Liên Quân Mobile: Du Hành Athanor

Quyển 2 - Chương 167: Bắt Đầu Điều Tra - Đối Tác Từ Thế Giới Bên Kia

Bắt cóc sao? - Tôi ngạc nhiên - Mày có cơ sở nào để khẳng định?

- Ai biết, tao đoán bừa thôi.

Thằng Minh đáp rất tỉnh làm tôi chỉ biết thở dài. Lindis bảo:

- Thay vì ở đây đoán già đoán non thì tại sao chúng ta không đến gặp Thane để hỏi rõ?

- Ngài Thane biết sao? - Nam ngạc nhiên.

- Có thể khai thác được thông tin gì đó.

Cả nhóm nhanh chóng di chuyển đến trại đóng quân của LKN - nơi mà Thane đang ở đó. Bây giờ là ba giờ chiều, cả đội đang tập luyện. Khi đến nơi, trợ lí Astrid ngăn lại:

- Cả đội đang tập chiến thuật, không được vào đây!

- Vậy khi nào tập xong?

- Tầm một tiếng rưỡi nữa, vô trong kia đợi đi. - Astrid chỉ vào dãy ghế dành cho khán giả ở các sân bóng mini.

Không còn cách nào khác, cả nhóm đành vào đó đợi. Tôi bảo Lindis:

- Chị này, có gì em về sẽ hỏi Sinestrea, chị khỏi phải mắc công đến gặp bả nha.

- OK nhóc.

Rồi tôi quay sang dặn Minh và Nam:

- Hai đứa tụi mày đừng có nói vụ này cho ghệ tao biết nha, nó mà biết là thế nào cũng có chuyện à.

- Chuyện sao? - Nam hỏi.

- Thì lỡ nó nghe xong nó sốc, rồi nó ... khóc tao không dỗ nổi.

Minh cười xòa:

- Vụ này dễ mà. Mày cứ tin tụi tao, tụi tao kín miệng lắm.

Ngồi đợi một tiếng rưỡi đồng hồ cuối cùng cũng xong, Lindis dẫn cả đám đến gặp Thane hỏi vài ba chuyện. Thane đưa cả nhóm vào trong phòng rồi mới bắt đầu nói chuyện.

Lindis hỏi ngay:

- Vì sao trong trận đấu hôm qua, Dextra không có mặt trong danh sách thi đấu?

- Cô ấy gặp một chấn thương ở cổ chân nên không thi đấu.

Nghe vậy, tôi quay sang hỏi Lindis:

- Có không vậy chị?

- Là sao?

- Khi khám nghiệm tử thi á, chị có thấy không?

Cô ấy gãi đầu:

- Cái này chị chưa có kiểm tra, để khi về chị sẽ kiểm tra lại.

Minh hỏi tiếp:

- Ngài Thane này, Dextra bị chấn thương khi nào vậy?

- Buổi tối trước ngày thi đấu, cô ấy đến gặp ta và xin không thi đấu trong trận kế do bị chấn thương ở cổ chân trên đường đi về trại.

- Cô ấy có kể rõ không vậy ngài?

Thane trả lời:

- Dextra kể với ta là đang đi, cô ấy bất ngờ ngờ bị một vật gì đó kiểu như một khúc cây quất mạnh vào, đau điếng không chịu nổi.

- Cái gì đánh? - Minh hỏi tiếp.

- Cô ấy nói là trời tối nên không nhìn rõ vật đó.

Thằng Minh gãi đầu mấy cái rồi lại hỏi:

- À, hôm qua Dextra có vào sân cổ vũ không?

- Ta không rõ, sân vận động lúc đó đông như thế nào thì chắc nhóc cũng biết mà.

Quả thực thì, sân vận động FL trong hai trận đấu đều đông như kiến. Minh quay sang hỏi Lindis xem có cách nào để kiểm tra thông tin của các khán giả vào sân trận hôm đó thì Lindis lắc đầu và bảo:

- Chịu nhóc ơi, sân mở cho khán giả vào tự do thì lấy đâu ra bán vé. Mà dẫu có bán vé cũng chưa chắc kiểm tra được.

Thằng Minh hí hoáy ghi gì đó, Lindis tiến lại bàn - nơi mà Wiro và Errol cũng đang hí hoáy viết gì đó. Lindis dòm vào:

- Viết gì đấy? Tôi hứa sẽ không bán độ nữa? Bộ hai ngươi bán độ à?

Wiro gạt phắt:

- Làm gì có chuyện đó! Tụi tui đang tập viết chữ đẹp.

- Viết chữ đẹp? - Lindis khá sốc. Nhìn nét chữ của hai tên này, Wiro viết như cua bò vậy, Errol thì đỡ hơn được một tí nhưng cũng không khá khẩm hơn là bao.

Có tiếng gõ cửa cốc cốc, Thane đáp to:

- Vào đi.

- Thưa ngài Thane, nữ vương Tel'Annas mời ngài đến căn cứ để họp ạ.

- Được, ta đi ngay.

Rồi Astrid quay sang Lindis:

- Về đi, về đi!

- Về thì về chứ làm gì mà xua như đuổi tà vậy! - Lindis lẩm bẩm - Về thôi mấy đứa.

Minh và Nam nhanh chóng theo chân Lindis ra về, tôi cũng định ra thì Wiro và Errol níu tôi lại:

- Nhóc nhóc!

- Chuyện gì?

- Lại đây, tụi anh nói nhỏ chuyện này cho nhóc nghe.

Tôi lại bàn rồi cúi người xuống nghe ngóng. Wiro kể:

- Trận rồi tụi anh bán độ thật.

- Ồ, kinh nhở. Bộ hai anh muốn tự hủy hay sao vậy?

Errol cắt ngang:

- Ai dám chứ, nhưng mà nếu không làm vậy thì Dextra sẽ bị gϊếŧ, nhóc hiểu không?

- Là sao kể rõ chi tiết coi!

- Trước khi trận đấu diễn ra tầm một tiếng, có một kẻ nặc danh gọi điện cho anh. Hắn bảo là hắn đang giữ Dextra, đồng thời yêu cầu anh với Wiro phải để bên phía lực lượng Sa Đọa thắng.

Lúc đó tuy tôi không ở trên sân nhưng tôi cũng có theo dõi trận đấu trên TV, quả thực thì trong hiệp 1, Wiro liên tục mắc nhiều sai lầm khi để mất bóng vào chân đối phương, rất may là không lần nào đối phương tận dụng được cơ hội để ghi bàn.

Errol kể tiếp:

- Vậy đó, qua hiệp hai thì Wiro bị thay ra, đội anh bắt đầu kiểm soát bóng và phản công trở lại. Anh chỉ còn cách sút hỏng thôi, nhất là hai quả pen anh sút đó.

Sau cùng, khi hai cầu thủ bán độ rời sân thì LSĐ giành chiến thắng 3 - 0. Errol và Wiro ngồi trên băng ghế huấn luyện, hai người như ngồi trên đống lửa.

Khi Alice phản lưới nhà, Errol đã nói một câu, lúc ấy bâng quơ thôi:

- Có khi nào Alice sẽ thành Andres Escobar không mày?

Chuyện tưởng chừng bâng quơ ấy lại là sự thật, Alice cũng bị gϊếŧ sau đó.

- Hùng ơi, nhóc làm gì vậy? Đi nhanh lên! - Lindis gọi.

- Vâng em ra liền đây.

Ra về, cả nhóm giải tán, mạnh ai nấy về. Tôi tranh thủ ra chợ mua đồ về nấu bữa tối. Chợ chiều vãn lắm, đồ ăn chả còn bao nhiêu cả. Tôi mua đại trứng và rau củ về nấu.

Đang chuẩn bị rời khỏi chợ thì có một cô gái đến chỗ tôi:

- Anh ơi, cho em hỏi.

- Chuyện gì vậy?

- Anh có thấy người này không? - Cô ấy đưa một tấm hình cho tôi xem.

Vừa nhìn vào tấm hình, tôi bất giác thốt lên:

- Yasuo!

- Anh biết anh ta sao? - Cô ấy ngạc nhiên.

- Sao mà không biết được, tôi gặp anh ta mấy lần đây!

Cô gái kia mừng rỡ:

- Vậy anh biết anh ấy ở đâu không?

- Biết thì cũng có biết, mà cô là ai?

- À quên, em chưa giới thiệu. Em tên là Seraphine đến từ thế giới League of Legends.

À, giờ tôi mới nhận ra, một cô gái với mái tóc lượn sóng màu hồng. Cô ấy mặc một chiếc đầm tương đối sặc sỡ đồng thời di chuyển bằng ... bằng cái gì tôi cũng không biết gọi thế nào, gọi tạm là cái xe đi.

Tôi cũng tự giới thiệu:

- Anh là Hùng, anh từ Trái Đất đến. Mà em tìm Yasuo chi vậy?

- Bên phía LoL gửi công văn yêu cầu những người hiện đang ở đây trở về. Em được cử đi tìm, hiện em đưa được Janna và Ahri về rồi, còn Yasuo với Tristana thì vẫn đang tìm.

Bất chợt tôi nảy ra một ý tưởng thú vị, nếu như tôi kết thân với cô ấy và nhờ cô ấy hỗ trợ việc tìm hung thủ, biết đâu bên phía Athanor sẽ mở lòng từ bi và giảm sự ác cảm với những người ngoại giới.

