Một bên bình tĩnh ngồi trên ghế sofa đắt tiền và xem TV.
Một bên suy tư đêm nay như thế nào vượt qua được việc không bị thoát khỏi thiết lập ban đầu.
Kết quả là.
Chờ Kỳ Lan phơi quần áo của hắn xong, hắn liền mặt lạnh ngồi xuống bên cạnh cô, Nguyễn Khanh Khanh liền thân mật kéo cánh tay của hắn, như là không nhìn thấy biểu tình lạnh lùng của hắn, liền ra sức mền nhũn làm nũng với hắn.
"A Kỳ. A Kỳ..."
Bạch nguyệt quang ở trước mặt của Kỳ Lan vẫn có chút rụt rè cùng cao ngạo.
Mặc dù Kỳ Lan có thân phận tôn quý, đối với cô và đối với Nguyễn gia đều là cực kỳ trọng yếu, cô không thể cũng không nghĩ tới sẽ mất đi hắn, bạch nguyệt quang vẫn rất ít khi nói thích Kỳ Lan, cũng chưa bao giờ dám thẳng thắn bày tỏ tâm ý của chính mình với hắn.
Bạch nguyệt quang rất chắc chắn rằng Kỳ Lan rất si mê cô ấy.
Cô ấy cảm thấy đoạn tình cảm giữa cô và Kỳ Lan, cô là người chiếm ưu thế hơn, chỉ cần cô không nói chia tay, cô và Kỳ Lan sẽ luôn ở bên nhau.
Cộng thêm tính cách.
Đại đa số thời gian, bạch nguyệt quang ở trước mặt Kỳ Lan, nhiều nhất chỉ là ôn nhu hàm tình gọi tên hắn.
Vươn một tay ra, sờ lên đường cong xinh đẹp của thiếu niên, trượt qua trượt lại.
Nhận thấy thân thể thiếu niên đột nhiên căng thẳng, khóe miệng của Nguyễn Khanh Khanh lặng lẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ, nghiêng người nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Hai môi kề sát vào nhau, chỉ vài giây, liền không chút ngoài ý muốn bị thiếu niên đẩy ra.
Nguyễn Khanh Khanh biết, nụ hôn dịu dàng đối với Kỳ Lan mà nói là khác nhau.
Hắn có thể không hề cố kỵ cùng vô số nữ nhân hẹn pháo làʍ t̠ìиɦ, cùng các cô càn rỡ hôn nhiệt tán tỉnh, lại sẽ không nhẹ nhàng, trân trọng mà hôn môi các cô.
Điều này cũng rất kỳ lạ.
Trong tư liệu chỉ có bạch nguyệt quang và nữ chủ Chu Tư Tư mới có thể được Kỳ Lan dịu dàng, dụng tâm mà trân trọng hôn.
Giờ phút này Kỳ Lan đối với cô đại khái là thập phần nhìn không quen, sợ là trong lòng đã nghẹn một bụng tức giận.
Đẩy cô ra, là chuyện hết sức bình thường.
Vẻ mặt kinh ngạc cộng thêm như là hắn làm cô bị tổn thương, liền tức giận trừng mắt nhìn thiếu niên.
Nguyễn Khanh Khanh cắn cắn môi dưới, ngữ khí không tốt nói:
"A Kỳ! Anh..."
Những lời còn lại dưới ánh mắt lạnh như băng của thiếu niên biến mất vô tung vô ảnh.
Nguyễn Khanh Khanh trong lòng đột nhiên nhảy dựng dựng lên, sắc mặt tái nhợt né tránh tầm mắt của người thiếu niên.
Cô lại cắn cắn môi dưới, trong lúc nhất thời không khí giữa hai người rất cứng ngắc.
Sau một thời gian.
Nguyễn Khanh Khanh cảm thấy mất mặt lại cảm thấy chột dạ tức giận, cố gắng chống đỡ, sắc mặt đỏ bừng cùng đối diện với Kỳ Lan.
Cô hít sâu một hơi, vươn bàn chân hung hăng đá bắp chân của thiếu niên một cái, giận dữ rời đi.
Cô trở lại phòng ngủ của Kỳ Lan, và sau đó...
Thần sắc thong dong mà nằm trên giường chơi điện thoại di động, chuẩn bị chơi đến khi cô cảm thấy mệt mỏi liền ngủ.
Trong phòng khách.
Kỳ Lan nhìn về phía phòng ngủ, hai tay nắm chặt.
Gân xanh trên trán hắn nổi lên thành một đoàn, một lúc lâu sau liền cười nhạo một tiếng, trong mắt tựa như có thủy quang.
Ai có thể nghĩ được, một ngày nào đó hắn sẽ bị một người phụ nữ đánh bại, tùy tiện để người ta không chút nào để ý mà chơi đùa trong tay?
"Nguyễn Khanh Khanh..."
"Nguyễn Khanh Khanh..."
"Khanh... Khanh..."
"Là của tôi..."
Cô ấy chỉ có thể là của một mình hắn.
Đầu ngón tay khẽ vuốt ve qua đôi môi của chính mình, Kỳ Lan thu lại tất cả biểu tình điên cuồng trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn.