Nghiêm Thanh Viên ngồi trên ghế phụ dùng hai tay che kín mặt mình, đối với việc bản thân vậy mà dám làm như vậy mà cảm thấy vô cùng thẹn thùng, cho dù là gương mặt hay là cổ đều đỏ rực không cách nào bình tĩnh, cậu đã làm một việc tốt đến không ngờ.
Diêm Đàm thong thả lái xe, thỉnh thoảng nhìn thiếu niên ngồi ghế phụ, ngày thường rất ít khi làm chuyện như vậy, hôm nay nỗ lực như vậy đối với thiếu niên mà nói có thể cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức, làm việc bản thân không quen cũng là khó cho cậu rồi.
"Làm rất tốt, tiểu thiếu gia." Diêm Đàm nghĩ rồi nghĩ quyết định vẫn nên khen một chút, tiểu thiếu gia này thẹn thùng đến mức sắp đem chính mình chôn vùi luôn rồi.
"Trước giờ em chưa từng nói như vậy, bây giờ em ngẫm lại liền cảm thấy bản thân giống như một đứa ngốc ấy." Cậu vậy mà nói lời uy hϊếp người khác, còn dùng giọng điệu như vậy, đây quả thật là quá xấu hổ rồi.
"Ít nhất với cảnh tượng như vậy hẳn là có thể khắc sâu ấn tượng trong lòng người khác, nói cái gì không quan trọng, chỉ sợ hắn không nhớ được mà thôi." Thật ra tiểu thiếu gia như vậy thoạt nhìn cũng khá giống một thiếu niên trung nhị*, thế nhưng cảnh tượng và bầu không khí bọn họ dày công tạo dựng khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ áp lực trong lòng, bản thân Nghiêm Thanh Viên diễn vừa buồn cười lại sứt sẹo đã bị đêm tối che giấu không ít.
*中二: Trẻ trâu.
Diêm Đàm vẫn luôn nhìn chăm chú Nghiêm Thanh Viên đương nhiên chú ý đến thiếu niên lúc ấy hoảng sợ và hoang mang, nhưng rồi lại kiên trì đến cùng, rất tốt.
"Em giẫm chú ấy, em vậy mà giẫm lên Cố Trường Hà, em còn là cố ý nữa!" Nghiêm Thanh Viên không lấy tay che mặt nữa, khóe mắt Diêm Đàm chú ý thấy ánh mắt hoảng sợ của Nghiêm Thanh Viên, "Đây là việc không được làm, không được làm như vậy mà?"
Diêm Đàm thở dài, chậm rãi nói: "So với việc vào tù lưu án thì giẫm một cước đã rất nể mặt hắn rồi, cậu quên mất chuyện Cố Hãn Hải từng bị người ta trộm đồ rồi bị Cố Hãn Hải trực tiếp đánh người ta ngất xỉu tại chỗ sao?"
Nghiêm Thanh Viên nghẹn ngào một tiếng, cậu đương nhiên nhớ rõ, đó là lần đầu tiên cậu và Cố Hãn Hải gặp mặt.
Nhưng mà... Cố Trường Hà là ba ruột của cậu.
Nghiêm Thanh Viên nới lỏng dây an toàn lấy cái rương ở ghế sau đặt lên đùi, rất cẩn thận kiểm tra cái rương, mặc dù có va chạm cọ xát nhưng quả thật không có dấu vết bị mở khóa, Nghiêm Thanh Viên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút thất vọng.
Thứ chứa trong cái rương nho nhỏ này chính là bí mật lớn nhất của Nghiêm Thanh Viên, là tội ác của cậu.
Diêm Đàm nhìn thiếu niên ngồi trên ghế phụ ánh mắt ngơ ngác nhìn cái rương, sau đó cuộn hai chân lại, tiểu thiếu gia đẹp đẽ quý giá lúc này đây dù có vẻ ngoài hoàn hảo đến đâu cũng không thể che giấu sự yếu ớt của cậu, đôi tay của cậu thật cẩn thận ôm cái rương kia, tựa như muốn đem cái rương này toàn bộ chôn vui cả vào trong lòng ngực.
