Diêm Thanh Viên và Diêm Đàm đã dần dần trở nên thân thiết hơn như anh em, nhưng dù sao Diêm Đàm cũng tràn đầy tình yêu với Diêm Thanh Viên, giờ đây hai người nằm trên cùng một giường, cho dù an ủi bản thân rằng bọn họ cũng không làm bất cứ chuyện gì quá đáng, Nghiêm Hãn Hải vẫn hít thở không nổi.
Diêm Thanh Viên ngồi dậy, nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải đang đứng ở cửa, ánh đèn khác nhau từ hai căn phòng đan xen vào nhau trên người Nghiêm Hãn Hải, Nghiêm Hãn Hải đã thay một bộ đồ ngủ bằng lụa, trông như một người mẫu đồ ngủ, nhưng chỉ khi thật sự mặc đồ ngủ vừa người, Diêm Thanh Viên mới nhận ra Nghiêm Hãn Hải gầy rất nhiều.
Hình như là do không chăm sóc tốt cho bản thân, phát hiện đột ngột của Diêm Thanh Viên khiến trái tim đau nhói.
Năm đó cậu mất nửa năm mới nuôi được thịt của Nghiêm Hãn Hải, nhưng trong khoảng thời gian này e rằng hắn căn bản không có chăm sóc bản thân thật tốt, nên thịt cũng không còn.
Nghiêm Hãn Hải hy vọng Diêm Thanh Viên có chỗ dựa vững chắc, lại không hy vọng Diêm Thanh Viên dựa vào Diêm Đàm quá gần, trong khoảng thời gian ngắn sau khi mở miệng nói một câu mạo hiểm thì không nói câu thứ hai nữa.
Tuy nhiên khi bầu không khí đang ở thế giằng co, Diêm Thanh Viên đột nhiên xuống giường rồi chợt vươn tay ra, ấn vào bụng Nghiêm Hãn Hải.
Nghiêm Hãn Hải: "?"
Diêm Đàm: "???"
Diêm Thanh Viên ấn cơ bụng mềm dẻo rắn chắc kia, mặc dù có thể cảm nhận được cơ bắp rõ ràng, nhưng trên thực tế bây giờ Nghiêm Hãn Hải đang đói bụng.
"Ăn chút bữa khuya được không?" Diêm Thanh Viên hơi ngẩng đầu, đối mắt với Nghiêm Hãn Hải, đôi mắt to tràn đầy chờ mong đồng ý đáp lại của hắn.
Tất cả sự tức giận của Nghiêm Hãn Hải ngay lập tức bị đẩy lùi bởi cái nhìn này, hồi lâu cũng không trả lời được một chữ nào.
Diêm Thanh Viên thấy Nghiêm Hãn Hải không từ chối xoay người bắt đầu đi chuẩn bị, trong lòng tràn đầy suy nghĩ muốn nuôi Nghiêm Hãn Hải quay trở về trạng thái đỉnh cao lúc trước.
Nghiêm Hãn Hải nhìn Diêm Thanh Viên hùng hổ chạy về phía phòng bếp mà không nói gì.
Diêm Đàm từ trên giường ngồi dậy, một tay chống lên chiếc giường mềm mại, sau khi Nghiêm Hãn Hải nhìn sang, khóe miệng anh ấy nhếch lên một nụ cười có chút tà khí, khuôn mặt bình thường đó trong nháy mắt trở nên độc đáo bởi nụ cười này.
"Vừa rồi có phải đang ghen không?" Diêm Đàm nói như thế nào cũng đã là trưởng bối, Nghiêm Hãn Hải đột nhiên nhìn thấy cảnh này cũng không thể bình tĩnh lại dù có che giấu thế nào.
Nghiêm Hãn Hải khẽ chớp mắt, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Nhìn vẻ mặt của Nghiêm Hãn Hải mà lòng Diêm Đàm như đang chảy máu, câu nói kia của Diêm Thanh Viên còn chưa nói hết, nhưng cho dù còn chưa nói xong anh ấy cũng hiểu được Diêm Thanh Viên rốt cuộc muốn nói gì.
"Cậu đang vui trong lòng chứ gì."
Nghiêm Hãn Hải cũng không nói gì, mà xoay người rời đi.
Diêm Đàm không biết đầu đuôi câu chuyện, hoàn toàn đứng ngoài câu chuyện, vì vậy Diêm Thanh Viên mới tin tưởng và ỷ lại Diêm Đàm mà không có bất kỳ sự đắn đo nào, đây là một đặc điểm hoàn toàn khác với hắn.
