượng xoay người một cái, đem cô ném đi ở trên sofa, hôn môi của cô, "Vậy đến phiên anh đến kiểm hàng."
"Em rất hoàn mỹ nha, không cần kiệm hàng." Trương Lam đẩy bờ vai của anh, thật nhanh từ trong lòng anh lăn ra ngoài, đi chân trần liền chạy vào trong phòng.
Chạy chưa tới hai bước, đã bị Tiết Nhượng từ phía sau ôm lấy, trực tiếp chặn ngang ôm vào trong phòng, anh đem cô đặt lên giường, đè nặng tay cô, hôn xuống môi cô, anh cười khẽ: "Đúng vậy, em rất hoàn mỹ."
Anh ôm cô, tiến vào, Trương Lam thét lớn một tiếng, đầu đẩy về sau, vừa vặn chạm vào đầu giường, Tiết Nhượng lấy tay ngăn trở cái ót của cô, miễn cho đυ.ng vào, liền chậm rãi bắt đầu chuyển động.
Trương Lam híp mắt, nhìn anh.
Mồ hôi theo trán anh rơi xuống, khuôn mặt anh tuấn rút đi ngây ngô, càng thêm thâm thúy, cô vươn tay, ôm cổ anh, chủ động nghênh hợp, cô nhẹ giọng nói: "Cho em một chút thời gian."
"Được."
Chủ nhật ngày hôm sau, Trương Lam cùng Tiết Nhượng cũng chưa đi, ngây ngốc ngay trong Vạn Khoa, buổi sáng anh liên tục nhận mấy cuộc điện thoại, thảo luận luận văn, thầy giáo cần anh đi hỗ trợ làm cái này làm cái kia, còn có một người cô không biết gọi cho anh, Trương Lam cũng bề bộn nhiều việc, cô mở máy tính ra làm bài tập.
Lại tiếp tục, trước mặt Tiết Nhượng có tàn thuốc, anh còn ngậm thuốc lá gõ bàn phím, Trương Lam vươn tay, lấy đi thuốc lá của anh, Tiết Nhượng nhấc mí mắt liếc nhìn cô một cái, Trương Lam giơ yên, hỏi: "Có ý kiến sao?"
"Không, làm sao dám có ý kiến với vợ được chứ."
Trương Lam cầm lấy gạt tàn trên bàn anh, đem thuốc dập tắt, lại lấy ra đi rửa, rửa xong trở lại, kéo ra ngăn kéo, ném nó đi vào, Tiết Nhượng tay buông bàn phím, tựa lưng vào ghế ngồi, mặt hơi nhíu: "Đây là?"
"Từ hôm nay không cho phép hút thuốc." Trương Lam chống nạnh nói.
Tiết Nhượng dừng một chút, "Được, nghe em."
Trương Lam đi qua, ôm lấy cổ của anh, "Vậy anh nói xem, chúng ta trưa nay ăn cái gì? Em sẽ không nấu cơm, cũng sẽ không thể nấu cơm."
Tiết Nhượng: "... Anh xem xem, đợi lát nữa anh làm."
"Được."
Lúc nấu cơm trưa, Trương Lam ôm gối ôm, ở cửa phòng bếp xem Tiết Nhượng, Tiết Nhượng một bên cắt trứng gà cùng thịt, một bên xem thực đơn trên điện thoại, Trương Lam đem gối ôm ném ở trên sofa, tiến lên, cầm lấy di động nói: "Trước đổ dầu...."
"Anh biết, anh trước cắt thịt."
Trương Lam nói: "Chúng ta kết hôn đều không biết nấu cơm làm sao bây giờ?"
"Mời một dì giúp việc."
....
Tác giả có chuyện muốn nói: Ừ. Tiểu ca ca cũng ăn qua rất nhiều khổ.