Trong rương kia là cái gì, Diêm Đàm cũng không muốn biết, anh ấy chỉ cần biết cái rương này đối với tiểu thiếu gia mà nói cực kỳ quan trọng, như vậy là đủ rồi, có đôi khi chân tướng sẽ làm một người sợ hãi, mà anh ấy không muốn làm người khiến Nghiêm Thanh Viên sợ hãi.
"Tiểu thiếu gia, bây giờ chúng ta sẽ về nhà chính hay nhà thuê?" Diêm Đàm hỏi.
"..." Ngón tay Nghiêm Thanh Viên vuốt ve hoa văn trên rương, ngón tay cảm nhận được cảm giác quen thuộc, thật lâu sau cậu mới chậm rãi nói: "Đi nhà thuê."
Nghiêm Thanh Viên nửa đêm trở lại nhà thuê, trong không khí nhà thuê tràn ngập mùi hương kỳ lạ thoang thoảng, lúc đi ngang qua thùng rác nhìn thấy bên trong có một đống đồ ăn chưa kịp vứt bỏ, cậu hơi chớp mắt, tầm mắt đảo qua cửa phòng ngủ lúc này đang đóng chặt của Tư Tuyết Ngữ.
Nghiêm Thanh Viên cuộn tròn bản thân trên chiếc chăn trải ra sàn, áo khoác viền vàng đen cũng không cởi ra, lúc này Nghiêm Thanh Viên an tĩnh ngồi ở đó, mở đèn lên, ánh mắt dại ra.
Nhìn thấy bản tính thật sự của Cố Trường Hà và Tư Tuyết Ngữ, Nghiêm Thanh Viên đã từng dùng suy nghĩ có thể gánh vác Cố Hãn Hải để che giấu, nhưng bây giờ Nghiêm Thanh Viên thật sự không có cách nào thuyết phục bản thân nữa.
Những gì cậu đang làm bây giờ, thật sự đúng sao?
Nghiêm Thanh Viên nhìn cái rương trong lòng ngực, lại nhìn về phía hộp máy chơi game mình mang về.
Một cái là tội lỗi của cậu, một cái là kỳ vọng của cậu, hai thứ này không thể cùng tồn tại.
Đột nhiên Nghiêm Thanh Viên nghe thấy âm thanh tiếng cửa bị mở ra, Cố Hãn Hải đã quay về, trên người mang theo hơi lạnh rét về đêm, lúc này nửa quỳ trước mặt Nghiêm Thanh Viên, từng đợt mùi hương lạnh lẽo của Cố Hãn Hải ập vào cậu, hơi thở mãnh liệt quá mức không ngừng bao vây lấy cậu, khiến cậu bị ép phải cảm nhận, nuốt vào.
"Nghiêm Thanh Viên." Cố Hãn Hải suy nghĩ muốn nắm lấy tay Nghiêm Thanh Viên, cẩn thận an ủi tiểu thiếu gia đêm nay có thể đã chịu rất nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ, muốn trấn an, muốn đem tiểu thiếu gia được cưng chiều lúc này thoạt nhìn bị thương rất nặng ôm vào trong ngực vuốt lông, để cho con mèo lông dài được nuông chiều buông lỏng làm nũng trong lòng hắn.
Nhưng Nghiêm Thanh Viên lại né tránh Cố Hãn Hải chạm vào, tay Cố Hãn Hải tức khắc cứng đờ giữa không khí.
Nhưng hắn cũng không vì vậy mà lui bước, mà không chịu buông tha quấn lấy cổ tay Nghiêm Thanh Viên, nắm lấy cổ tay nhỏ bé yếu ớt của tiểu thiếu gia trong lòng bàn tay, Nghiêm Thanh Viên muốn giãy giụa, nhưng sức lực của Cố Hãn Hải thật sự quá lớn, cậu căn bản giãy dụa không được.
"Sẽ không có lần sau nữa." Cố Hãn Hải bảo đảm với Nghiêm Thanh Viên.
Tiểu thiếu gia không trách hắn, nếu không hắn sẽ không xuất hiện ở đây, nhưng cho dù không trách cứ, chuyện này rốt cuộc vẫn là do hắn sơ suất.
"Xin hãy tin tưởng tôi, xin lỗi."
Khi Nghiêm Thanh Viên nghe thấy lời xin lỗi của Cố Hãn Hải trong nháy mắt giống như một chú mèo con bị giẫm phải đuôi trực tiếp nhảy dựng lên, đột nhiên đập mạnh vào vai Cố Hãn Hải, trong nháy mắt cậu có chút nóng nảy và cực kỳ sợ hãi: "Vì sao phải nói xin lỗi với tôi, đây vốn không phải lỗi của cậu, cậu dựa vào cái gì muốn xin lỗi tôi?!"
"Tôi cần phải xin lỗi."
"Vì sao chứ?" Nghiêm Thanh Viên cảm thấy nếu mình tiếp nhận lời xin lỗi của Cố Hãn Hải thì sẽ thật sự vượt qua giới hạn của mình, không biết xấu hổ chấp nhận lời xin lỗi mà mình không xứng đáng nhận được.
"Bởi vì..." Cố Hãn Hải muốn nói gì đó, lại bị Nghiêm Thanh Viên đột ngột ngắt lời.
"Cái gì cũng không có, không có vì sao, Cố Hãn Hải, cậu chưa bao giờ có lỗi với tôi, cho dù thật sự có lỗi, đó cũng là do tôi nợ cậu!" Nghiêm Thanh Viên không biết rốt cuộc trong đầu mình đang nghĩ gì, nhưng giờ phút này, cậu thật sự không muốn biết bí mật này một mình nữa.
Đây vốn dĩ là bí mật tất cả mọi người nên biết, mà một đương sự khác của bí mật này, hắn xứng đáng có được câu trả lời.
"Nghiêm Thanh Viên?" Cố Hãn Hải thật sự không hiểu trong giọng nói của Nghiêm Thanh Viên lúc này rốt cuộc muốn để lộ tin tức gì cho hắn, sau đó trong lòng ngực hắn đột nhiên bị nhét vào một cái rương.
Cái rương màu trắng đặc biệt cứng rắn, nặng nề, sờ vào rất nhẹ, không biết làm bằng chất liệu gì mà cực kỳ cứng rắn, trên rương có khóa.
Cùng lúc đó, một chiếc chìa khóa nhỏ màu vàng rơi vào tay Cố Hãn Hải.
"Tôi đang nói về cái gì, cậu sẽ biết, đây là chìa khóa để mở cái rương này ra, mật khẩu là sinh nhật của chúng ta đảo ngược lại, ở bên trong có một quyển sổ, đó là tôi... Đó là tôi viết..."
Nghiêm Thanh Viên sau khi nói xong một lần, nói hết tất cả ra ngoài, đầu óc trống rỗng.
Hôm nay có thể cậu đã quá kích động.
Không biết cậu làm như vậy chờ lúc bình tĩnh lại có hối hận hay không, nhưng cậu thật sự không muốn như vậy nữa.
"Quyển sổ đó, tôi viết rất nhiều thứ, có liên quan đến cậu, có liên quan đến tôi." Nghiêm Thanh Viên đột nhiên lấy ra một cái đèn pin nhỏ từ chìa khóa trong nhà mình, cái đèn pin này nhìn qua như là dùng để trang trí và dùng khẩn cấp, "Quyển sổ không nhìn thấy chữ, nhưng cậu dùng đèn pin này chiếu vào, cậu có thể nhìn thấy tôi viết gì."
Cố Hãn Hải có chút kinh ngạc chớp mắt, không hiểu vì sao.
"Cố Hãn Hải à, tôi là một người xấu, người đặc biệt đặc biệt xấu, hơn nữa tôi còn rất sợ sệt nhát gan, cho nên cậu tự mình xem, tôi sẽ không nói thẳng với cậu." Nghiêm Thanh Viên lắp bắp nói, vừa nói, ánh mắt cậu bắt đầu mơ hồ, "Cố Hãn Hải, tôi tiếp cận cậu không phải tình cờ, tôi là cố ý, tôi... Tôi..."
Nghiêm Thanh Viên không tìm thấy âm thanh của mình, sợ hãi và hoang mang đã làm gián đoạn tư duy của cậu, giống như bất chấp tất cả, cậu muốn để một người khác biết chuyện này.
Trong mắt Cố Hãn Hải tất cả đều là tiểu thiếu gia yếu ớt khóc thút thít, trái tim chợt thắt lại, vươn tay đỡ lấy nước mắt không ngừng rơi xuống, nước mắt tiểu thiếu gia nóng như giọt lửa nóng bỏng khiến hắn đau đớn.
"Đừng khóc." Cố Hãn Hải không biết trên đời này rốt cuộc có bao nhiêu ủy khuất, mới có thể làm tiểu thiếu gia vốn nên không phải lo nghĩ gì bị làm khó dễ thành dáng vẻ như vậy.
Cái rương nghe nói có bí mật rất lớn kia, bị Cố Hãn Hải coi như rác rưởi tùy ý ném sang một bên, hắn tiến lên ôm lấy Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Thanh Viên đang giãy giụa, nhưng Cố Hãn Hải lại không cho cậu giãy giụa, Nghiêm Thanh Viên không biết là do sức lực của mình không đủ, hay là vì những việc liên tiếp xảy ra làm tiêu hao sức lực của cậu, mùi hương lạnh lẽo trên người Cố Hãn Hải bao bọc cậu tầng tầng lớp lớp, không cách nào thoát khỏi.
Cố Hãn Hải dùng một bàn tay to giữ chặt lấy chiếc gáy trắng trẻo của Nghiêm Thanh Viên, không cho cậu có cơ hội rời khỏi lòng ngực mình, hắn đem tiểu thiếu gia ôm vào trong ngực, vô thức nhìn thấy bóng dáng của mình phản chiếu trên cửa sốe phía trước bọn họ lúc này.
Đó là biểu cảm hắn chưa từng lộ ra.
Đau lòng, giật mình, bất lực, cưng chiều, bất đắc dĩ, buông thả, cho dù dùng từ ngữ nào cũng không thể miêu tả biểu cảm của hắn lúc này, nhưng trong nháy mắt, Cố Hãn Hải đã hiểu rõ ràng rồi.
Cố Hãn Hải vẫn luôn ở trong xe, tất cả uy hϊếp và hết thảy lời đe dọa của Nghiêm Thanh Viên hắn đều không ra mặt, hắn chỉ an tĩnh ở một bên nhìn.
Hắn không biết vì sao bản thân không xuống xe, nhưng khí thế lúc ấy của Nghiêm Thanh Viên, sự khϊếp đảm của cậu, cậu giãy dụa đều bị Cố Hãn Hải nhìn thấy, giống như khi muốn tìm hiểu sâu hơn về những gì mình yêu thích, có chút cảm xúc bỉ ổi, muốn càng tìm hiểu sâu hơn những dáng vẻ khác của thiếu niên mà mình không biết.
Mặc dù như vậy, cảnh tượng như vậy ở trong mắt hắn, Nghiêm Thanh Viên lại vẫn đáng yêu không thể chịu nổi, dễ thương đến mức hắn muốn khắc ghi lại từng khoảnh khắc của cậu.
Tiểu thiếu gia đang trưởng thành, trưởng thành như vậy cho dù là Diêm Đàm luôn bên cạnh cậu trong mắt đều là vui mừng, mà lúc này Cố Hãn Hải mới đột nhiên hiểu được, người thật sự sẽ nhìn tiểu thiếu gia trưởng thành cũng không phải bản thân hắn.
Không nhất định là tất cả mọi người đều chú ý, chỉ là mỗi người đều ở các phương diện khác nhau nhìn tiểu thiếu gia trưởng thành, mà hắn... Vậy mà muốn đem tiểu thiếu gia chiếm làm của riêng.
Lúc ấy Tịch Hạc hỏi hắn một vấn đề, vì sao Nghiêm Thanh Viên đối với hắn mà nói là đặc biệt, rốt cuộc có bao nhiêu đặc biệt, hắn không trả lời được.
Hắn không cách nào dùng một định nghĩa rõ ràng để miêu tả, nhưng bây giờ chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, hắn đã có câu trả lời.
Hắn đối xử với Nghiêm Thanh Viên đặc biệt là vì sao.
Vì sao trong mắt hắn tất cả mọi người trên thế giới này đều không dễ thương bằng Nghiêm Thanh Viên.
Vì sao mỗi một cử động của Nghiêm Thanh Viên đều sẽ làm hắn cảm thấy vui vẻ, có thể khiến hắn bình tĩnh, có thể làm cho hắn làm ra rất nhiều việc chưa bao giờ làm.
Vì sao hắn... Chỉ chấp nhận sự giúp đỡ của Nghiêm Thanh Viên.
"Không sao." Lúc này Cố Hãn Hải ngồi trên đất, tiểu thiếu gia nằm trong lòng ngực hắn, hắn giống như đang an ủi chú mèo con, vuốt ve bộ lông của tiểu thiếu gia, "Em nói em có lỗi với tôi, vậy tôi không khách sáo nữa."
Hắn biết đây là gì.
Hoặc là nói hắn hẳn đã sớm ý thức được đây là gì.
Đó là vừa gặp đã yêu.
Cũng là gặp lại đã yêu.
Cố Hãn Hải hiểu được vẻ mặt của mình phản chiếu trong kính là gì, là thích, và yêu.
"Đừng vội." Cố Hãn Hải không biết bí mật của Nghiêm Thanh Viên là gì, cái rương chứng minh bí mật kia lúc này còn đang ở dưới chân bọn họ, hai chiếc chìa khóa mở rương tiểu thiếu gia đều đưa vào tay hắn, "Đừng sợ."
Cố Hãn Hải muốn Nghiêm Thanh Viên.
Theo đúng nghĩa thật sự, hắn thích tiểu thiếu gia này.
Không có bất cứ lý do gì, không liên quan đến thân phận, không liên quan đến bí mật, hắn không biết mục đích tiểu thiếu gia tiếp cận hắn là gì, bây giờ hắn lại hy vọng mục đích này có thể tồn tại mãi mãi.
Tiểu thiếu gia sẽ vĩnh viễn vì mục đích này mà ở bên cạnh hắn, mà hắn sẽ có càng nhiều thời gian khiến tiểu thiếu gia không thể rời khỏi hắn.
Nghiêm Thanh Viên khóc đến mức não thiếu oxy, đầu ong ong không nghe được âm thanh bên ngoài, chỉ cảm thấy choáng váng không thôi, theo bản năng muốn nằm xuống.
Trong đêm khuya lẽ ra nên ngủ say, tiểu thiếu gia đã trải qua nhiều cảm xúc tâm trạng khác nhau chung quy vẫn là không thể chống cự cảm giác buồn ngủ nặng nề, chìm vào giấc ngủ.
Cố Hãn Hải nhẹ tay nhẹ chân cởϊ qυầи áo của Nghiêm Thanh Viên ra, dùng khăn lông ấm áp lau gương mặt và tay chân của tiểu thiếu gia, đắp chăn cho tiểu thiếu gia, tắt đèn lớn, bật đèn bàn mở nhạt lên.