Nghĩ là làm, tôi mời cô ấy vào một quán cà phê gần đó và trình bày ý tưởng. Về cơ bản, cô ấy sẽ giúp đỡ tôi tìm ra hung thủ sát hại Dextra và Alice, đổi lại tôi sẽ chỉ chỗ của Yasuo và Tristana.

Ban đầu, Seraphine không chịu:

- Không được đâu, em chỉ có một tuần nữa thôi, đến lúc đó nếu em không về thì thế giới đóng cửa, em sẽ kẹt mãi ở đây mất.

- Cứ yên tâm đi, anh cũng chỉ còn một tuần thôi. Nếu như một tuần nữa anh không tìm được hung thủ, anh cũng chết. Trước khi chết, anh sẽ chỉ chỗ hai người họ cho em.

- Anh chắc chứ? - Cô ấy nghi ngờ.

Tôi đưa chiếc vòng đá mặt trăng cho cô ấy:

- Anh đưa cho em cái này, coi như đây là vật làm tin nha.

- Vâng ... Vậy giờ em phải làm gì?

- Cho anh xin facebook của em để anh tiện liên lạc.

Cô nàng viết tên ra cho tôi, tôi tìm rồi gửi lời kết bạn. Giờ tôi mới biết cô ấy là một ca sĩ khá nổi tiếng bên LoL, nhưng chuyện này không quan trọng.

Seraphine lại hỏi:

- Vụ án thế nào hả anh?

Tôi bắt đầu kể lại vụ án, những gì tôi biết thì xem như tôi cũng kể ra cho cô ấy hết. Seraphine ngồi đó nghe ngóng rồi suy nghĩ.

- Nếu như anh nói, nghĩa là có dàn xếp tỉ số.

- Ừ đúng.

- Em không rõ thế giới này, anh ở đây lâu chắc cũng biết. Anh thử điều tra xem có băng đảng cá độ hay mafia nào không, nhiều khả năng bọn chúng nhúng tay vào vụ này đấy.

Tôi gãi đầu:

- Cá độ, dàn xếp ấy à? Nhiều khả năng chỉ có tên Arr thôi, nhưng hắn đã chết cách đây lâu lắm rồi mà.

- Tìm xem hắn có anh em họ hàng gì không, nhiều khả năng là có ...

Reng reng, có tiếng chuông điện thoại. Cô nàng xin tôi ra ngoài nghe.

Lát sau, cô ấy quay lại:

- Anh Hùng ơi, em có việc phải đi rồi. Giờ anh về điều tra, 23h30 khuya nay em gọi.

- Sao trễ vậy?

- Em còn đi biểu diễn nữa, đến tận 23h mới xong.

Tôi chắt lưỡi, đành vậy, không thể làm gì khác hơn. Hai đứa chia tay, ai về nhà nấy.

Về đến khu rừng thì cũng đã gần 18 giờ, Sinestrea chạy ra:

- Anh Hùng!

- Hả? - Tôi giật mình, không lẽ lộ chuyện rồi.

- Anh làm cái gì mà về trễ quá vậy! Em đói!

Rột ~, tiếng bụng kêu đúng lúc. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

- Hú hồn.

- Hú hồn chuyện gì? Anh giấu em bí mật gì hả?

- Không ... không có đâu, anh vô nấu cơm liền đây. - Tôi chạy lẹ vô.

Sinestrea đứng gãi đầu khó hiểu nhưng rồi cũng chẳng mấy bận tâm nữa.

Nấu cơm xong, tôi dọn ra bàn rồi rủ nàng vô ăn cơm. Ngòi vào bàn, nàng nhìn tôi:

- Cho em món khai vị đi.

- Là gì ... à biết rồi. Đây. - Tôi chìa tay ra. Nàng cầm lấy cắn nhẹ cho máu chảy ra rồi hút. Cái cảm giác máu được hút nó phê phê kiểu gì tôi cũng không biết tả sao.

Bữa tối hôm nay khá nhẹ nhàng, món trứng chiên cùng với canh rau củ. Nàng ăn rất ngon lành, điều đó khiến tôi vui vui.

Đang ăn, nàng hỏi:

- Anh này, nghe nói anh đang điều tra vụ án gì hả?

- Ơ ...

- Kể em nghe đi, em muốn biết vụ án gì.

Tôi nghiến răng ken két tức thằng Minh với Nam quá, đã bảo đừng có nói mà cũng nói ra cho được. Đành phải đánh liều thôi:

- Phải, anh đang điều tra.

- Vụ gì vậy anh? - Nàng hướng người về phía tôi, kiểu đang rất muốn nghe.

- Có một vụ tấn công gần sân vận động nè, mà gần giải quyết xong rồi.

