Đại Ma Đầu Không Tin Vào Nước Mắt

Chương 19

Đồ đệ một đường bị truy sát, phải mất gấp ba lần thời gian bình thường mới chạy về được Trung Nguyên.

Xiao Chengren hiểu Chong Yi, người đàn ông này mềm lòng, ngay thẳng và tốt bụng, anh ta không bao giờ kết giao với người khác, anh ta là một người rất tốt.

Vừa về đến Trung Nguyên, y đã nghe được mấy lời đồn nhảm nhí.

Xiao Chengren bắt đầu khóc: “Anh Yi… Em không… Em không cố ý… Cơ thể của Hoắc Lập… Cơ thể của Hoắc Lập có thể chữa các loại độc… Cha bị thương…”

Đồn rằng y vì phản bội Võ Lâm Minh mà bị gϊếŧ chết, thi thể hiện được chôn ở nghĩa trang phía đông.

Xiao Cheng tức giận khịt mũi: “Nếu bạn không muốn giúp tôi, tôi có những cách khác để cứu cha tôi. Tôi đã mời một bác sĩ ẩn sĩ từ Vân Châu, ông ấy không chỉ chữa khỏi vết thương cho cha tôi, mà còn chữa khỏi bệnh cũ của ông ấy trong nhiều năm!”

Những lời đồn này thật quá nực cười, đồ đệ tràn đầy nghi hoặc, không biết rốt cuộc là ai, vì cái gì mà lan truyền tin đồn về y như thế.

Vừa trở lại Trung Nguyên, hắn liền nghe được một đống hỗn độn tin đồn.

Đồ đệ cố gắng trở về Võ Lâm Minh càng sớm càng tốt, nhưng về đến nơi lại thấy mọi thứ vẫn vô cùng bình thường, đệ tử canh cửa thấy y thì liền khách khí hỏi: “Sùng thiếu hiệp trở về rồi?”

Với một âm thanh chói tai, con quỷ khổng lồ mềm nhũn rơi vào vòng tay của người học việc.

Đồ đệ dắt ngựa đi vào bên trong Võ Lâm Minh, y luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không rõ vấn đề nằm ở đâu.

Võ Lâm Truyền Kỳ tham lam ngọc cá mập, vậy mà… lại có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy.

Jwxdmyr

Minh chủ và tiểu thừa nhân đang chơi cờ trong sân, vừa nhìn thấy y thì hai cha con liền ngừng tay, vui vẻ chào đón y.

Vì vậy, vào một đêm nọ, anh ta tránh khỏi tầm nhìn của những người xung quanh, một mình lẻn vào ngọn núi phía sau của Wulin League.

Tiểu thừa nhân mừng rỡ chạy đến, nhào vào l*иg ngực của đồ đệ: “Phu quân, chàng về rồi!”

Vì vậy, anh ta ngăn cha mình lại và yêu cầu các môn đệ của mình tránh đường.

Hvficpj

Đồ đệ có chút ngạc nhiên: “Thân thể của phụ thân…”

Và người vợ bé nhỏ mà anh ta cho là ngây thơ và tốt bụng, lại có một trái tim độc ác như thế nào?

Tiểu thừa nhân giận dỗi hừ một tiếng: “Chàng không chịu giúp ta, ta đương nhiên phải tự tìm cách để cứu phụ thân. Ta đã mời được một vị thần y lánh đời đến từ Vân Châu, ông ấy không chỉ chữa thương giúp phụ thân, còn giúp phụ thân trị dứt bệnh cũ nhiều năm đấy!”

Trong ngực đệ tử lửa giận hừng hực, những nội lực quá cường đại kia ở trong kinh mạch của hắn điên cuồng gào thét.

Bên trong Võ Lâm Minh, hương hoa thơm ngát, bướm bay chim hót.

Trong liên minh võ thuật, hoa thơm, chim hót, bướm đầy màu sắc bay lượn.