Hắn an tĩnh ngồi trên bàn làm việc, cái rương nhỏ đặt trên bàn được cho là cất giấu bí mật của hắn và Nghiêm Thanh Viên, trong mắt không ngừng hiện ra vẻ mặt như được ăn cả hoặc ngã về không khi Nghiêm Thanh Viên đưa rương cho hắn và dáng vẻ gần như muốn sụp đổ ngất xỉu của cậu.
Bí mật của hắn và Nghiêm Thanh Viên?
Cố Hãn Hải nghĩ không ra bất cứ khả năng nào, lúc này chìa khóa và mật khẩu cùng với đèn pin nghe nói có thể nhìn thấy chữ viết tay đều ở trong tay hắn.
Bí mật này nằm trong tầm tay hắn.
Cố Hãn Hải hơi nheo đôi mắt, cái rương này giống như chiếc hộp Pandora vậy, sau khi mở ra ai cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Tiểu thiếu gia đáng yêu mang theo sự hấp dẫn sau đó lại cho hắn cảm giác thần bí, hấp dẫn hắn thật sâu sau đó lại dùng sự tín nhiệm tuyệt đối hắn dành cho cậu cho hắn một đòn trí mạng, nếu không phải bởi vì hiểu rõ tính tình Nghiêm Thanh Viên, Cố Hãn Hải dường như còn cho rằng tiểu thiếu gia là cố ý.
Hắn bị ăn đến chết.
Cố Hãn Hải quay đầu lại nhìn thoáng qua Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên đã ngủ say mà lông mày vẫn còn nhíu chặt, khóe mắt đỏ bừng, dáng vẻ ấm ức sau khi khóc thút thít làm Cố Hãn Hải vừa đau lòng, vừa có chút yêu thích.
Hắn thích mọi dáng vẻ của thiếu niên, hắn thậm chí xấu xa đến mức dáng vẻ buồn bã và ủy khuất cũng thích.
Sau khi thích một người, sẽ trở nên xấu xa như vậy sao? Cố Hãn Hải cười nhạo tâm tính của mình.
Cố Hãn Hải đem rương nhỏ cất lại về nơi Nghiêm Thanh Viên lén cất giữ mọi lần, bao gồm chìa khóa nhỏ và đèn pin kia.
Hắn cũng không muốn biết bí mật này là gì, hắn xấu xa muốn cho Nghiêm Thanh Viên vì bí mật này mà buồn rầu, vì bí mật này đều là về hắn.
Buồn rầu, rối rắm, khổ sở, khóc thút thít, sau đó vẫn luôn nghĩ về hắn.
Mặc kệ bí mật này kinh thiên động địa đến mức nào, đối với hắn mà nói đều không thể so được với tiểu thiếu gia lấy lòng và yêu thích hắn, đây phảng phất như người hoặc việc đầu tiên từ khi hắn sinh ra đến nay có thể khiến hắn động tâm đến vậy.
Mỗi người đều có những mục tiêu theo đuổi khác nhau trong cuộc sống, khi ở bên cạnh Nghiêm Thanh Viên, Cố Hãn Hải mới thật sự cảm nhận được trái tim mình đang có nhịp đập.
Tiểu thiếu gia giảo hoạt*, muốn đem khổ não đẩy cho hắn để cho hắn quyết định, hắn làm sao có thể để cậu được như mong muốn?
* 狡猾: giảo hoạt, xảo quyệt.
Chính bản thân tiếp cận, thì phải phụ trách đối với hành vi của mình.
Cố Hãn Hải vẫn luôn biết mình xấu xa, nhưng một phần xấu xa này, lúc này vậy mà bị sự tồn tại của Nghiêm Thanh Viên, thoa lên hơi thở thơm ngọt ngào như mật đường.
Đêm đó Cố Hãn Hải ngủ bên cạnh Nghiêm Thanh Viên, trên sàn nhà chật hẹp, Cố Hãn Hải không chút kiêng kỵ chiếm lấy giường của Nghiêm Thanh Viên, không có bất kỳ áy náy nào, dù sao tiểu thiếu gia đã nói mình nợ hắn mà.
