Trương Lam thật sự không để ý cậu, cầm bút bắt đầu chữa bài thi, Tiết Nhượng chống đầu nhìn cô, Trương Lam biết cậu nhìn cô, chính là cố ý không nhìn cậu.
Đến giữa trưa, Trương Lam đứng dậy, gọi to Chu Nghệ đi căn tin, hoàn toàn không đợi Tiết Nhượng.
Chu Nghệ sửng sốt, thấp giọng hỏi Trương Lam: "Sao thế? Không đi cùng cậu ấy sao?"
Trương Lam nghĩ đến buổi sáng ngón tay của Tiết Nhượng tác oai tác quái, hừ nói: "Không đi cùng, tớ cùng cậu đi ăn cơm."
" Được, tớ thì không thành vấn đề, nhưng Tiết Nhượng nhà cậu có vấn đề hay không?" Chu Nghệ nghiêng đầu liếc nhìn Tiết Nhượng lười biếng tay đút trong túi cùng Tề Thích đi chung với nhau.
"Cậu ấy dám có vấn đề gì." Trương Lam đỏ mặt nhỏ giọng nói, Chu Nghệ buồn cười: "Các cậu cãi nhau sao? Cậu ấy làm sai chuyện gì?"
"Làm sai rất nhiều." Trương Lam nói.
"Cái gì nha?" Chu Nghệ tò mò, Trương Lam làm sao nói chuyện cậu ở trong lớp học đùa giỡn lưu manh, cô hừ nói: "Buổi sáng lúc lên lớp, cậu ấy nhìn nữ sinh khác."
Chu Nghệ khϊếp sợ.
"Tiết Nhượng sẽ nhìn nữ sinh sao?"
Trương Lam gật đầu: "Đương nhiên, cậu ấy cũng không phải mù."
Chu Nghệ một trận thổn thức: "Thật, cậu ấy cùng cậu ở chung một chỗ giống như là ăn chay, lại đối với nữ sinh khác có hứng thú, Lam Lam, cậu phải coi chừng cậu ấy nha, không cận thận liền bị cô gái khác dụ dỗ."
Trương Lam trong nháy mắt dừng bước lại, mờ mịt nhìn Chu Nghệ, Chu Nghệ vỗ vỗ vai cô: "Tìm được một bạn trai đẹp trai như vậy, quả thật rất sốt ruột."
Trương Lam càng không cách nào nhúc nhích, cô đột nhiên nghĩ đến lúc mới quen Tiết Nhượng, tính cách cậu rất lạnh lùng, cũng chưa bao giờ trêu đùa người, không đúng, thỉnh thoảng đùa giỡn một chút, nhưng vẫn là một bộ dạng tôi là băng sơn chớ chọc tôi, còn có đem vứt hộp bánh của Long Ngọc, bây giờ thì sao, động một chút là đùa bỡn lưu manh, nói dễ nghe, hôm nay ở dưới lầu còn nhìn nữ sinh khác.
"Cậu làm sao vậy?" Chu Nghệ thấy Trương Lam ngây người, ôm lấy tay cô đi về phía trước, Trương Lam hoàn toàn bị động bị kéo đi, cả đầu cô đều là Tiết Nhượng thích cô gái khác, vào căn tin, Chu Nghệ hỏi Trương Lam: "Cậu muốn ăn cái gì?"
Trương Lam nhìn menu, tùy tiện chỉ hai món, Chu Nghệ nghi ngờ nhìn về phía Trương Lam, lúc này mới phát hiện biểu cảm của cô rất đờ đẫn, ánh mắt bi thương, Chu Nghệ kinh ngạc, lắc lư Trương Lam: "Cậu làm sao vậy?"
Trương Lam lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không có gì."
Sau đó đi lên trước, lấy khay cơm của cô, xoay người, tới bàn ăn, Tiết Nhượng cũng lấy, theo sau, ngồi ở đối diện Trương Lam.
Trương Lam nhìn cậu một cái, liền cúi đầu, Tiết Nhượng thấy vậy, chân mày hơi nhíu, cậu gắp một miếng sườn đặt trong bát Trương Lam, khóe mắt Trương Lam nhìn lướt qua, không đáp, liền cúi đầu ăn, cô không biết vì sao, có thể chính là cùng mình so tài, cô cảm thấy Tiết Nhượng bây giờ sẽ thích cô, là bởi vì trước kia không thích qua cô gái nào, cô lại tùy tiện trêu chọc cậu, cho nên cậu mới thích cô.
Nghĩ đến đây, liền cảm thấy tức giận.
Cô còn cảm thấy, Tiết Nhượng thích cô, không phải là muốn thiên trường địa cửu, nếu xuất hiện người tốt hơn cô, cậu liền thích người khác.
Nghĩ đến đây, cô càng tức giận.
Cô làm sao lại dễ theo đuổi như vậy.
Mội cái hôn liền đem cô thu phục.
Tức giận.
Tiết Nhượng cũng nhìn ra cô không đúng, cậu để đũa xuống, tay khoát lên bàn, xoay xoay đồng hồ trên cổ tay, vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng có thể thấy được cậu đang ẩn nhẫn cái gì đó, Chu Nghệ cùng Tề Thích Annie Phan Vĩ bốn người ngồi ở một bên, lúc đũa gắp thức ăn cũng không dán chạm phải khay, sợ phát ra âm thanh, bừng tỉnh hai người đang phân cao thấp tình cảm.
Mấy người đã sớm kêu lên.
【 Z Nghệ: Tiểu tỷ tỷ sao thế? 】
【 Annie: Thật là đáng sợ, biểu cảm của Tiết Nhượng. 】
【 Tề Thích: Nga, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? 】
【 Phan Vĩ: Rất tò mò nha!! Tiểu tỷ tỷ sao lại không mở miệng chứ! 】
Bọn họ để điện thoại dưới bàn gõ tới gõ lui, trò chuyện sục sôi ngất trời, Trương Lam ăn xong một cọng cải xanh cuối cùng, bưng khay đứng dậy, trong đầu hỗn loạn, cô cũng không nhìn Tiết Nhượng, xoay người muốn đi tới nơi rửa bát, Tiết Nhượng chợt để đũa xuống, đứng dậy, nắm tay cô, đem khay trong tay cô lấy đi, để lên bàn, Trương Lam kịp phản ứng: "Cậu liên quan..."
Còn chưa nói xong, người liền bị cậu kéo đi.
Tiết Nhượng nắm chặt tay cô, một đường kéo đi, chân Trương Lam không dài bằng cậu, chỉ có thể vội vàng chạy theo, giày ma sát trên mặt đất vang lên tiếng chói tai.
Sau khi xuống tầng, Trương Lam hơi giãy giụa.
Tiết Nhượng không để ý giãy giụa của cô, một đường kéo đến tàng cây sau thư viện, chợt giơ tay, đem Trương Lam lôi đi, đẩy ở trên thân cây, cậu tiến lên, một tay đè ở trên đỉnh đầu cô, từ trên cao nhìn xuống, mặt lạnh như băng.
"Trốn tôi?" Cậu hỏi.
Trương Lam bị cậu ép tới gần, đầu vốn đang rối loạn, lúc này càng rối loạn hơn.
Tiết Nhượng nắm cằm cô: "Nói chuyện."
Trương Lam rủ xuống tròng mắt, Tiết Nhượng cúi đầu, cắn môi của cô.
"Ngô!" Trương Lam cảm thấy đau, giãy giụa.
Tiết Nhượng buông cô ra, đè thấp giọng: "Nói chuyện của cậu cho tôi!"
Mặt cậu không kiên nhẫn.
Trương Lam bị dọa đến, cô a một tiếng nói: "Tớ, tớ chính là suy nghĩ nhiều."
"Nghĩ nhiều cái gì?" Cậu ép hỏi.
Tác giả có lời muốn nói:
Thiếu nữ ôm ấp tình cảm luôn là thơ.
Giống như đây rõ ràng là một mâu thuẫn nhỏ, tại cái tuổi này rất dễ bị phóng đại.