"Sao nương nương lại tới đây?" Tuy trong lòng Diệp Khuê Thần không thoải mái nhưng ngoài mặt như cũ vẫn dịu dàng hiền lương, phúc hậu và tư thái vô hại, ngữ khí thập phần ôn nhu.
"Mới qua một ngày, tại sao lại xa lạ tiếp? Ngày hôm qua không phải ngươi đã gọi ta là Hòa Ninh sao?" Liễu Hòa Ninh thấy Diệp Khuê Thần ra tới liền cao hứng đứng dậy đi đón, nhưng nàng đối với việc Diệp Khuê Thần xưng hô xa lạ như thế với mình thực không vừa lòng.
"Ta nhất thời không kịp sửa lại." Diệp Khuê Thần ôn nhu mỉm cười nói.
"Vậy hiện tại sửa cũng không muộn." Liễu Hòa Ninh nhìn Diệp Khuê Thần cười đến thập phần ôn nhu thì nghĩ thầm, nếu nụ cười của Hoa Triều là phát ra từ thực lòng đối với mình thì thực tốt.
"Vậy Hòa Ninh tìm ta có chuyện gì sao?" Diệp Khuê Thần không thể không sửa lại xưng hô của Liễu Hòa Ninh, nàng lại một lần nữa hỏi.
"Quả nhiên nghe như vậy thân cận hơn nhiều." Liễu Hòa Ninh thực vừa lòng nói, sau đó nàng cũng duỗi tay ra đi dắt tay của Diệp Khuê Thần.
Ý cười của Diệp Khuê Thần phai nhạt dần, nàng thực không thích Liễu Hòa Ninh dối trá thân thiết như vậy, nhưng cũng vô pháp cự tuyệt, rốt cuộc Liễu Hòa Ninh chủ động biểu hiện tốt, nàng làm Hoàng Hậu hiền huệ tất nhiên không thể đánh lại, bằng không nếu truyền ra ngoài thì đối với thanh danh của nàng sẽ không được tốt. Hư tình giả ý, ai sẽ không làm đây? Vì thế Diệp Khuê Thần nhịn xuống phản cảm mặc cho Liễu Hòa Ninh dắt tay của mình, Liễu Hòa Ninh mới từ bên ngoài vào nên tay nàng thực lạnh, trời lạnh như thế này ai lại nguyện ý cầm một khối băng trong tay. Nghĩ thầm Liễu Hòa Ninh là cảm thấy tay lạnh nên cố ý nắm tay ấm áp của mình đi.
Liễu Hòa Ninh nắm tay Diệp Khuê Thần, quả nhiên giống như mình nghĩ vừa mềm lại vừa ấm, nắm ở trong tay đều luyến tiếc buông ra, so với túi nước ấm nàng dùng thì tốt hơn nhiều.
Diệp Mạnh nhìn hành động của Liễu Hòa Ninh, nghĩ thầm người này thật không biết xấu hổ, tiểu thư cùng nàng rõ ràng không thân nhưng cái bộ dáng thân thiết này quả nhiên không phải là người bình thường có thể làm ra được.
Nhưng thật ra Dư Tranh cùng Liễu Yến lại quen với hành động như vậy của Liễu Hòa Ninh, nàng đối với ai cũng thực nhiệt tình, chỉ là đối với Diệp Khuê Thần lại đặc biệt nhiệt tình hơn mà thôi.
"Lần sau Hòa Ninh ra ngoài cần phải mặc nhiều một chút, tay này cũng đều lạnh hết rồi." Diệp Khuê Thần chân thành nói, cũng đem tay của Liễu Hòa Ninh ở trong lòng bàn tay tùy ý chà xát, giống như tỷ muội tình thâm vậy. Trước kia khi Liễu Hòa Ninh chưa tiến cung, Diệp Khuê Thần cũng chưa bao giờ biết mình lại có thời điểm hư tình giả ý như vậy, làm được cũng không phải khó như vậy, chính là trong lòng có chút chán ghét.
"Tay của Hoa Triều cũng thật ấm, ta muốn vẫn luôn nắm như vậy không bỏ." Liễu Hòa Ninh vui vẻ nói, nàng thích cảm giác Hoa Triều nắm tay mình, vì mình mà xoa tay.