Nhóm đệ tử chăm chỉ luyện kiếm trên bãi đất trống, phòng bếp hái hoa tươi làm điểm tâm, sau đó mang ra mời cô gia rời nhà lâu ngày thưởng thức.

Trong chuyện này, người vợ yếu đuối và ngây thơ của anh cũng nhúng tay vào.

Hdcxzen

Hết thảy đều cực kỳ bình thường.

Trong căn phòng bí mật, người bị nhốt…

Nhưng trong lòng đồ đệ lại tràn ngập lo lắng và sợ hãi không nói nên lời, y giống như bị giam cầm trong một quả bóng nước mềm ấm, không thể nào thở nổi, nhưng dù có cố gắng giãy dụa thế nào đều không thể thoát ra, gần như sắp nghẹt thở.

Treo ở nơi đó đại ma quỷ tựa hồ thấy được quang ảnh, mê mang lẩm bẩm nói: “Đèn l*иg... “

Syqsjud

Y không biết rốt cuộc võ lâm Trung nguyên đã xảy ra chuyện gì, y không biết ai đã lan truyền tin đồn nói y chết.

Trên cửa đá không có cơ chế, có lẽ thủ lĩnh cho rằng sẽ không có người tới, cho nên cũng không có quá nhiều quấy rầy.

Người trong Võ Lâm Minh vẫn đối với y như trước, chỉ có một vài đồ đệ cấp thấp khi bị y hỏi chuyện sẽ hoảng loạn tìm cách trốn tránh.

Tiêu Thành Nhân vui mừng nhào vào trong ngực hắn: “Lão công, ngươi đã trở lại!”

Nhất định… nhất định là có chuyện đang gạt y, nhưng y lại chẳng biết là chuyện gì.

Tiêu Thành Nhân chậm rãi đến gần: “Dịch ca ca… chúng ta không có lựa chọn nào khác… thật sự không có việc gì… anh đừng nóng giận…”

Wglzhzr

Đồ đệ bình thường vẫn hay đi lại trong Võ Lâm Minh, y là con rể của minh chủ, người ở đây đương nhiên phải cung kính y.

Tiêu Thành Nhân bị ánh mắt căm hận của hắn dọa sợ, liên tục lui về phía sau: “Dịch ca, Dịch ca ca, ngươi… Ngươi nghe ta nói…”

Nhưng những ngày gần đây, không biết là vô tình hay cố ý nhưng luôn có đệ tử cản y đến sau núi.

Thủ lĩnh trong lòng run lên: “Sùng Nghĩa, ngươi...”

Mỗi lần y tới gần phía sau núi thì đều có người đến bắt chuyện với y, hoặc là nói minh chủ tìm y, hoặc là nói thiếu gia tìm y, hoặc là nói muốn bàn luận võ công với y, tóm lại là không để y đi tiếp.

Tại sao tất cả mọi người đều trốn tránh anh ta và không cho anh ta đến gần ngọn núi phía sau.

Ajrgwjg

Đệ tử nào cũng như thế, trong lòng của đồ đệ càng cảm thấy khả nghi.

Sư phụ của hắn nói, nếu một ngày nào đó hắn gặp nguy hiểm, sư phụ hắn cho dù gϊếŧ hết thiên hạ cũng sẽ cứu hắn.

Rtwhide

Vì vậy vào một đêm, y tránh đi tai mắt xung quanh, lén lút tiến về phía sau núi.

Phía sau ngọn núi tối tăm đến mức ánh trăng cũng không thể chiếu vào thung lũng này.

Nơi đây tối đen như mực, đến ánh trăng cũng không thể len lỏi vào khe núi này.

Nói rằng anh ta đã bị xử tử vì phản bội Liên đoàn võ thuật, và xác anh ta đậu ở Yunyun Yizhuang.

Đồ đệ giơ l*иg đèn đi dọc theo khe núi, cho đến khi gặp phải một cánh cửa đá.

