Kinh Hà khóc không ra nước mắt.
Cô nói đều là sự thật, cho dù cô có giải thích thế nào, chỉ sợ là anh ta cũng không tin cô.
Tên đàn ông cướp đi sự trong trắng của cô vẫn chưa bị bắt về quy án, mà tên đàn ông mặt người dạ thú lừa gạt lòng tin của cô thì lại ăn diện bảnh bao sáng sủa.
Mà cô bây giờ đang phải chịu cảnh nhục nhã và xâm hại từ người đàn ông lạ ở phía sau mình.
Cô bị đàn ông vui đùa đến thế này còn chưa đủ thảm sao!
Lúc này, trong không gian đột ngột vang lên thanh âm liếʍ láp, Kinh Hà đột nhiên cảm giác có vật gì đó ướŧ áŧ đang tiến vào bên trong tiểu huyệt của mình.
Nhận ra là ngón tay của anh, cô bất giác kẹp chặt tiểu huyệt lại, chọc cho anh ta lên tiếng cảnh cáo, "Thả lỏng, hay là cô muốn tôi cứ vậy làm cô hả?"
Anh ta bôi chất lỏng trên ngón tay anh ta lên trên vách tường khô cạn của cô rồi rút ngón tay ra, tiếp đó âm thanh liếʍ láp lại vang lên...
Anh ta đang dùng nước bọt để làm chất bội trơn!
Nhận thức được chuyện này khiến lòng Kinh Hà chống cự.
Tên đàn ông này tại sao sẵn lòng làm đến nước này cũng không đồng ý tha cho cô?
"Ghê tởm…"
Bất giác cô thốt ra hai từ này, không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Kinh Hà biết mình đã nói lời không nên nói rồi.
Trái ngược với không khí yên tĩnh lúc này là tiếng tim đập vô cùng hoảng loạn của cô.
Làm sao đây! Có phải cô đã chọc giận anh ta rồi không? Cô tiêu đời rồi sao?
Rất nhiều ý nghĩ thoáng qua trong đầu Kinh Hà, đến khi cằm của cô một lần nữa bị người đàn ông một tay nâng lên, hai má bị anh ta siết chặt, ép cô không mở miệng không được.
Hai ngón tay thâm nhập sâu vào trong miệng cô, quấn lấy lưỡi cô, không ngừng ma sát vét lấy nước bọt trong miệng cô, đến khi trên ngón tay anh ta toàn là nước bọt thì mới rút ra khỏi miệng cô, kéo theo cả sợi tơ nước bọt ướŧ áŧ.
Kinh Hà chưa kịp hỏi thì tiểu huyệt nhỏ bé lại lần nữa bị xâm nhập, lặp lại hành động ban nãy.
Anh ta thế mà lại dùng ngón tay tiến vào trong tiểu huyệt của cô cho vào trong miệng của cô!
Hơn nữa ngón tay đấy anh ta cũng vừa liếʍ xong!
Ý thức được cùng một người lạ trao đổi nước bọt, Kinh Hà không khỏi thấy nôn khan.
"Hừ, dùng của tôi thì cô bảo kinh tởm, thế dùng của cô cô cũng chê kinh tởm, cô gái, đừng có quá đáng thế."
Hai ngón tay của Thu Diệp Đình đưa vào bên trong tiểu huyệt, sau khi xác định bên trong đã đủ ướŧ áŧ, anh ta đứng dậy cởi bỏ thắt lưng.
Khoá kim loại mở ra vang lên tiếng "cùm cụp" giống như hổi chuông báo tử vang lên bên trong màng nhĩ của Kinh Hà, tiếp theo lại là tiếng khoá kéo bị kéo xuống, Kinh Hà cảm nhận được có một vật nóng hổi chống ở ngay cửa huyệt của cô.
"Đừng… anh Thu… cầu xin anh… tôi bị lãnh cảm thật mà, anh tiến vào trong sẽ không thoải mái đâu..."
"Im miệng, tôi nói rồi, có làm cô hay không là do tôi quyết định."