Diệp Khuê Thần thấy Liễu Hòa Ninh không có ý tứ buông tay thì nghĩ thầm, nữ nhân này sẽ không thật sự muốn nắm như vậy không bỏ đi? Không biết như thế nào nhưng Diệp Khuê Thần lại cảm thấy người này thật sự có thể làm ra được sự tình mà người khác không dám tưởng tượng.
"Hòa Ninh nói đùa, nếu Hòa Ninh thấy lạnh thì có thể để cung nhân mang thêm than vào là được." Đại khái Diệp Khuê Thần cũng sợ Liễu Hòa Ninh nắm tay mình không bỏ nên khi nói chuyện liền từ trong tay Liễu Hòa Ninh rút tay mình về.
Liễu Hòa Ninh thấy Diệp Khuê Thần rút tay vừa mềm vừa ấm của nàng ra liền sinh ra mất mát, cũng chỉ có thể mắt trông mong nhìn Diệp Khuê Thần.
Diệp Khuê Thần thấy trong mắt Liễu Hòa Ninh có ý mất mát, khóe miệng hơi trừu, nghĩ thầm người này thật là đem hư tình giả ý xoa ở trong xương cốt, làm lên bộ dáng thật giống thực.
"Hòa Ninh tới tìm ta là vì cái gì đây?" Tính tình Diệp Khuê Thần nhẫn nại, ngữ khí ôn nhu hỏi lại một lần, mỗi lần mình cùng nàng nói chuyện nàng đều làm cho sự tình rối loạn lung tung, không thành thật trả lời vấn đề của mình, may mắn là tính tình của mình tốt!
"Sau khi gặp qua Hoa Triều thì trong lòng ta liền nhớ thương Hoa Triều, ta cũng nhàn rỗi không có việc gì làm nên liền tới đây gặp Hoa Triều, quả nhiên vừa thấy Hoa Triều tâm tình ta liền tốt lên." Liễu Hòa Ninh vẻ mặt chân thành lại thành thật nói.
Nếu Liễu Hòa Ninh là nam nhân, nghiễm nhiên giống như là tình lang nói lời tương tư với người trong lòng, cho nên trừ Liễu Yến, những người ở đây nghe vậy đều cảm thấy kỳ quái.
Vẻ mặt Diệp Khuê Thần cổ quái nhìn Liễu Hòa Ninh.
Diệp Khuê Thần lại lần nữa cảm thấy Liễu Hòa Ninh này thật là quá không biết xấu hổ, cái gì đều nói được, cũng không quan tâm với thân phận của mình có thích hợp hay không.
Xem đi, nàng liền biết chắc tiểu thư sẽ nói chút câu làm người hiểu lầm, xấu hổ. Liễu Yến cảm thấy nàng thật là quá hiểu rõ tiểu thư nhà nàng.
Dư Tranh nhìn biểu tình cổ quái kia của Diệp Khuê Thần cùng Diệp Mạnh thì nghĩ thầm, lời nói của nương nương nhà nàng xác thật kỳ quái, mà có chút không khéo léo.
Liễu Hòa Ninh thấy vẻ mặt Diệp Khuê Thần cổ quái nhìn mình thì nghĩ thầm, chẳng lẽ mình nói sai cái gì rồi sao? Nhưng nàng thật sự rất muốn gặp Hoa Triều, nhìn thấy Hoa Triều trong lòng liền vui vẻ đó cũng là sự thật mà, nàng lại chưa bao giờ nói dối!
"Ta có nói gì không đúng sao?" Liễu Hòa Ninh biểu hiện ra tinh thần không biết quy tắc hỏi.
"Không có, ta chỉ là cảm thấy mới gặp qua Hòa Ninh một hai lần lại có thể khiến Hòa Ninh nhớ mong ta như vậy, việc đó thật sự là thập phần ngoài ý muốn." Diệp Khuê Thần bên ngoài hợp tình hợp lý nói, một ý khác ngầm chỉ Liễu Hòa Ninh hư tình giả ý.
"Không chỉ mới gặp qua một hai lần đâu, ta và Hoa Triều đã gặp qua hai ba lần rồi, tính thêm lần này là lần thứ tư nữa." Liễu Hòa Ninh nhớ rõ rành mạch.
"Hòa Ninh nhớ rõ thật." Hai lần đầu đều chỉ là nhìn thoáng qua nên cũng không tính là gì, Diệp Khuê Thần xem ra, hôm qua mới tính chân chính đúng nghĩa nàng cùng Liễu Hòa Ninh lần đầu tiên giao phong.