Cố Hãn Hải ngủ rất say, vốn dĩ cho rằng hôm nay tức giận sẽ khiến hắn không cách nào ngủ say, nhưng hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt bên người lại phảng phất như thuốc an thần tốt nhất, khiến hắn ngủ say.
Ngày hôm sau Nghiêm Thanh Viên bị chuông báo thức đánh thức như thường lệ, mơ màng nhìn căn phòng trống rỗng, ngồi dậy, loáng thoáng cảm thấy trong ổ chăn có độ ấm không thuộc về cậu.
Đột nhiên thấy cái rương của mình nằm trong góc, bản thân Nghiêm Thanh Viên ý thức chưa tỉnh táo nháy mắt giật mình tỉnh liền, cậu nhanh chóng ngồi dậy, bất chấp bản thân vậy mà không mặc đồ ngủ, cứ như vậy quyết đoán đi vào nhà bếp.
Nghiêm Thanh Viên bị cảnh tượng trước mặt làm cho sững sờ trong giây lát.
"Chờ một chút." Giọng nói của Cố Hãn Hải trước sau như một không mềm mỏng, nhưng cũng không lạnh nhạt và cứng rắn, sau đó hắn đưa túi nước đá đã chuẩn bị sẵn bên cạnh cho Nghiêm Thanh Viên, "Đi chườm mắt đi, sưng lắm rồi."
Nghiêm Thanh Viên sửng sốt.
"Nếu không được thì thử luộc trứng gà rồi xoa cho cậu." Cố Hãn Hải nói xong sau đó quay đầu lại tiếp tục làm bữa sáng.
Nghiêm Thanh Viên chớp đôi mắt, lúc này mới phát hiện đôi mắt đau nhức sưng to.
Lúc này Cố Hãn Hải vẫn đứng trong bếp bận rộn như cũ, chiều cao quá cao của hắn vẫn rất chật chội trong phòng bếp, mặc tạp dề hắn mua, tay áo tùy ý xắn lên khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay đẹp, thuần thục làm bữa sáng, đôi mắt hắn hơi rũ xuống, lông mi thật dài hạ xuống nhìn thức ăn trong nồi, như sáng sớm ngày thường.
Nghiêm Thanh Viên đi rửa mặt, rửa mặt xong sau đó lười biếng nằm trên ghế dùng khăn lông bọc túi chườm nước đá đắp lên đôi mắt, trong đầu toàn là hoang mang.
Giống như, hắn không phản ứng? Hay là thật ra bữa sáng hôm nay là bữa sáng cuối cùng? Sau khi ăn xong sẽ đuổi cậu đi sao? Hay là hắn phải về Nghiêm gia, trở lại nhà hắn vốn có?
Rốt cuộc là gì đây?
Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên nhìn chằm chằm Cố Hãn Hải đang ăn sáng, Cố Hãn Hải không hề có bất cứ phản ứng gì, trước sau như một ăn đồ ăn, động tác thong thả ung dung ưu nhã, căn bản không đem ánh mắt như tia laser của Nghiêm Thanh Viên để vào trong tầm mắt.
"Thời gian hơi muộn, tôi đã liên lạc với Diêm Đàm, bảo hắn đưa chúng ta đi học." Cố Hãn Hải nhìn thời gian nói.
Diêm Đàm? Sao hắn lại biết thông tin liên lạc của Diêm Đàm? Vì sao Cố Hãn Hải có thể sử dụng Diêm Đàm? Chẳng lẽ trong lúc cậu ngủ, đã hoàn thành nghi thức Cố Hãn Hải trở về Nghiêm gia sao? Trên thực tế cậu đã ngủ vài ngày rồi sao? Rốt cuộc... Rốt cuộc...???
___
9/12/2022.
23:33:50.