Nghiêm Hãn Hải ngồi trên bàn ăn, tuy rằng có khoảnh khắc tức giận ngắn ngủi, nhưng những lời Diêm Thanh Viên nói cũng không phải không nghe thấy.
Ánh mắt Nghiêm Hãn Hải luôn dừng ở bóng dáng đang bận rộn trong bếp cách đó không xa, không chỉ là yên tĩnh của hiện tại, cho dù là khi muôn người đổ xô ra đường, hắn cũng chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể tìm ra Diêm Thanh Viên giữa đám đông.
Diêm Thanh Viên làm cơm nắm và đồ nướng, cũng may rõ ràng chỉ là một căn nhà cho thuê nhưng các tiện ích đều vô cùng đầy đủ.
Nghiêm Hãn Hải ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí, Diêm Thanh Viên mặc tạp dề màu vàng kem đáng yêu mới mua, vì dọn phòng một tháng nên nước da rám nắng của thiếu niên dường như đã hồi phục rất nhiều, lúc này nở một nụ cười mang theo chút đắc ý.
Nghiêm Hãn Hải nghe thấy tất cả những gì mình muốn làm trong lòng đều bị nụ cười này hóa thành tro bụi, hắn cụp mắt xuống, khóe miệng cuối cùng vẫn lộ ra một nụ cười thất bại.
Hắn nên làm thế nào mới được đây.
Người này, là say mê hắn mãi mãi không thể rũ bỏ.
Nghiêm Hãn Hải ngồi trên bàn ăn, Diêm Thanh Viên lập tức đem thức ăn đã chuẩn bị xong đặt trước mặt Nghiêm Hãn Hải.
"Của em đâu?" Nghiêm Hãn Hải hỏi.
"Lát nữa tôi sẽ làm cái mới cho anh hai Nghiêm và anh Diêm, đến lúc đó tôi sẽ ăn với hai anh ấy." Diêm Thanh Viên nói.
Nhưng Nghiêm Hãn Hải lại đẩy phần của mình cho Diêm Thanh Viên.
"Cậu ăn đi, tôi nấu dựa theo khẩu phần của cậu á, cậu ăn xong tuyệt đối sẽ cảm thấy no đó." Thật ra Diêm Thanh Viên làm nhiều hơn chút xíu, chỉ là vì để Nghiêm Hãn Hải có thể ăn no vào buổi sáng, hơn nữa để còn có thể béo hơn xíu nữa.
Nghiêm Hãn Hải vẫn rất kiên định: "Sau này nếu em muốn dậy sớm, vậy ăn cùng với tôi."
Diêm Thanh Viên mím môi: "Được rồi, thật ra tôi không ăn chủ yếu là vì bây giờ dạ dày của tôi ăn không vô, đoán chừng ăn không được nhiều lắm, nhưng nếu tôi đói tôi có thể ăn thêm thứ khác."
Nghiêm Hãn Hải nhìn thiếu niên trước mặt đã mang một đôi đũa trở lại, ánh mắt dịu dàng đến cực điểm.
Nghiêm Hãn Hải biết, sự lạnh nhạt giả vờ của mình đối với Diêm Thanh Viên, cuối cùng vẫn không thể duy trì được nữa.
Hắn hy vọng ở trước mặt Diêm Thanh Viên, để cậu hiểu rõ hắn không phải là một người hoàn hảo, sẽ vì cậu tự ý rời đi mà tức giận, sẽ vì hành động của cậu mà đau lòng, sẽ vì gặp lại cậu mà xoắn xuýt, để cậu biết rằng cho dù là hắn cũng sẽ không đối xử với bất kỳ ai bằng thái độ như vậy.
—— Em là đặc biệt.
Nhưng Nghiêm Hãn Hải lại phát hiện bất kể mình dùng thái độ gì để ám chỉ, cuối cùng lại bại dưới một hành động vô tình của Diêm Thanh Viên.
Chỉ là một bữa sáng đơn giản, Nghiêm Hãn Hải không thể không thừa nhận, Diêm Thanh Viên đang nhìn hắn, vẫn chưa từng dời ánh mắt khỏi người hắn.
Nghiêm Hãn Hải đưa một miếng xíu mại vào miệng, hương vị rất ngon, hoặc là nói chỉ cần Diêm Thanh Viên làm gì hắn cũng sẽ cảm thấy ngon.
Hắn muốn... Theo đuổi Diêm Thanh Viên lần nữa.