Nhưng trong lòng đồ đệ lại tràn ngập không thể nói nên lời hoảng sợ cùng lo lắng, hắn giống như một người bị mềm mại bóng nước bao trùm, thở không ra hơi, liều mạng giãy dụa, lại luôn bị trong đó bao trùm, cơ hồ muốn ngạt thở.

Trên cửa đá cũng không có cơ quan gì, có lẽ minh chủ cảm thấy sẽ không có ai tìm đến đây nên cũng không muốn phí sức.

Những tin đồn này vừa buồn cười vừa tức giận, đồ đệ tràn đầy nghi hoặc, hắn không biết là vì mục đích gì tung tin tức hắn chết khắp nơi.

Gwqtzvf

Đẩy cửa đá vào là một dãy bậc thang, y đi tiếp, đi tiếp liền tiến vào trong nước.

Nhưng sợi xích sắt được làm bằng thứ gì không rõ nên nó bất khả xâm phạm.

Bất an trong lòng của đồ đệ ngày càng nồng đậm, tay nhấc l*иg đèn đã phát run.

Nhưng người thực sự đã cứu anh ta, chủ nhân của anh ta, đang một mình ngắm trăng ở phía xa, và thậm chí … thậm chí còn mang thai đứa con của anh ta.

Nơi này… nơi này vậy mà có một cái mật thất?

Những ngón tay run run nắm lấy sợi xích sắt và giật đứt cái xiềng xích dày cộp.

Tại sao tất cả mọi người đều lừa y, đều không để y đến sau núi.

Nhưng mấy ngày nay, các đệ tử luôn cố ý vô tình ngăn cản hắn tiến vào hậu sơn.

Cchdpfs

Rốt cuộc trong mật thất đang giam cầm ai…

Nhưng cổ họng lại tràn đầy máu tươi, hương vị ngọt ngào từ gốc lưỡi lan tràn đến đầu lưỡi.

Wjrlcgg

Ánh đèn chậm rãi soi sáng con đường tăm tối phía trước.

Nhưng anh ấy muốn trở thành một người tốt, người bảo vệ công lý?

Một người bị giam cầm ở cuối mật thất, hai tay bị treo lên cao, nửa người dưới ngập trong nước.

Nhóm người này… Nhóm người này không chỉ lấy đi Quả cầu nhân ngư, mà… còn nhốt con yêu quái kiêu ngạo đó ở đây, và làm một việc còn tồi tệ hơn cả cầm thú!

Ziykinn

Một thân hồng y đã rách tả tơi, cổ tay bị còng mài ra vết máu.

Người trong võ lâm đối xử với hắn như thường, chỉ có những đệ tử cấp thấp mới bị hắn bắt được để thẩm vấn thì sẽ hoảng sợ nhìn quanh, liều mạng bỏ chạy.

Đồ đệ chấn kinh, mặt cắt không còn giọt máu: “Sư… sư phụ…”

Người lãnh đạo và Xiao Chengren đang chơi cờ trong vọng lâu, khi họ thấy anh ta đến, cả hai cha con đều dừng lại và chào đón anh ta một cách háo hức.

Đại ma đầu đang bị treo phảng phất nhìn thấy tia sáng, mơ mơ màng màng lẩm bẩm: “L*иg đèn.”

Người học việc một đường bị truy lùng, phục kích, thời gian gấp ba lần bình thường mới có thể chạy về Trung Nguyên.

Slyqrpy

Đồ đệ vọt tới, liều mạng bổ về phía xích sắt đang vây khốn đại ma đầu.

Người học việc lao tới, liều mạng chém vào sợi xích sắt treo cổ đại ác ma.

Nhưng không biết xích sắt kia được làm từ vật gì mà đao thương bất nhập.

Người học việc hành động bất ngờ, lao tới trước mặt lãnh chúa với tốc độ cực nhanh và cắt đứt cổ ông già.

Đại ma đầu mơ hồ cảm nhận được có nhiệt người tiếp cận, hoảng sợ run rẩy, nức nở giãy giụa muốn lùi ra sau.

