Tuyệt Đối Khống Chế

Chương 6: Mặt người dạ thú!!!

Giường như nhận ra sự tồn tại của cô, Mộc Phong đột nhiên nhìn về phía cô, khóe miệng nhếch lên một vòng cung dịu dàng, Mộc Nhu lại nhìn thấy sự nồng nhiệt ẩn chứa trong đôi mắt đen điềm tĩnh của anh ta.Thấy người đàn ông đi về phía mình, trong lòng Mộc Nhu đánh hồi chuông báo động, ngón tay dùng sức ấn một cái, gai trên thân hoa hồng đâm vào đầu ngón tay nên chảy máu một chút.Cô đau đớn bỏ vết thương vào miệng và hút máu trên đó rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Mộc Phong nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia nham hiểm không thể nhìn thấy, đi vòng một bước vẫn bắt được cô ở sân sau. Không ngờ anh lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Mộc Nhu va vào trong ngực anh, tính nhanh chóng xoay người đi theo phản xạ lại bị anh ôm vào lòng.

"Chạy cái gì? Sợ anh ăn thịt em sao?"

Cánh tay Mộc Phong ôm lấy eo nhỏ của nàng, nhỏ giọng nói từng chữ ở bên tai cô.

Nơi này không có ai, người hầu đều bận rộn ở tiền sảnh, Mộc Nhu càng hoảng hốt:

"Anh hai... Không thể... "

"Không thể cái gì?" Mộc Phong khẽ mỉm cười ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô rồi dùng đầu lưỡi tinh tế liếʍ láp, bàn tay to thon dài sờ theo đôi chân trắng nõn của cô đi vào trong váy:

"Ai cho phép em mặc váy ngắn như vậy?"

Bên trong cô chỉ mặc qυầи ɭóŧ, tay của người đàn ông không kiêng nể gì lưu luyến ở nơi riêng tư của cô, muốn trừng phạt nên dùng đầu ngón tay ấn vào nơi cực kỳ nhạy cảm của cô sau khi trải qua tình huống kịch liệt.

"Thật sự là không nghe lời, lại muốn bị anh hai đυ. sao? Có tin lần này anh làm đến mức em không xuống được giường được luôn không, hả?"

Âm cuối vang lên cực kỳ rạo rực, tuy rằng giọng điệu của anh dường như rất dịu dàng nhưng lại khiến cho Mộc Nhu cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Thật ra váy của cô không tính là ngắn, làn váy còn có tua rua vừa vặn đến dưới bắp đùi phía trên đầu gối, nhưng tính chiếm hữu của Mộc Phong thật sự quá mạnh, cô chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng trả lời:

"Anh, anh tư... ."

Mộc Phong hừ lạnh một tiếng, đầu ngón tay đẩy mép qυầи ɭóŧ của cô ra thì nhận ra sự ẩm ướt của cô, cổ họng căng thẳng, tiếng thở dốc dần dồn dập. Sau khi phát hiện cô cố gắng khép hai chân lại, giọng nói của anh trầm xuống:

"Mở ra."

Mộc Nhu không dám không nghe lời, cô hơi tách hai chân ra, đầu ngón tay thon dài của anh bồi hồi ở lối vào ướŧ áŧ một chút rồi đâm vào theo khe nhỏ kia.

Toàn thân Mộc Nhu bắt đầu run rẩy, nắm chặt cổ tay anh: "Anh hai... cầu xin anh, đừng ở chỗ này…"

Mặc dù nói rằng tất cả mọi người tụ tập ở tiền sảnh nhưng vẫn sẽ có rất nhiều người giúp việc bận rộn ra vào ở sân sau, nếu như bị nhìn thấy ...

"Đã ướt như vậy rồi mà em còn nhịn được?"

Ngón tay Mộc Phong chậm rãi co rút ở vách tường căng chặt bên trong của cô. Nghĩ đến cảm giác chạy nước rút trong cơ thể ấm áp của cô, du͙© vọиɠ dưới hông nhanh chóng ngẩng đầu, không chút kiêng dè đặt ở giữa mông Mộc Nhu.

"Sẽ bị người khác… nhìn thấy."

Mộc Nhu cắn cánh môi của mình, nhưng lại dần dần mê ly hai mắt, huyệt nhỏ dần dần tiết ra nhiều chất lỏng tình yêu dưới sự va chạm của Mộc Phong, từ từ bôi trơn cửa động.

"Bé cưng, ở đây của em... Dường như rất muốn anh đâm vào."

Thân thể mẫn cảm của cô khiến Mộc Phong cười xấu xa.

"Đừng..." Khi ngón tay của anh nhanh chóng chọc vào thành trong, ngày càng có nhiều kɧoáı ©ảʍ tích lũy từ bụng dưới của Mộc Nhu, cô lắc đầu kháng cự.

Cảm thấy vách tường bên trong của cô đột nhiên co rút nhanh, rõ ràng là đạt đến một cực khoái nhỏ, bắt đầu hút chặt ngón tay của mình.

"Cô bé dâʍ đãиɠ."

Miệng hét lên như không, nhưng cơ thể được họ dạy dỗ vô cùng trung thực.

Mộc Phong có chút khó khăn rút ngón tay dính đầy dịch tình yêu của cô ra, anh bỏ vào trong miệng rồi mυ'ŧ sạch sẽ. Một tay anh cởi thắt lưng bộ dáng ngầu muốn chết, anh ôm Mộc Nhu đến một góc người khác không nhìn thấy, nâng hai chân của cô vòng quanh eo mình, trực tiếp đâm vào bên trong cô.

Ở tư thế này Mộc Nhu hoàn toàn lơ lửng, cô sợ mình ngã xuống nên dùng cánh tay quấn chặt cổ Mộc Phong, nửa người dưới của hai người dán chặt vào nhau.