Kinh Hà muốn phớt lờ sự lạ thường này của mình, nhưng cô càng muốn phớt lờ cô lại càng chú ý đến vùиɠ ҡíи của cô.
Nó đang không ngừng tiết dịch làm ướt đẫm hai bên cánh hoa, khi cô khẽ ma sát phía thân dưới thì bắt đầu liên tục xuất hiện cảm giác ngứa ngáy nhè nhẹ.
Tựa như mèo cào vậy, cảm giác ngứa ngáy bắt đầu lan từ vùиɠ ҡíи đến tim rồi cả người cô, toàn cơ thể cô bắt đầu nóng lên.
Rất muốn.
Lúc ý nghĩ này xuất hiện, hô hấp vừa mới ổn định được của Kinh Hà lại trở nên hỗn loạn.
Giờ cô mới nhận ra, cơ thể của cô kể từ khi bị người đàn ông kia động chạm thì bắt đầu trở nên thèm khát, nằm mơ bị anh ta cưỡng hiếp mà cũng có thể ướt được.
Kinh Hà phẫn uất cắn chặt răng mình, cô nắm chặt lớp ga giường bên dưới, nhưng nhiệt độ cơ thể lúc này không thể nào hạ xuống chỉ bằng vào ý chí của cô được.
Miệng cô lúc này rất khô, nhưng cái miệng bên dưới lại liên tục chảy ra thứ dịch vô cùng da^ʍ đãng, khát khao được cắm vào…
Kinh Hà vừa tức vừa xấu hổ, cô không muốn tự thừa nhận mình là một người phụ nữ dâʍ đãиɠ, nhưng lúc này cánh tay đang nắm chặt ga giường của cô đang dần buông lỏng và bắt đầu di chuyển đến chỗ thầm kín kia.
Cô dùng ngón tay mở lớp vải ẩm ướt kia ra, lúc tách hai bên môi âʍ ɦộ căng phồng đang đóng kín ra, nó phát ra tiếng nước khiến người ta nghe thấy phải đỏ mặt tía tai.
Cô ráng chịu sự xấu hổ, an ủi hai bên cánh hoa mềm mại đôi chút rồi bắt đầu tiến lên chạm vào âm vật đã dựng đứng sưng đỏ của mình.
"Ưm…" Cảm giác kích thích sung sướиɠ như một dòng điện chạy qua khắp cơ thể của cô, khiến cô không nhịn được phải rên nhẹ thành tiếng.
Cô hít một hơi thật sâu, gương mặt cô lúc này đã đỏ tựa như ráng mây đỏ rực rỡ, càng ngày càng tiết ra nhiều dịch.
Kinh Hà nhắm mắt lại, ngón cái xoa nhẹ âʍ ɦộ của mình, ngón giữa chầm chậm đi vào giữa hai cánh hoa và tìm thấy lối vào bí ẩn kia.
Cô vẫn còn do dự, cô cảm thấy việc mình có du͙© vọиɠ là một việc vô cùng xấu hổ.
Đây là cảm giác mà trước kia cô chưa từng có, nhưng lại sinh ra bởi vì người đàn ông đó…
Kinh Hà vô cùng chán ghét và căm hận Thu Diệp Đình, tất nhiên cũng sẽ không chấp nhận việc mình có du͙© vọиɠ với anh ta.
Cô cảm thấy nó dơ bẩn, ô uế, là thứ không thể chấp nhận được, nhưng lúc này du͙© vọиɠ đã khống chế cô, dẫn dụ cô rơi vào nơi vực sâu của kɧoáı ©ảʍ.
Trong lúc Kinh Hà đang vật lộn với những mâu thuẫn của chính mình, thì lúc này có một giọng nói phát ra từ bên sâu trong nội tâm của cô.
"Không việc gì phải sợ cả, đây chỉ là bản năng thuần tuý của con người mà thôi."
Kinh Hà cũng không phân biệt rõ được đây là giọng nói trong nội tâm của cô hay chỉ là cái cớ cô dùng để thuyết phục chính mình, nhưng thật sự thì cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Đầu ngón tay cô chậm rãi tiến vào lỗ hoa ướŧ áŧ thít chặt, ngón tay cô bị từng thớ thịt non mềm bao chặt lấy, Kinh Hà lại bắt đầu rên thành tiếng.