"Tôi thích em, nhưng không phải hoàn toàn thích." Sau khi Nghiêm Hãn Hải ăn hết bữa sáng thì để đũa xuống, trên đĩa không phát ra bất kỳ âm thanh va chạm nào, "Tôi vẫn luôn tìm em, tìm mọi cách để tìm được em, mỗi ngày đều nhìn đủ loại tin tức về việc tìm kiếm em, giống như chỉ cần tôi nhìn, em mãi mãi sẽ không rời đi."
Diêm Thanh Viên chậm rãi mở to mắt, trong miệng vẫn còn nửa miếng cà chua bi, lúc này vậy mà quên mất nhai nó, salad lạnh lẽo dần dần ấm lên trong miệng.
"Rất thú vị, đúng không?" Giọng nói của Nghiêm Hãn Hải mang theo tình cảm nồng đậm, hướng về phía Diêm Thanh Viên, hơn một tháng sau khi bọn họ gặp mặt, cuối cùng trong lòng hắn cũng bốc phát tình cảm chân thật nhất, hắn thật sự yêu Diêm Thanh Viên như thế, Diêm Thanh Viên là điều đáng yêu nhất trong thế giới của hắn, không ai sánh được.
"Vì sao thú vị?" Diêm Thanh Viên hoang mang, không rõ hỏi.
"Rõ ràng năm đó em cứ như vậy vứt bỏ tôi mà." Đến bây giờ Nghiêm Hãn Hải vẫn còn nhớ rõ cái cách hắn nhìn chiếc xe dần đi xa kia.
"Không thú vị chút nào." Diêm Thanh Viên cúi đầu, ngón tay lặng lẽ siết chặt, nuốt hết cà chua bi xuống, mùi vị trong miệng rất khó chịu, hốc mắt đã vô tình đỏ lên, "Một chút cũng không thú vị, lúc đó tôi rất khó chịu."
Nghiêm Hãn Hải ngẩn người.
"Cậu cho rằng tôi muốn sao, tôi rõ ràng, rõ ràng thích cậu như vậy mà." Diêm Thanh Viên cứ như vậy chăm chú nhìn Nghiêm Hãn Hải, cuối cùng những ấm ức đã bị bỏ qua trong khoảng thời gian này lại lần nữa dâng lên, rốt cuộc Diêm Thanh Viên cũng không phải là một thiếu niên kiên cường, cậu thật sự không chịu nổi Nghiêm Hãn Hải cố ý phớt lờ cậu.
Trong mắt Nghiêm Hãn Hải, khóe miệng của thiếu niên đang khóc vẫn còn dính nước sốt salad, hốc mắt cậu đỏ bừng, đến tận bây giờ hắn vẫn thấy đáng yêu cực kỳ.
"Em sợ tôi không?" Nghiêm Hãn Hải hỏi.
Diêm Thanh Viên nghẹn ngào, sau đó chậm rãi gật gật đầu.
"Vì sao lại sợ tôi?" Nghiêm Hãn Hải đã sớm đoán trước khả năng này, nhưng hiện tại hắn không muốn dùng phương thức tiềm thức nữa, mà là thẳng thắn nói cho thiếu niên chỉ cần hắn lạnh nhạt sẽ cam chịu chấp nhận hiện trạng.
"Bởi vì, những chuyện cậu làm, không có gì sai, nhưng tôi chỉ là một người bình thường, tôi sẽ làm điều gì đó sai, tôi luôn làm chuyện sai trước mặt cậu." Diêm Thanh Viên nghẹn ngào, hai tay vô thức siết chặt, "Lúc trước tôi, không muốn để cậu về nhà liền, lúc ấy tôi còn dùng thân phận của mình để cậu sinh ra ảo giác tôi đặc biệt tốt với cậu, lúc ấy tôi... Lợi dụng cậu để hoàn thành mục đích học tập của tôi..."
Diêm Thanh Viên đếm chi tiết những chuyện sai trái mà mình đã làm với Nghiêm Hãn Hải, lần lượt, giống như tảng đá lớn rơi giữa bọn họ, bị Diêm Thanh Viên phong bế thành một bức tường thật dày.
"Em không làm gì sai cả." Nghiêm Hãn Hải nghiêm túc nghe hết tất cả những lời Diêm Thanh Viên nói xong mới chậm rãi nói, hắn nhìn thẳng hai mắt thiếu niên, dùng chính con người thật của mình nói với cậu, "Trong chuyện này, em không hề tổn thương bất cứ ai."
Diêm Thanh Viên mắt trông mong nhìn người đàn ông trước mặt mà cậu luôn sùng bái, ở trong sách giống như là số một thế giới vậy, đúng, đàn ông, lúc này Diêm Thanh Viên cảm thấy ở trước mặt cậu thật sự là một người đàn ông chứ không phải là một người con trai.
