Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!

Chương 41

Đêm đó sờ lên chiếc nhẫn ở ngón giữa, Trương Lam cũng không muốn rời đi Tiết Nhượng, hai người đi dọc theo đường phố Trạng nguyên, đi từ đầu đi tới lại xoay người đi trở về, ăn không ít đồ ăn vặt, Tiết Nhượng nghiêng đầu, cắn đi miếng sườn Trương Lam đút cho cậu, Trương Lam muốn hai người nắm tay nhau, chiếc nhẫn trên ngón tay chạm vào, cô thỉnh thoảng nâng tay lên cho Tiết Nhượng nhìn, Tiết Nhượng mỉm cười, nói: "Về sau mua cho cậu cái tốt hơn, nhẫn kim cương, đặc biệt xinh đẹp."

"Được." Trương Lam cười đáp lại.

Cho đến khi ngồi trên xe về nhà, trong lòng Trương Lam vẫn còn ấm áp, mềm nhũn, cô giống như thường ngày đều như vậy, nằm ở trên cửa sổ xe, vẫy vẫy tay với Tiết Nhượng, Tiết Nhượng tay đút trong túi quần, trong mắt lộ ý cười, đứng ở giao lộ phố Trạng Nguyên, nhìn cô, cho đến khi xe đi xa, không nhìn thấy người, Trương Lam mới thu hồi tầm mắt, ngã trở về ghế ngồi, tay sờ ngón tay đeo nhẫn, khóe môi hiện lên ý cười không giấu được.

Chú Trần thấy cô cười như vậy, cũng không nhịn được nở nụ cười, nhưng ông không phát ra âm thanh.

Mặc dù Trương Lam yêu đương cũng không phải là bí mật, nhưng trừ lần đầu tiên Trương Trọng Cảnh cùng Trương Lam nói qua, cũng không có nhắc lại lần thứ hai, mọi người trong lòng đều hiểu, can thiệp quá nhiều cũng không tốt, chỉ cần nhìn chằm chằm Trương Lam không để vượt qua ranh giới là được, "Đúng rồi, ba cháu vừa mới về."

"Ba đã về ạ?" Trương Lam chợt buông tay xuống, hỏi.

" Đúng vậy, ở nhà chờ cháu về cùng ăn khuya."

"Ba đi công tác thật lâu." Trương Lam chu miệng, "Chú Trần, chú lái nhanh chút."

"Được." Chú Trần mỉm cười nhấn chân ga, xe hơi nhanh chóng đi ra ngoài, hướng tới khu biệt thự mà đi, xuống xe, Trương Lam liền chạy vào trong nhà: "Ba ba!"

Trương Trọng Cảnh đang uống nước, bị Trương Lam ôm một cái, thiếu chút nữa đem nước trong miệng phun ra ngoài, ông ho khan hai tiếng, vỗ bả vai cô: "Tiểu công chúa nhà chúng ta đã về rồi."

"Đúng vậy, đúng vậy, con đã trở lại rồi." Trương Lam hừ nói: "Ba thì sao, vừa đi liền lâu như vậy, ba để mẹ một mình cô đơn trong phòng trống."

Trương Trọng Cảnh cười khẽ, nhìn Trì Bình một cái: "Em cô đơn sao?"

Trì Bình ôm áo khoác của ông liếc mắt: "Sẽ không, em mỗi ngày đều ngủ ngon, anh không trở về em một người cũng có thể ngủ."

"Nga, thật không?"

Trương Lam cười híp mắt nhìn cha mẹ chế nhạo, Trì Bình đem áo khoác Trương Trọng Cảnh ôm lên lầu, lại lấy xuống một chiếc áo lông cho ông, đưa ông mặc vào, sau khi Trương Trọng Cảnh mặc vào, vỗ Trương Lam nói: "Đi, cùng ba xem ti vi."

"Vâng."

Một nhà ba người, ấm áp ngồi trên ghế sofa, xem ti vi, chỉ chốc lát, dì Lưu đã nấu xong tổ yến bưng ra ngoài, cho bọn họ ăn, tay nhỏ bé của Trương Lam cẩn thận cất giấu, nhưng lúc bưng tổ yến lên, làm cho chiếc nhẫn lộ ra ngoài, tổ yến trong miệng Trương Trọng Cảnh thiếu chút nữa phun ra ngoài.

Ông nhìn về phía vợ.

Trì Bình nhướng mày, Trương Trọng Cảnh thấp giọng hỏi: "Em nói xem, ngón giữa đại biểu cho cái gì?"

"Tình yêu cuồng nhiệt." Trì Bình nói.

" Vậy còn tốt." Trương Trọng Cảnh gật đầu, "May mắn không phải là đính hôn, anh suýt nữa thì bị hù chết, tuy nói rằng thời đại bây giờ đã thay đổi, nhưng hôn nhân của con cái vẫn cùng cha mẹ có quan hệ rất lớn, đúng không?"

