Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!

Chương 29-2

Tiết Nhượng ở phía sau, khẽ cười thành tiếng, Trương Lam nhất thời tức giận nói với bác sĩ: "Bác nhỏ tiếng một chút chứ!"

Mặt Bác sĩ vô tội, ông cũng nở nụ cười, lấy túi ra, bot thuốc vào, đưa cho Trương Lam: "Không tặng áo mưa, áo mưa rất đắt tiền."

"A ——" Trong lòng Trương Lam rất muốn hét to.

Cô cầm lấy túi, nhanh chóng trả tiền, cúi đầu cả khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng đi ra ngoài cửa, Tiết Nhượng thấy lập tức đuổi theo, bác sĩ cười với cậu: "Hắc, tiểu tử, bạn gái cháu rất là đáng yêu."

Tiết Nhượng cười một cái, không đáp, liền vội vã đuổi theo, Trương Lam ôm túi đến tiệm trà sữa đinh đương miêu, Tiết Nhượng từ phía sau đuổi kịp cô, vươn tay ôm eo, kéo cô về sau, Trương Lam đυ.ng vào trong ngực cậu, giãy giụa, Tiết Nhượng cúi đầu xuống, mang theo hơi lạnh cắn lỗ tai cô: "Chạy cái gì?"

Lỗ tai của Trương Lam lúc đầu lạnh bị cậu chạm vào lại nóng, cô rụt cổ, thấp giọng nói: "Đừng... đừng cắn tai tớ mà, cậu buông ra."

Tiết Nhượng nhẹ nhàng cười: "Không buông."

Trương Lam dùng sức giãy dụa, mặt đỏ bừng nói: "Rất nhiều người nhìn kìa, mau buông ra."

Ngược lại là thật, phố này người rất nhiều, một đôi tình nhân ôm nhau như vậy, ban đầu có thể không chú ý, một lát sau, ánh mắt của một người bắt đầu nhìn lại, những người khác cũng sẽ từ từ nhìn tới, Tiết Nhượng đưa tay ra, từ phía dưới nắm tay cô, mười ngón tay, mười ngón tay đan xen, kéo cô đi về phía trước.

Trương Lam ngoan ngoãn bị cậu kéo, đầu ngón tay cô hơi lạnh, cậu nắm tay cô, đẩy cửa của quán trà sữa ra, âm nhạc từ bên trong truyền ra, Tiết Nhượng kéo Trương Lam lên lầu, phục vụ theo sát lên, hỏi: "Hai người muốn uống gì?"

Hỏi xong người phục vụ cười một cái: "Nga, trà sữa đậu đỏ nóng đúng không?"

Tiết Nhượng để túi nhỏ của Trương Lam một bên, đáp: "Ừ."

Trương Lam mặt không tình nguyện: "Tớ muốn uống đá."

Tiết Nhượng nhìn cô một cái, nắm tay cô: "Tay lạnh như vậy còn muốn uống đá? Uống nóng, tôi giúp cậu uống."

Ngay sau đó cậu nói với phục vụ: "Hai ly trà sữa đậu đỏ nóng."

"Được." Người phục vụ đi xuống.

Thấy phục vụ đi xuống, Trương Lam lập tức lấy thuốc ra, mở ra bình xịt, chạm lên trán Tiết Nhượng, nhìn vết xanh tím, Tiết Nhượng chống đầu, mặc cho cô chạm, đôi mắt đen nhánh giấu ở sau tóc nhìn cô, Trương Lam thật sự kế thừa dung mạo tốt đẹp của mẹ cùng cha cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt hồ ly xinh đẹp, rất mê hoặc người, nhất là khi cười rộ lên còn có lúm đồng tiền nhỏ, bình thường không cười cũng ẩn ẩn như đang cười, làm người ta thoải mái.

Trương Lam bị cậu nhìn mặt đỏ lên, vươn tay che ánh mắt cậu: "Tớ giúp cậu bôi thuốc, cậu nhắm mắt lại."