"Tất nhiên rồi, mọi việc liên quan đến Hoa Triều ta đều sẽ nhớ rất rõ ràng." Liễu Hòa Ninh cười nói, nàng lại nói những lời làm người ta cảm thấy không thích hợp đó.
Diệp Khuê Thần cười xấu hổ lại không mất phần khách khí, dường như Liễu Hòa Ninh chính là một thiên chân vô tà, giống như hài đồng không cố kỵ lời nói, nàng bưng lên chén trà rồi cúi đầu uống trà, cự tuyệt việc tiếp tục cái đề tài này, người này không da không mặt mũi, mình lại không muốn cùng nàng làm trò cười.
Diệp Mạnh nghĩ thầm, đến Hoàng Thượng cũng chưa từng nói mấy lời buồn nôn như vậy với tiểu thư, người này thật là làm người khó có thể nhìn thấu qua một cái liếc mắt, dù sao nàng lớn như vậy rồi cũng chưa từng gặp qua người nào như thế.
Liễu Hòa Ninh thấy Diệp Khuê Thần uống trà cố ý tránh tầm mắt cùng lời nói của nàng còn tưởng Diệp Khuê Thần không tin, nhưng mà không sao, nàng chờ chút tặng tranh, có thể chứng minh lời nàng nói không giả.
"Khi ta đến, đặc biệt vẽ cho Hoa Triều một bức tranh." Liễu Hòa Ninh lấy tranh mỹ nhân bẻ hoa mình vẽ lúc trước ra.
"Chẳng lẽ lại là Quan Âm đồ?" Trong ngữ khí của Diệp Khuê Thần lộ ra vài phần trêu chọc, người này tự cho mình là họa thánh, động một tí liền tặng tranh, nếu Liễu Hòa Ninh lấy dung mạo của mình đi họa Quan Âm đồ, Diệp Khuê Thần một chút cũng ngoài ý muốn.
"Ngươi đoán xem?" Liễu Hòa Ninh lắc đầu, nghĩ thầm may mà nàng không họa Quan Âm đồ, bằng không xác thật liền thiếu chút tâm ý, lập tức bị Hoa Triều đoán ở được. Kỳ thật lúc ấy nàng có chút muốn họa Quan Âm, dù sao thì ngày thường nàng yêu nhất là họa Quan Âm đồ.
Diệp Khuê Thần đối với việc Liễu Hòa Ninh vẽ cái gì đều không hiếu kỳ, càng không có nhàn hạ thoải mái bồi nàng giải đố.
"Đoán không được." Diệp Khuê Thần lắc đầu phủ nhận nói.
"Ngươi mở ra là biết." Liễu Hòa Ninh đem tranh đưa cho Diệp Khuê Thần.
Sau khi Diệp Khuê Thần nhận lấy liền mở ra, vừa mở ra thì thấy hình ảnh ngày đó mình bẻ cành hoa, nàng nhìn bức tranh này trong mắt hiện lên tia lửa giận nhỏ đến khó có thể phát hiện. Nàng không xác định Liễu Hòa Ninh là không hiểu hay đang giả vờ, cố ý vẽ tranh tới châm chọc mình không được sủng ái, nếu là người sau, thực sự cũng quá kiêu ngạo đáng giận. Nhưng mà cũng may, tranh này không lộ mặt cũng không có tên họ, làm Diệp Khuê Thần không quá khó xử .
Liễu Hòa Ninh vốn là đầy cõi lòng chờ mong sau khi mở ra bức họa Diệp Khuê Thần có thể thích, nào biết sau khi Diệp Khuê Thần mở ra tựa hồ không được cao hứng, thậm chí giống như có điểm sinh khí, Liễu Hòa Ninh không rõ, này là vẽ không tốt hay là làm sao vậy? Thế nhưng lại làm Hoa Triều sinh khí như vậy, trong lòng Liễu Hòa Ninh tràn ngập khó hiểu. Đối với Hoa Triều, Liễu Hòa Ninh có loại cảm giác bó tay không có biện pháp.
"Hoà Ninh giỏi vẽ, vẽ thật đẹp." Diệp Khuê Thần khen nói, đồng thời cũng đem bức tranh cuốn lên đưa cho Diệp Mạnh bên cạnh.
"Chỗ nào vẽ không tốt ngươi cứ nói với ta, khi về ta sẽ sửa lại." Thấy Diệp Khuê Thần không thích tranh này thì trong lòng Liễu Hòa Ninh có chút mất mát, cảm thấy mình còn có thể cứu vãn một chút.