"Đúng, anh sợ con bé tự mình quyết định chung thân đại sự, nên anh muốn nhúng tay vào." Trì Bình nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa Trương Lam, càng nhìn càng thấy chướng mắt, nhưng nếu đồng ý cho con bé yêu, mua một chiếc nhẫn nhỏ cũng không có gì là không được, không có lý do gì phản đối.

" Không quản được, con gái lớn rồi."

Trương Trọng Cảnh bĩu môi.

Trì Bình trừng ông một cái, bọn họ lén lút nói chuyện, Trương Lam vẫn còn đang sờ chiếc nhẫn, lại nghĩ đến Tiết Nhượng, khóe miệng cười cũng sắp tới mang tai, Trương Trọng Cảnh cùng Trì Bình vẫn luôn quan sát cô.

Ăn xong đồ ăn khuya, cũng đã trễ, Trương Lam ôm thắt lưng Trì Bình ngủ gà ngủ gật, Trì Bình sờ đầu cô, để cho Trương Trọng Cảnh ôm cô lên lầu, Trì Bình đứng ở bên cạnh, nhìn xem chiếc nhẫn trong tay cô, cũng không có gì đặc biệt, có thể nói là một chiếc nhẫn vô cùng thông thường.

Thế nhưng lại là bạc trắng, trên vòng còn có hai viên kim cương nhỏ, đoán chừng giá không thấp, thẻ tín dụng Trì Bình cho Trương Lam cũng không có nhận được tin nhắn quẹt thẻ.

Vậy thì đồng nghĩa với tiền này, là Tiết Nhượng đưa ra.

Trì Bình thấp giọng nói: " Gia cảnh của Tiết Nhượng khá bình thường đi?"

"Xem như là vậy, gia đình bậc trung trở lên, cha mẹ đều là giáo sư."

"Nghe chú Trần nói, thằng bé ngồi xe buýt đi học."

Trương Trọng Cảnh cười khẽ, "Em đang nghĩ cái gì vậy? Em cho là mọi người đều giống nhà chúng ta sao? Học sinh đi xe buýt đi học là rất bình thường, còn có người đạp xe đạp đi học."

"Ừ, cho nên đứa nhỏ này còn rất đầu tư tiền vào trên người con gái chúng ta."Trì Bình rất vui mừng, Trương Trọng Cảnh vừa nghe, cười nói, "Thằng bé tương lai chưa chắc sẽ kém, chúng ta lại quan sát là được."

"Anh có lòng tin như vậy?" Trì Bình liếc mắt nhìn ông.

"Đương nhiên."

Trì Bình lại nhìn ông xem thường.

"Bà xã, trừng đủ rồi thì mở cho anh cái cửa."

Trì Bình lúc này mới không tình nguyện mở cửa phòng Trương Lam, Trương Trọng Cảnh vội vàng đem Trương Lam ôm vào, cũng đã trễ thế này, thời tiết lạnh, một buổi tối không tắm cũng không có gì, Trương Lam vừa tiếp xúc với giường, liền tự động rúc người vào bên trong, Trương Trọng Cảnh ôm eo Trì Bình đứng ở mép giường, nhìn Trương Lam làm ổ ở trong chăn, lẳng lặng nhìn một hồi, thời điểm lúc trước mang thai Trương Lam thì rất bất ngờ, hai người cũng chưa chuẩn bị, thì có.

Khi đó Trì Bình còn trẻ, chung quanh đều có một ít người không muốn kết hôn quá sớm cũng không muốn sinh con làm mẹ sớm, bà lại cố tình mang thai, lúc này trong lòng bà vừa vui cũng vừa buồn, bà muốn định xuất ngoại học bổ túc, cuối cùng vì sinh Trương Lam, đem cơ hội này buông tha, Trương Trọng Cảnh thấy vợ rất phiền não.

Cũng không dám nói quá nhiều lời, đưa Trì Bình đi một vòng Tây Tạng, đến khi trở về, Trì Bình bắt đầu từ chức, trở về trong nhà, chuyên tâm làm một người phụ nữ có thai.

Trương Trọng Cảnh cảm động khi Trì Bình nghỉ, đối với Trì Bình càng quan tâm hơn.

Hai người ân ân ái ái, làm cho không ít người làm mẹ ở gả vào nhà giàu hâm mộ không thôi, không ít người mong đợi Trương Trọng Cảnh trong tình cảm phát sinh biến cố, càng muốn xem bọn họ Thất niên chi dương*, nhưng rất đáng tiếc, bọn họ thấy chẳng qua là hai người càng thêm ân ái, bọn họ biết thời gian dài như vậy, hai mươi mấy năm, cảm tình dung hợp tình yêu, tình thân càng vững chắc hơn, cũng không phải dễ dàng bị phá hư như vậy.

* Thất niên chi dương (七年之痒): thành ngữ của Trung Quốc, ý nói 7 năm là cột mốc mà người ta nói rằng tình cảm trở nên phai nhạt, dễ có sự phản bội. Nếu vượt qua ngưỡng bảy năm này thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời; bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.