Đây là cô sao? Thì ra ở bên trong thật sự rất ấm, mềm mại, bảo sao những tên đàn ông khốn nạn kia đều thích làm việc này…
Kinh Hà thở mạnh, cô cảm thấy bất bình cho chính mình.
Một nơi êm ái như vậy mà bị mấy thứ khốn nạn kia đâm mạnh vào, đúng là phung phí của trời.
Cô cẩn thận từng li từng tí một thăm dò vào bên trong, lúc chạm vào đến một khối thịt mềm ở bên vách huyệt, cô không khỏi run người, cảm giác sung sướиɠ cũng bắt đầu lan ra toàn thân.
Cô nhận ra chỗ này rất kỳ diệu nên đã tăng thêm sức, liên tục chạm vào điểm đó, chỉ một lát sau cô bắt đầu nghẹn ngào thét lên sung sướng.
Lỗ nhỏ ấy hút chặt ngón tay run rẩy của cô, tựa như một chiếc giếng cạn được một cơn mưa lấp đầy, sự sung sương như một dòng nước ấm chảy khắp cuốn đi ý thức của cô.
Mấy phút sau, Kinh Hà mới hòa hoãn lại sau đợt cao trào, cô bắt đầu cọ xát vào gối, trong lòng xuất hiện một cảm giác trống rỗng không lý giải được.
Cô muốn được ôm, muốn được có một bàn tay to không ngừng chậm rãi vuốt ve trên người cô.
Đây đều là những thứ mà lúc cô tự mình an ủi không thể làm được.
Mấy ngày liên tục làm tình trong bóng tối kia, Kinh Hà mặc dù bị chơi đùa đến kiệt sức nhưng cô vẫn nhớ mang máng rằng, lúc cô sắp mê man thì người đàn ông kia luôn nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, bàn tay anh ta lưu luyến vuốt ve trên cơ thể cô.
Giọng nói luôn khiến cô cảm thấy khϊếp sợ lúc đó lại trở nên đầy tình cảm, tựa như mật ngọt, nhẹ nhàng rót vào trong tai cô.
Anh ta nói: "Bé ngoan, ngủ đi."
Mà cô lúc đó tựa như ma xui quỷ khiến tháo dỡ toàn bộ phòng bị, tựa vào lòng ngực của người đàn ông đó, tận hưởng sự yên bình mà anh ta mang lại…
Kinh Hà bỗng dưng hiểu ra rằng trước giờ cô vẫn cho rằng tìиɧ ɖu͙© là một thứ đáng xấu hổ, bởi vì nó cho cô quá nhiều ký ức không đẹp đẽ.
Nội tâm cô từ chối du͙© vọиɠ, cô tự phủ định bản thân, tự cho mình là một người vô cảm với tìиɧ ɖu͙©.
Mấy ngày bị Thu Diệp Đình giam giữ kia, thật ra anh ta không hoàn toàn trói buộc tự do của cô.
Cô thật ra có rất nhiều cô hội để trốn thoát, thậm chí còn có thể tranh thủ tịch thu đi công cụ gây án của anh ta.
Nhưng cô lại không làm như vậy.
Có lẽ sâu trong lòng cô cũng muốn có một nơi để giải tỏa, việc này đã lặng lẽ làm ảnh hưởng đến sự lựa chọn của cô.
Cô có du͙© vọиɠ với người đàn ông đó.
Nhưng cô lại xấu hổ thừa nhận du͙© vọиɠ của chính mình, đặt mình vào vị trí của người bị hại để chứng minh mình là một người "trong sáng", tất cả chỉ là do anh ta cưỡng ép cô.
Cô cho rằng như vậy thì có thể đẩy trách nhiệm sang người khác, nhưng lại không ngờ rằng việc này sẽ giày vò cô đến đau đớn.
Thật ra cô có thể sống vui vẻ hơn.
Đây chẳng phải phóng đãng gì cả, chỉ là thẳng thắn thừa nhận du͙© vọиɠ của mình mà thôi.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Kinh Hà cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Ít nhất lần gặp lại Thu Diệp Đình tới, cô không cần phải nhút nhát sợ hãi nữa.
Tốt xấu gì thì cô cũng ngủ với anh ta rồi, tên này nhanh lắm cũng không quá ba phút mà thôi, người nên xấu hổ là anh ta mới đúng, không phải sao?