Ngày đó… Ngày đó, người đứng đầu trẻ tuổi của giáo phái Qingya nói rằng anh ta đã bị đầu độc bởi chất độc của hận thù và chia ly, và không có cách nào chữa khỏi…

Đồ đệ run rẩy ôm đại ma đầu vào trong l*иg ngực, ôm người thật chặt: “Sư phụ… sư phụ… là ta… là ta… Bọn chúng thế mà… bọn họ thế mà!!!”

Một thế giới võ thuật như vậy, một thế giới như vậy, một thế giới như vậy.

Gpybjeb

Thời khắc này, y rốt cuộc cũng hiểu tại sao khắp Trung Nguyên đều lan truyền tin y bị Võ Lâm Minh gϊếŧ chết.

Một người bị nhốt ở sâu trong mật thất, hai tay giơ cao, nửa thân dưới treo ở trong nước.

Sư phụ của y từng nói, nếu như có một y lâm vào nguy hiểm, sư phụ của y sẽ cứu y, dù cho có gϊếŧ hết người trong thiên hạ cũng sẽ cứu y.

Mọi thứ hoạt động hoàn hảo.

Cnapdis

Võ Lâm Minh muốn Giao Nhân Châu, thế mà… thậm chí làm ra loại hành vi vô liêm sỉ như vậy.

Mỗi lần hắn đến gần sau núi, đột nhiên sẽ có người nói, hoặc là thủ lĩnh tìm hắn, hoặc là thiếu gia tìm hắn, hoặc là muốn cùng hắn học võ công, nhưng bọn họ luôn không chịu buông tha hắn.

Đại ma đầu thẫn thờ nhìn vô định, nơi đó trống rỗng, ngoại trừ bóng tối vẫn chỉ là bóng tối.

Mắt anh ta đỏ ngầu, và những đường gân trên mu bàn tay anh ta sưng lên và sắp vỡ ra.

Ngọn đèn l*иg kia bị ném vào trong nước, đèn tắt, thuận theo dòng nước mà trôi đi.

Lúc này, hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao lại có tin đồn rằng hắn bị Vũ Lân Liên Minh gϊếŧ ở Trung Nguyên Vũ Lân.

Rvnikml

Trong lòng đồ đệ bỗng nổi lên một cơn lửa giận, nội lực cường đại trong kinh mạch y điên cuồng dâng trào.

Lão già này… Giang Hồ này… có vẻ ngoài đầy tôn nghiêm, nhưng bên trong thì làm mọi việc xấu xa vì những ham muốn ích kỷ của bản thân.

Lyyaqlz

Mắt y dần chằng chịt tơ máu, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Không ai coi thường một người như Sư phụ, người xa cách và xa cách.

Tay y run rẩy nắm chặt xích sắt, đột nhiên bóp nát gông xiềng thô to kia.

Khi mở mắt ra, anh nhìn thấy Run Bạch và nghĩ rằng chính Run Bạch đã cứu anh.

Âm thanh chói tay vang lên, đại ma đầu mềm nhũn ngã vào lòng đồ đệ.

Hắn ở bên cạnh sư phụ mười ba năm, chưa từng thấy sư phụ cho phép bất luận kẻ nào tới gần, huống chi là dùng mọi cách để bảo vệ người đó, càng không chịu nói ra cha của đứa bé là ai.

Unulzch

Đồ đệ muốn nói, y muốn chất vấn đại ma đầu sao lại ngu ngốc như vậy, những lời đồn nhảm như thế mà sao hắn lại tin.

Hắn muốn hỏi đại ma đầu vì sao lại tới đây, hắn chỉ là một cái phản bội sư phụ đệ tử, làm sao xứng sư phụ liều mạng cứu hắn.

Yrvifkk

Y muốn hỏi đại ma đầu tại sao lại đến đây, y chỉ là một kẻ phản bội sư môn, một tên đồ đệ bất hiếu, có gì đáng giá để sư phụ bất chấp tất cả mà cứu y như thế.