"Nhưng có một chuyện em đã làm sai."
Lời nói của Nghiêm Hãn Hải vừa thốt ra, trái tim của Diêm Thanh Viên đập loạn nhịp, hơi thở trở nên gấp gáp, lại nghe Nghiêm Hãn Hải nói những lời cậu hoàn toàn không ngờ đến.
"Em tự ý rời đi mà không cho ai một cơ hội để giải thích và suy nghĩ, trong tất cả những việc em đã làm, chỉ có chuyện này là sai."
Diêm Thanh Viên hoang mang chớp chớp mắt.
"Chú dì, bọn họ nhất định sẽ không cho phép loại người chiếm đồ của người khác như tôi tồn tại." Diêm Thanh Viên phủ nhận, sau đó không ngừng phủ nhận, "Anh cả cũng sẽ càng thích cậu, sau này, sau này ngay cả anh hai luôn hướng về tôi cũng sẽ nhìn về phía cậu."
Diêm Thanh Viên biết, mình không có ý chèn ép và hãm hại Nghiêm Hãn Hải như trong sách nữa, nhưng năng lực trời sinh được mọi người yêu thích của Nghiêm Hãn Hải sớm muộn gì cũng sẽ khiến cậu che giấu dưới ánh sáng của Nghiêm Hãn Hải, cậu không muốn trơ mắt nhìn mình vẫn ở lại Nghiêm gia, nhưng lại giống như một người trong suốt.
"Bất cứ điều gì em không hiểu, nếu không suy nghĩ và xác minh thì sẽ không nhận được bất kỳ câu trả lời nào." Nghiêm Hãn Hải nghiêm túc nhìn đôi mắt Diêm Thanh Viên, "Những việc này em đều phải tự mình xác nhận."
Nghiêm Hãn Hải biết rất rõ, sau khi Diêm Thanh Viên chủ động rời khỏi Nghiêm gia thì đã mất đi tất cả mong muốn đối với Nghiêm gia.
Hắn chính là muốn khơi mào nội tâm không cam lòng của Diêm Thanh Viên, chứ không phải để thiếu niên này tiếp tục đè nén bản thân.
Cũng giống như Nghiêm Trạch Thanh tìm mọi cách muốn sủng ái Diêm Thanh Viên lần nữa thành tiểu thiếu gia năm đó, tất cả những chuyện này nếu như không phải Diêm Thanh Viên chủ động thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nếu bị động không được, vậy thì chủ động.
Hắn chờ không nổi nữa.
Khi nhìn thấy Diêm Thanh Viên đặc biệt dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho hắn, nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ của thiếu niên này đứng trước mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười mang theo chút ranh mãnh và kiêu ngạo, hắn căn bản không cách nào từ từ lên kế hoạch.
"Diêm Thanh Viên, tôi vẫn thích em." Có lẽ đã sớm không chỉ đơn giản là thích như vậy nữa, đó là càng điên cuồng hơn, ngay cả yêu cũng không thể khái quát.
"Tôi... Tôi biết, tôi cũng thích cậu, tôi..." Diêm Thanh Viên tay chân không biết phản ứng như thế nào trước lời tỏ tình đột ngột lần nữa của Nghiêm Hãn Hải, theo bản năng trả lời, nhưng cậu lại nhận ra, dường như hắn muốn nhận được một câu trả lời như thế này.
"Những người yêu nhau đều không có lý trí, sẽ làm ra đủ loại chuyện ngốc nghếch không liên quan đến đúng sai, tôi sẽ theo đuổi em, tôi sẽ quên lời tỏ tình của em với tôi." Đối với Diêm Thanh Viên mà nói, trước giờ hắn luôn ngồi tít trên cao (1), vậy hắn cần phải để cho cậu hiểu, cho đến bây giờ hắn chưa bao giờ ngồi tít trên cao, hiện tại hắn đã lã tư thế thấp (2) nhất, lấy thân phận một người bị vứt bỏ muốn được yêu, "Em có thể lợi dụng tôi vô điều kiện."
(1) 高高在上 (Cao cao tại thượng): Tư thế bề trên, có địa vị cao.
(2) Tư thế thấp ở đây là kiểu nhường nhịn dị á, mình cũng không biết nói sao nữa, giống như kiểu chịu dùng tư thế thấp nhất để người kia muốn làm gì làm á, hiu hiu không biết nói đúng không nữa, mà cũng không biết có ai hiểu không ಥ‿ಥ
___
21/2/2023.
20:02:37.