Lần này thiếu niên không đẩy cô ra nữa.
Hắn ngược lại dùng sức hôn cô, giống như là phát tiết cái gì đó.
Một lát sau, Nguyễn Khanh Khanh có chút chịu không nổi, không khỏi từ chối hắn.
" Nguyễn Khanh Khanh. "
Kỳ Lan dời môi khỏi môi Nguyễn Khanh Khanh, nhìn Nguyễn Khanh Khanh lại nói một lần nữa:
"Em hỗn đản. "
Thanh âm có chút buồn bực.
Trên đầu của Nguyễn Khanh Khanh toát ra dấu chấm hỏi.
Cô muốn hỏi Kỳ Lan rõ ràng, vì sao lại nói cô là hỗn đản, nhưng còn chưa mở miệng, đã bị động tác của Kỳ Lan cắt ngang.
Thiếu niên nắm lấy thắt lưng của cô, theo thân cây ngồi xuống trên mặt đất, ngay cả cô cũng nhào tới trên người hắn, vẫn là muốn ngồi lên bờ hông của hắn.
...... Quan Âm ngồi trên đài sen?
Trong đầu không khỏi sinh ra từ vựng này.
Cũng không có cách nào khác, trong thế giới tiểu thuyết mười tám cấm này, số lượng từ ngữ dự trữ của cô đối với loại từ vựng này so với trước khi cô xuyên qua nhiều hơn lúc trước rất nhiều, đã gần như đạt tới trình độ há miệng liền muốn nói.
"A. "
Nhẹ " A." một tiếng, cánh tay của người thiếu niên đã duỗi đến lòng bàn tay tác quái của cô.
Nguyễn Khanh Khanh tùy ý thiếu niên muốn làm gì thì làm, đôi mắt từ thanh minh dần dần trở nên mơ màng.
"Tôi dùng tay thỏa mãn Nguyễn Khanh Khanh em. Nhưng không thể làm ở chỗ này, nơi này tùy thời đều có thể sẽ có người đến, vạn nhất bị người ta nhìn thấy..."
Thiếu niên kế tiếp không có âm thanh.
Mà một bên Nguyễn Khanh Khanh: "...??"
Ý của hắn là sao?
Hắn đang sợ bị người ta bắt gặp nhìn thấy hai người bọn họ đang làm tình ở trong rừng sao?
Hắn là một nam chính giống ngựa trong tiểu thuyết thịt văn sắc tình, một cái nam chủ hoàng bạo không biết đã dã chiến với người khác bao nhiêu lần, ở trong rừng cây làʍ t̠ìиɦ còn sợ bị người ta nhìn thấy?
Là cô đều còn không sợ có được hay không?
Trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc rất rõ ràng, Nguyễn Khanh Khanh rũ mắt nhìn về phía thiếu niên, đã thấy thiếu niên cúi đầu, cô chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của hắn, căn bản nhìn không rõ thần sắc trên khuôn mặt kia của hắn.
Trong lòng dâng lên một cỗ quái dị, Nguyễn Khanh Khanh đưa tay đi tới bụng của người thiếu niên, muốn nhanh chóng cởϊ qυầи thiếu niên ra, nhưng rất nhanh, thiếu niên lại nắm chặt lấy cổ tay của cô, không cho cô động đậy.
"Nguyễn, Khanh, Khanh! "
Thiếu niên ngước mắt lên, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm về phía cô, giống như là một giây sau liền muốn tức giận.
Nhưng hắn rất nhanh liền thay đổi biểu tình, như là muốn khóc nhưng lại không thể nào khóc được, bên trong lời nói hàm chứa ý vị cầu khẩn nói:
"Nguyễn Khanh Khanh, tôi đều nói là sẽ lấy tay của chính mình để thỏa mãn em, em ngoan một chút có được hay không. ... Chờ đã, chờ đến tối tan học trở về căn hộ, tôi tùy tiện để cho em muốn chơi như thế nào cũng được, có được hay không? "
Hắn không muốn bất cứ ai nhìn thấy cơ thể xinh đẹp mềm mại dưới lớp quần áo này của cô, nhìn thấy phong tình mê hoặc người của cô khi cô làm tình với hắn.
Chỉ nghĩ đến như thế thôi mà hắn đã không thể chịu nổi nữa là.
Hắn muốn phát điên.
Nguyễn Khanh Khanh: "..."
"Ồ. "
Khóe miệng khẽ co giật một chút, Nguyễn Khanh Khanh cũng là muốn mặt mũi.
Nếu thiếu niên đã nói như vậy, cô cũng ngượng ngùng động tay động chân, "cưỡng đoạt" thiếu niên.
Ngẫm lại thiếu niên dùng tay hẳn là cũng được.
Chờ sau khi nữ chủ tới.
Hẳn là cũng nhìn không ra bọn họ đã từng không đao thật kiếm làʍ t̠ìиɦ.
Vì thế, Nguyễn Khanh Khanh thật sự cũng là ngoan ngoãn mà nghe theo lời của hắn nói.