Hắn không nói được lời nào, nội lực hoàn toàn mất khống chế từ đầu ngón tay tràn ra, thậm chí muốn bóp bầm tím trên làn da trắng nõn của đại ác ma.

Nhưng trong cổ họng y chỉ còn lại máu, mùi vị tanh ngọt tràn ngập đầu lưỡi.

Đông đảo đệ tử luyện kiếm ngoài trời, hoa xuân vào bếp làm món tráng miệng, mang ra cho ông chú xa nhà nhiều ngày nếm thử.

Y không nói được lời nào, nội lực của y đã triệt để bị mất khống chế, tay y thậm chí không thể kiểm soát mà bấu lấy da thịt trắng nõn của đại ma đầu, tạo thành những vết bầm tím.

Đồ đệ vội vàng một đường trở về Võ Lâm Liên Minh, nhưng thấy nơi này như thường bình tĩnh, đệ tử ở cửa nhìn thấy hắn, còn lễ phép gọi: “Sùng Thiếu Hiệp trở về?”

Xitgxay

Phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Đồ đệ trong lòng lo lắng càng ngày càng mãnh liệt, cầm đèn l*иg tay run lên.

Là thê tử của y mang người đến, thất thanh gọi: “Nghị ca!”

Đồ đệ trong lòng chấn động, sắc mặt nhất thời tái nhợt: “Sư phụ… Sư phụ…”

Đồ đệ quay đầu lại, đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm thê tử y cùng phụ thân, đáy mắt tràn ngập sát ý, tay ôm người trong ngực đang phát run.

Đồ đệ sửng sốt một chút: “Phụ thân...”

Trong lòng y bỗng rõ ràng.

Đồ đệ sắp ngã xuống, lửa giận cùng hận ý khiến nội lực điên cuồng dâng trào, tất cả kinh mạch đều bị nội lực va chạm kịch liệt, suýt chút nữa mất đi lý trí.

Qblrfar

Hóa ra thê tử ngây thơ yếu đuối của y cũng tham gia vào việc này.

Đồ đệ run rẩy ôm đại ma đầu vào trong ngực, hung hăng ôm lấy hắn: “Sư phụ… Chủ nhân… là ta… là ta… bọn họ… bọn họ!!!”

Đồ đệ cúi người ôm đại ma đầu vào lòng, y phục ướt đẫm trên người đại ma đầu rủ xuống, lộ ra những vết xanh tím chướng mắt trên chiếc đùi trắng nõn của hắn.

Đồ đệ quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn vợ và cha mình với đôi mắt đỏ ngầu, trong mắt tràn ra sát khí, hai tay ôm người trong lòng run rẩy.

Bọn chúng… bọn chúng không những lấy đi Giao Nhân Châu, mà còn… mà còn giam cầm ma đầu kiêu ngạo của y ở nơi này, làm ra những hành vi không bằng cầm thú kia!

Đồ đệ ôm thật chặt sư phụ, khàn khàn thì thầm: “Sư phụ, ta đưa ngươi trở về, chúng ta trở về Hoàng Mông Sơn… Chúng ta trở về đi…”

Đồ đệ lảo đà lảo đảo, lửa giận và phẫn nộ khiến nội lực của y điên cuồng quấy động, toàn bộ kinh mạch đều bị nội tức xung đột dữ dôi, y gần như muốn mất trí.

Đồ đệ ôm đại ma đầu trong tay loạng choạng đi ra ao nước, hai mắt đỏ hoe nhìn vẻ mặt chính nghĩa của thủ lĩnh võ lâm, hắn nhớ tới những gì đại ma quỷ sẽ trải qua khi bị giam cầm ở đây.

Uwipsjl

Tiểu thừa nhân bị ánh mắt đầy sát khí của y dọa sợ, liên tiếp lui về phía sau: “Nghị ca, Nghị ca, chàng… chàng nghe ta nói…”

Đồ đệ như bị nhựa cây phun ra một ngụm máu, uể oải đứng trong ao nước lạnh lẽo, không dám nhìn mặt sư phụ.