Sinestrea hỏi nữa:

- Hung thủ là ai vậy anh? Rồi vụ án diễn biến sao?

- Thì kiểu như mấy thằng cổ động viên quá khích nó đánh lộn với cổ động viên đội đối phương á.

- À ... - Nàng gật gù. May quá, cô ấy không nghi ngờ gì.

Ăn cơm xong, tôi qua phòng thằng Nam và Minh, hai đứa nó đang cùng với Shiri chơi điện tử. Tôi giậm chân:

- Tao chán hai thằng tụi bây quá!

- Gì chán mày? - Hai đứa nó quay sang nhìn tôi.

- SÚT! VÔ! - Shiri hét lên - VÔ RỒI! Ghi bàn rồi!

Minh chắt lưỡi:

- Bà m* mày, mày làm tao thua rồi này.

- Tao đã dặn tụi mày đừng có kể mà sao ...

- Mày nói gì vậy? - Nam ngạc nhiên - Tụi tao có kể đâu.

Tôi mím môi:

- Chứ sao con ghệ tao nó biết tao đang điều tra vụ án nè!

- À, ta nói đó. - Shiri giơ tay lên - Nhưng nhóc yên tâm đi, ta không có nói gì nhiều hơn đâu.

- Cũng còn may ... Mà Shiri này!

Cậu ta nhìn tôi:

- Có chuyện gì?

- Ngươi biết tên Arr không?

- Cái thằng mà dàn xếp tỉ số ấy hả, hắn đang ở phòng bên cạnh với thằng lão nhị đấy.

Tôi ngạc nhiên:

- What?

- Chắc nhóc con thắc mắc vì sao Arr còn sống đúng không? Thật sự thì Arr đã bị gϊếŧ nhưng được thằng lão nhị của ta cứu đấy.

- Lão nhị là tên nào?

Shiri hất tóc rồi kể:

- Đó là thằng em của ta, tên nó là Alain.

- Allain?

- Không không, tên hắn chỉ có một chữ l thôi.

Chà, vụ án này coi vậy mà không khó như tôi tưởng, hung thủ chắc chắn lại là tên Arr chứ không thể nào khác được. Tôi sang phòng kế bên tìm Arr để hỏi chuyện.

- Này!

- Hùng đó hả? Lâu rồi không gặp ngươi. - Arr cười nhạt.

- Ngươi lại giở trò dàn xếp nữa sao?

Tên lão nhị Alain ngồi gần đó lẫn Arr đều ngạc nhiên:

- Sao ngươi biết?

- Chính ta đã điều tra được: Wiro và Errol bị ép bán độ ...

Vừa nói đến đây, Arr gạt phắt:

- Không hề! Ngày hôm qua, khi ta xem trận đấu, ta nghe có mùi dàn xếp nên đã dàn xếp ngược giữ tỉ số không đều.

- Sao ngươi biết dàn xếp?

- Ta thấy tên Wiro dường như muốn đối thủ ghi bàn.

Alain xác nhận điều đó. Đồng thời, khi hỏi thêm thì tên Arr hoàn toàn không biết đến Dextra hay Alice là ai cả, hơn nữa hắn bỏ nghề dàn xếp tỉ số lâu rồi. Nếu không phải hắn thì là ai?

Tôi đành hỏi:

- Ngươi có anh em nào không Arr?

- Ta có thằng em tên Aar thôi.

- Thế này thì lại là số không rồi. - Tôi thở dài.

Đành vậy, tôi trở về phòng và lên máy tính. Lindis nhắn tin cho tôi nói rằng việc Dextra bị chấn thương cổ chân là đúng, như vậy rõ ràng vụ Dextra chấn thương là có chủ ý. Nhiều khả năng, việc này đã được dàn xếp từ trước.

Còn về Alice, Lindis hiện không tìm thấy bất cứ thông tin gì, cô cũng có liên lạc với huấn luyện viên Rulan nhưng chưa có hồi âm.

Tôi ngồi trên máy tính đến tận mười giờ rưỡi, bất chợt có ai đó từ đằng sau bịt mắt tôi:

- Đoán xem ai nào?

- Đoán? - Tôi bỏ hai bàn tay đang bịt mắt tôi ra xong quay lại - Em chứ ai mà anh phải ...

Chưa kịp dứt lời, tôi đã há hốc mồm. Sinestrea cũng mặc đầm trắng nhưng bộ đầm này mỏng hơn và lại khoe da thịt nhiều hơn. Đặc biệt, phần chân váy ngắn đến nổi tôi còn nhìn thấy lấp ló cái nồn của nàng.

- Chiếm lấy em đi. - Nàng thì thầm vào tai tôi bằng cái giọng ngọt xớt.