Tiết Nhượng câu môi: "Tôi lại không buồn ngủ."

"Mặc kệ, tớ muốn cậu nhắm mắt." Trương Lam ra lệnh, Tiết Nhượng nở nụ cười: "Được." Vì thế cậu nhắm mắt lại, Trương Lam thở ra một hơi, tiếp tục giúp cậu bôi vết bầm tím trên trán: "Đúng rồi, ngày mai, Chu Nghệ nói đi xem phim, cậu đi không?"

Tiết Nhượng lười biếng hỏi: " Cậu đi sao?"

"Đi chứ, cậu có đi hay không?" Trương Lam lại hỏi, Tiết Nhượng mở mắt ra, nhìn cô: "Bạn gái tôi cũng đi, tôi có thể không đi sao?"

Trương Lam mím môi cười: " Tớ đêm nay bảo các cậu ấy đặt vé, trưa mai chúng ta cùng nhau ăn cơm?"

"Ừ." Tiết Nhượng từ trong cổ họng hừ một tiếng.

Trương Lam xoa mi mắt cậu, lại đem tay cậu nắm tới, nhìn ngón tay bị trầy da, cô đau lòng muốn chết, thổi cho cậu, Tiết Nhượng nhìn chằm chằm cô, khóe môi câu lên: "Thổi phù phù thì đau sẽ bay đi sao?"

Trương Lam hừ hừ: "Đương nhiên."

"Cậu hôn một cái, có thể sẽ dễ hơn, so với thổi phù phù tốt hơn nhiều." Tiết Nhượng nâng cằm cô, Trương Lam muốn dỗi cậu, nhìn thấy phục vụ bưng trà sữa lên, cô đẩy tay cậu ra, Tiết Nhượng liền nắm chặt tay cô, đè ở trên bàn, lúc phục vụ đưa trà sữa, nhìn hai bàn tay đang nắm trên bàn, khóe môi lộ ra ý cười, xoay người đi xuống, đến cầu thang còn nói: "Tuổi trẻ thật tốt."

Mặt Trương Lam đỏ bừng.

Bôi thuốc xong, hai người uống trà sữa, câu được câu không nói chuyện, điện thoại trong túi Trương Lam liền vang lên, cô cắn ống hút, lấy điện thoại ra, là của trong nhà, Trương Lam ấn nhận, là dì Lưu, bà ở đầu bên kia hỏi: "Lam Lam à, cháu ăn cơm chưa?"

"Rồi ạ."

"Mẹ cháu cùng ba cháu đang trên đường về, cháu muốn trở về gặp bọn họ không?""

"A? Bọn họ đã về rồi sao?"

"Đúng vậy, vừa mới gọi điện nhưng cháu không ở nhà, nghe nói cháu kỳ thi trung khảo đạt tiêu chuẩn, nên rất là vui vẻ."

"Thật sự sao, cháu trở về đây."

Trương Lam nói xong, nhìn người đối diện, Tiết Nhượng chống đầu, cô dừng một chút, do dự nói: "Dì Lưu, tớ..." Vẫn không muốn về nhanh như vậy.

Tiết Nhượng vươn tay chạm vào môi cô, thấp giọng nói: "Trở về đi thôi, tôi cũng nên về nhà."

Trương Lam chớp mắt nhìn, mới nói khẽ với dì Lưu: "Nói với chú Trần tới đón cháu, cháu ở phố Trạng Nguyên."

" Được."

Đầu kia, dì Lưu cúp điện thoại.

Trương Lam cắn ống hút, mặt đầy tiếc nuối.

Khóe môi Tiết Nhượng câu lên, hơi nghiêng người, ôm cổ cô, hôn một cái trên môi cô.

Tác giả có lời muốn nói: Nhà tiểu tỷ tỷ sẽ không phá sản, yên tâm.