"Vẽ rất khá, ta cũng thực thích, không cần sửa lại đâu." Diệp Khuê Thần trợn mắt, trái lương tâm nói, kỳ thật trong lòng nàng hận không thể đem tranh của Liễu Hòa Ninh xé nát. Liễu Hòa Ninh trong lúc vô tình bắt giữ tâm cảnh nàng oán hận, vốn là làm Diệp Khuê Thần cảm thấy có chút khó xử, ai mà ngờ được Liễu Hòa Ninh lại đem một màn này vẽ xuống, giống như đang ở miệng vết thương của nàng xát muối vậy, mặc kệ là cố ý hay vô tình thì đều đã chọc giận Diệp Khuê Thần, vô tình cũng đáng giận, cố ý càng đáng giận hơn.
Hoa Triều lại nói dối, rõ ràng là không thích mà, nhưng cái này Liễu Hòa Ninh không dám trực tiếp đoán thấu Diệp Khuê Thần, nàng sợ Diệp Khuê Thần càng thêm tức giận, chỉ có thể lại lần nữa dùng cặp mắt trông mong nhìn Diệp Khuê Thần, cặp mắt kia nhìn có vẻ đặc biệt đáng thương.
Diệp Khuê Thần nhìn bộ dáng Liễu Hòa Ninh vô tội lại đáng thương kia trong lòng cũng không có nửa điểm mềm lòng, mà là càng xác định mình chán ghét người này, hận không thể nhắm mắt làm ngơ.
"Bổn cung còn có rất nhiều việc trong cung cần xử lý, thứ lỗi cho ta không thể tiếp tục tiếp Hòa Ninh nữa." Diệp Khuê Thần cũng không tiếp tục giả vờ mà trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
"Không có việc gì, ngươi không cần để ý ta, ta nhìn Hoa Triều xử lý cung vụ là được." Liễu Hòa Ninh thập phần không biết điều nói.
"Nếu Hòa Ninh đối với việc trong cung có hứng thú vậy bổn cung liền đem những cung vụ này đưa cho Hòa Ninh xử trí." Diệp Khuê Thần không tin người này nghe không hiểu tiếng người.
"Hả! Ta đối với cung vụ không có hứng thú, ta chỉ đối với Hoa Triều có hứng thú thôi. Nếu Hoa Triều không thích ta quấy rầy ngươi xử lý cung vụ, vậy ta liền trở về đây." Liễu Hòa Ninh hơi mang vài phần bị xua đuổi ủy khuất nói.
Diệp Mạnh nghĩ thầm tính tình tiểu thư thật là tốt, nàng ở bên cạnh đều không nhìn ra được, đã trộm trở mặt ra một chút xem thường.
Dư Tranh nghĩ thầm, vị tân chủ tử nhà nàng, xác thật da mặt....hơi dày...Tuy rằng thái độ Đông Cung nương nương chọn ra nửa điểm không phải, nhưng nàng cũng có thể cảm giác được Đông Cung nương nương ghét bỏ Trung Cung nương nương, nàng không cẩn thận liền bắt gặp ánh mắt xem thường của Diệp Mạnh. Kỳ thật nàng có thể lý giải tâm tình của Diệp Mạnh, thời điểm vừa mới tiếp xúc vẫn là rất đáng ghét. Khi nàng mới bắt đầu tiếp xúc cũng cảm thấy rất phiền, nhưng sau khi hiểu biết mới cảm thấy người này xác thật là người không tồi.
Liễu Yến nhìn mà trong lòng thở dài, Đông Cung nương nương quả thực chính là tường đồng vách sắt, tiểu thư đây là muốn đâm đến mặt mũi bầm dập mới chịu, tiểu thư vẫn là nên tìm vị Trương Mỹ Nhân mỏng nhẹ nhàng như một tờ giấy một chọc liền phá kia cùng nhau chơi đùa mới tốt, vừa vui vẻ lại bớt lo.
Tác giả có lời muốn nói:
Liễu Hòa Ninh: Thích Hoa Triều!
Diệp Khuê Thần: Chán ghét Liễu Hòa Ninh!
Kỳ thật lúc này Liễu Hòa Ninh đối với việc thích Hoa Triều vẫn rất là đơn thuần, giống như việc nàng thích mặt của những mỹ nhân khác vậy, chỉ là hơi thích hơn một chút.