Anh ta lạnh giọng mắng, lúc cô lắc đầu chống cự cúi người xuống lại thì tầm mắt đối diện với cảnh cây gậy thịt nóng hổi chọc vào nơi riêng tư nhỏ hẹp.
"Aaaa--"
Kinh Hà đau đớn hét lớn, huyệt nhỏ giống như bị dao thịt nóng rực cắt làm hai nửa, đau đớn nóng rát.
Của anh ta sao lại lớn thế chứ! Huyệt nhỏ dường như bị anh ta kéo căng đến mức nổ tung!
Hơn nữa, đây mới chỉ là bắt đầu.
Người đàn ông chỉ vừa mới cho vào phần đầu thì đã bị thịt huyệt mềm mại kia kẹt cứng.
Huyệt nhỏ vẫn chưa đủ ướŧ áŧ, nhưng chỉ dựa vào lực hút siết chặt chèn ép ấy cũng đã đủ khiến cho người đàn ông cảm thán thở ra một hơi dài.
Mới vào có một chút mà đã bị siết chặt vào đến mức khiến eo anh ta tê dại, nếu như tiến vào thêm chút nữa thì không biết có tiên cảnh tươi đẹp gì đang đợi anh ta đây!
Anh ta dồn lực muốn tiến thêm vào trong, gậy thịt nóng hổi ma sát với vách thịt mềm mại kia, không chút thương tiếc khai phá con đường để anh ta tiến vào bên trong.
Kinh Hà cảm nhận được con dao thịt đó đang từng chút từng chút xâm nhập vào chỗ sâu trong cô, kết hợp một cách thân thiết với nơi mềm mại nhất ấy của cô.
Không, thế này là cưỡng bức!
Sự kết hợp này không hề thân thiết, cũng chẳng có tình yêu, thậm chí cả du͙© vọиɠ cũng chẳng có! Đây chỉ đơn thuần là thịt ma sát với thịt mà thôi!
Kinh Hà đau đớn, cô không khỏi bật khóc nức nở, nước mắt nhanh chóng thấm ướt nhoè chiếc cà vạt đang che mắt cô.
Gốc rễ của người đàn ông vẫn chưa thâm nhập vào hết thì gậy thịt đã bị huyệt nhỏ khô khan của cô xoắn lại đến mức đau đớn, anh ta ép buộc mình tiến sâu vào thêm, nhưng cũng chỉ khiến cho cả hai bên cùng khó chịu mà thôi.
Nhìn Kinh Hà dưới người mình đang thầm khóc nức nở, Thu Diệp Đình thở dài một hơi, "Nước ở phía trên nhiều như thế, sao không biết chia cho phía dưới một ít hả?"
Câu nói này trực tiếp châm ngòi kích nổ cơn thịnh nộ của Kinh Hà, tên khốn nạn này đã làm ra chuyện quá đáng như vậy với cô mà còn dám công khai chê cô như vậy?!
Kinh Hà hít mũi, cắn chặt răng, khép chặt huyệt nhỏ lại.
Xem anh có chịu được không?
Cho dù cô có chịu uất ức thì cũng không để cho tên đàn ông này thoải mái!
"Ư... nhẹ chút, cô em da^ʍ đãng, cô muốn kẹp gãy tôi sao?"
Nghe được tiếng than đau của anh ta, trong lòng Kinh Hà thấy vui sướng hơn chút.
Không nhìn được mà chỉ có thể nghe thấy âm thanh phát ra từ phía anh ta, trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ: Kẹp chết anh ta! Cho anh ta đau chết! Tốt nhất là kẹp cho đến hết đời anh ta cũng không xài hàng được nữa!
Cùng với một tiếng rên, cô nhận ra có chất lỏng nóng hổi bắn vào bên trong huyệt nhỏ của cô với tốc độ nhanh chóng, mấy tiếng hô hào trong đầu Kinh Hà cũng đột ngột dừng lại.
Từ lúc anh ta tiến vào đến giờ, đã được ba phút chưa?
Anh ta… cứ thế bắn vào rồi à?