Đồ đệ nói, âm thanh khàn đặc: “Tại sao… tại sao lại đối xử với người như vậy… Người còn đang mang thai, sao các ngươi lại đối xử với người như vậy!!!”

Đồ đệ ngày thường đi dạo trong võ lâm liên minh, hắn là con rể của thủ lĩnh, cho nên các đệ tử trong liên minh đương nhiên là cung kính lễ phép với hắn.

Cwzafpz

Tiểu thừa nhân khóc lóc: “Nghị ca… ta không… ta không cố ý… thân thể… của Hoắc Lệ… thân thể của Hoắc Lệ có thể giải bách độc… phụ thân bị thương…”

Đồ đệ muốn nói chuyện, hắn muốn hỏi đại ma đầu tại sao lại ngu xuẩn như vậy, lại đi tin những lời đồn đãi ngu xuẩn như vậy.

Đồ đệ chịu phải đả kích, y phun ra một ngụm máu tươi, đứng ngây ngốc trong đầm nước, không dám nhìn thẳng vào mặt sư phụ.

Đồ đệ khẽ thở dốc, hắn cố gắng áp chế khí tức đau đớn trong l*иg ngực, nhưng càng lúc càng cảm thấy đau đớn, cả l*иg ngực đều sắp nổ tung.

Ngày ấy… ngày ấy, thiếu chưởng môn phái Thanh Nhai nói rằng y trúng phải kịch độc Hận Biệt Ly, không có thuốc nào cứu nổi…

Đồ đệ khàn giọng nói: “Tại sao… Tại sao ngươi lại đối xử với hắn như vậy… Hắn còn đang mang thai, tại sao ngươi lại đối xử với hắn như vậy!!!”

Wvwofgi

Tiểu thừa nhân chậm rãi đến gần: “Nghị ca… Chúng ta không còn cách nào… thật sự không còn cách nào khác… chàng đừng tức giận…”

Đồ đệ dắt ngựa vào võ quán, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không xác định được là sai ở đâu.

Đồ đệ thở gấp, y nỗ lực muốn áp chế luồng chân khí đau nhức trong l*иg ngực, nhưng y càng lúc càng đau, cả l*иg ngực như muốn nổ tung.

Đồ đệ cười ha ha, ôm tiểu ma đầu mềm nhũn vào trong ngực, nhìn thủ lĩnh nghiêm mặt, hai mắt đỏ hoe cười điên cuồng: “Ha ha ha ha… ha ha ha ha ha…”

Y nhớ đến đêm triền miên mềm mại tận xương tủy kia, chữa khỏi độc tố dằn vặt y.

Đồ đệ cúi đầu ôm lấy đại ma vương, đại ma vương quần áo dài ướt sũng rủ xuống, lộ ra đáng sợ vết bầm tím trên đùi trắng nõn.

Khi mở mắt ra, y nhìn thấy Nhuận Bạch, liền nhận định người cứu mình là Nhuận Bạch.

Đây… tại sao lại có một căn phòng bí mật như vậy ở đây?

Njonaif

Nhưng người thật sự cứu y lại là sư phụ của y, một người cô độc lặng lẽ ngắm trăng, thậm chí… thậm chí còn mang thai con của y.

Đẩy cửa đá ra, có một bậc đá đi xuống, vừa đi vừa bước vào trong nước.

Y thật sự là kẻ đần nhất thiên hạ, vậy mà y lại hết lần này đến lần khác chất vấn sư phụ mang thai con của ai.

Đại ma đầu mơ hồ cảm giác được hơi nóng tới gần, kinh hãi run rẩy, rêи ɾỉ một tiếng, giãy giụa lui lại.

Còn có thể là của ai… Còn có thể là của ai chứ!

Con quỷ lớn thẫn thờ nhìn lêи đỉиɦ đầu, chẳng có gì ngoài bóng tối.

Sư phụ của y lạnh lùng cao ngạo như vậy, gặp ai cũng xem thường, nhìn ai cũng không vừa mắt.

Còn có thể là ai… còn có thể là ai!

Sfhjccn

Y ở bên cạnh sư phụ mười ba năm đều chưa từng nhìn thấy sư phụ cho ai đến gần mình, càng đừng nói đến việc sư phụ vì người kia mà bảo vệ, không nói ra phụ thân của đứa bé là ai.

Có tiếng bước chân hỗn loạn đằng sau anh.

Chỉ có y…

Chủ nhân của hắn, ngoài hắn ra, hắn còn có thể giao phó thân phận cho ai?

Hvobbyw

Ngoài y ra, sư phụ của y còn có thể ủy thân cho ai đây?

Chính vợ anh ta đã đưa người đến đây, hoảng sợ hét lên: “Anh Yi!”

Mà người vợ y luôn cho là hiền lành kia lại có tâm địa độc ác đến mức nào?

Chiếc váy đỏ đã tả tơi, cổ tay vấy máu vì xiềng xích.

Đồ đệ ôm thật chặt sư phụ của y, khàn giọng thì thầm: “Sư phụ, ta mang người về, chúng ta trở về núi Hoang Mộng… chúng ta trở về….”

Chiếc đèn l*иg đã bị ném xuống nước, bị dập tắt và đang cuộn xoáy trong dòng nước lạnh giá.

Tvqdveq

Tiểu thừa nhân hiểu rõ Sùng Nghị, người này tính tình ôn hòa, chính trực thiện lương, chưa từng có suy nghĩ hại người, là một người vô cùng vô cùng tốt.

chỉ có anh…

Vì thế cậu cản phụ thân của mình lại, để các đệ tử tránh đường cho bọn họ.

Chỉ cần hai người họ được phép rời đi, với tính cách của Sùng Nghĩa, Hoắc Lập sẽ không được phép quay lại báo thù.

Chỉ cần thả hai người rời đi, với tính cách của Sùng Nghi, y nhất định sẽ không để Hoắc Lệ quay lại báo thù.

Chắc hẳn… phải có điều gì đó đang che giấu anh ta, nhưng anh ta không biết gì cả.

Đồ đệ ôm đại ma đầu trong lòng, lảo đảo bước ra khỏi đầm nước, đôi mắt màu đỏ máu nhìn dáng vẻ ngay thẳng của minh chủ, y liền nghĩ đến những gì đại ma đầu đã phải trải qua ở nơi tăm tối này.

Cầm đèn l*иg, người học việc đi dọc theo thung lũng cho đến khi anh ta đến một cổng đá.

Cggotoj

Lão già này… cả cái giang hồ này… bên ngoài đều tỏ vẻ ngay thẳng đứng đắng, nhưng bên trong lại là âm thầm làm ra những hành vi tàn nhẫn độc ác.

Các đệ tử cũng vậy, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Võ lâm như thế, giang hồ như thế, lẽ đời như thế.

Anh ta thực sự là kẻ ngốc nhất thế giới, cứ hỏi đi hỏi lại đứa con mà người học việc của anh ta đang mang thai.

Vậy mà y lại muốn làm một người tốt giúp đỡ chính nghĩa?

Anh ta không biết Wulin của Trung nguyên đã xảy ra chuyện gì, và anh ta không biết ai đã tung tin đồn rằng anh ta đã chết.

Đồ đệ cười phá lên, y ôm đại ma đầu mềm nhũn trong lòng, nhìn dáng vẻ đạo mạo kia của minh chủ, cười như điên: “Ha ha ha ha… Ha ha ha ha ha ha…”

Ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn l*иg từ từ chiếu sáng phía trước.

Minh chủ bỗng dưng sợ hãi: “Sùng Nghị, ngươi…”

Anh nghĩ đến sự dịu dàng còn sót lại đêm hôm đó, thứ đã chữa lành cho anh khỏi sự đau đớn khi bị chất độc hành hạ.

Đồ đệ đột nhiên ra tay, nhanh như chớp vọt đến trước mặt minh chủ, dứt khoát vặn đứt cổ lão già kia.