Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 14

Các lão Trần Đình Giám gọi những nam đinh trong nhà đến, ông nói đến việc muốn xây dựng Đông Viên và Tây Viên.

Ông là chủ nhân của Trần gia, nên không ai lên tiếng phản đối.

Sau khi thương lượng xong chính sự, Trần Đình Thực chuẩn bị mang theo nhi tử rời khỏi đây, nhưng Trần Đình Thực phát hiện đại ca nhìn ông ta một cái.

Trần Đình Thực lập tức hiểu rõ ý tứ của đại ca.

Sau khi trở về Đông viện, Trần Đình Thực bảo nhi tử đến nhà chính của phu thê bọn họ, khuôn mặt ông ta nghiêm túc nói: “Ngươi quỳ xuống cho ta!”

Trần Kế Tông ngây ngẩn cả người.

Nếu đổi thành Tề thị nghiêm túc như vậy, Trần Kế Tông chắc chắn quỳ xuống, nhưng phụ thân hắn ta xưa nay yếu đuối không biết giận, trong lòng Trần Kế Tông từ lâu đã không coi trọng người phụ thân này.

“Đang tốt lành, tại sao lại bắt ta quỳ?” Trần Kế Tông sờ cái mũi nói.

Tề thị nghe thấy thanh âm từ bên ngoài, bà ta từ bên trong phòng đi ra, nhìn chằm chằm đôi phụ tử: “Xảy ra chuyện gì?”

Trần Kế Tông đi đến bên người bà ta, hắn ta hếch cằm về phía phụ thân nói: “Ta cũng không biết có chuyện gì, phụ thân đột nhiên bắt ta quỳ xuống.”

Tề thị trừng mắt nhìn trượng phu.

Trần Đình Thực thấy bộ dạng muốn bao che cho con trai của bà ta, ông ta càng tức, giọng điệu trầm thấp mang theo sự tức giận: “Buổi sáng nay ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, thân phận công chúa tôn quý, còn là đường tẩu của hắn, thế mà hắn dám dán mắt nhìn chằm chằm vào công chúa, khiến mặt mũi vứt hết, không lẽ phụ thân là ta không nên giáo huấn hắn?”

Nhắc đến Hoa Dương, Trần Kế Tông cúi đầu, trong mắt hắn ta chỉ có sự mơ ước, không hề có ý hối cải.

Cái gì mà công chúa hay không phải công chúa, nếu đã gả đến Trần gia, cũng chỉ là đường tẩu của hắn ta, đã là thân thích, hắn ta nhìn vài lần thì có làm sao?

Tề thị nhàn nhạt nói: “Đúng là có hơi mất mặt, nhưng ai bảo nàng ta lớn lên xinh đẹp như vậy, chúng ta chỉ là người nhà quê không có kiến thức, dù sao lão tứ đã đá nhi tử một cái, công chúa chắc cũng thông cảm.”

Trần Đình Thực: “Thông cảm hay không thông cảm là chuyện của công chúa, hôm nay hắn phải quỳ xuống cho ta, nếu không hắn sẽ giống cẩu không biết đổi tính mà tiếp tục ăn phân, lần sau sẽ còn dám mạo phạm đến công chúa!”

Tề thị: “Ngươi mắng nhi tử của ngươi là cẩu, vậy ngươi là cái gì, nam nhân Trần gia các ngươi là cái gì?”

Ý tứ của bà ta chính là không muốn trừng phạt nhi tử.

Trần Kế Tông nhân cơ hội tìm cớ trốn đi, Trần Đình Thực muốn đi bắt lấy nhi tử, Tề thị trực tiếp ngăn ở cửa nhà chính, bà ta lạnh mặt nhìn ông ta.

Trần Đình Thực không thể không ngừng lại.

Trần Đình Thực nhìn Tệ thị chỉ cách ông ta hai bước chân.

Đã hai mươi năm trôi qua, Tề thị dường như vẫn xinh đẹp như hồi còn trẻ, nhưng tính tình sao lại biến thành như thế này?”

Trần Đình Thực còn nhớ rất rõ lần đầu tiên ông ta gặp Tề thị, đó là một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, làn da trắng như tuyết xinh đẹp kiều diễm, luôn e thẹn rụt rè mỗi khi gặp ông ta, lúc nói chuyện rất dịu dàng nhỏ nhẹ.

Gia cảnh Tề gia cũng không tốt, kém xa những gia đình mà bà mối giới thiệu cho ông ta, nhưng Trần Đình Thực gặp lần đầu đã thích Tề thị, ông ta năn nỉ mẫu thân đồng ý hôn sự này.

Trần Đình Thực còn nhớ thời điểm hai người tân hôn xong, ông ta tỉnh dậy sau giấc mơ nhìn thấy mỹ nhân nằm bên cạnh, lúc đó ông ta còn cảm thấy mệnh của bản thân thật tốt…

Vì vậy những lời mẫu thân năm đó nhắc nhở ông ta đều là đúng sao, thật sự Tề thị vốn không thích ông ta, mà chỉ quan tâm đến thân phận làm quan ở kinh thành của đệ đệ ông ta?

“Ngươi còn ở đó thất thần làm gì, đại ca không phải muốn trồng trọt sao, ngươi còn không nhanh đi chuẩn bị nông cụ cho đại ca?”

Dưới ánh mắt Tề thị lạnh băng thể hiện sự chán ghét, Trần Đình Thực gục bả vai xuống, cúi đầu rời đi.

.

Thân thể Trần Kính Tông thuộc dạng người cường tráng, đương nhiên sẽ là nam nhân thích hợp nhất của Trần gia làm việc tốn sức trên mặt đất.

Đáng tiếc là Trần Kính Tông không cho ai sắc mặt tốt, lúc nói chuyện còn có thể làm người ta tức chết, Trần Đình Giám không muốn làm việc với đứa con trai này, nên ông đuổi Trần Kính Tông đến Tây viện, giúp nữ quyến xây dựng hoa viên.

Tuy nói là hoa viên, nhưng thật ra chỉ lớn hơn Tứ Nghi đường một chút, một mình Trần Kính Tông có thể làm được, dù sao cũng chỉ làm việc gϊếŧ thời gian, Trần gia không có khả năng sẽ đi mời thợ thủ công tỉ mỉ chế tạo một hoa viên xinh đẹp.

Thời tiết nóng, cơ thể La Ngọc Yến lại nặng nề, muốn dưỡng thai nhưng lại nhớ thương Nhị Lang, Tam Lang, mỗi ngày đều trôi qua rất phong phú, không cần đến hoa viên ngửi mùi bùn đất, bởi vậy vào ngày động thổ đầu tiên nàng ta chỉ đến xem thử một chút, sau này thì chỉ ở trong Phù Thúy đường thoải mái dễ chịu.

Việc của Du Tú khá ít, thật ra nàng ấy muốn bồi bên người bà bà, nhưng Trần Kính Tông đi tới đi lui trong hoa viên, nàng ấy là một đại tẩu, nhìn lâu thì không thích hợp.

Tôn thị vẫn nhìn ra được, rất nhiều lần lão Tứ muốn vén tay áo lên làm việc, nhưng lại e ngại đại tẩu nên mới nhịn xuống không làm.

Tôn thị để Du Tú chuyên tâm xử lý việc ở Quan Hạc đường, không cần bận tâm việc ở hoa viên này.

Khi Hoa Dương tới, Tôn thị thức thời tránh đi, tạo cơ hội cho đôi vợ chồng son được ở riêng với nhau.

Hoa Dương ngồi trên ghế bà bà để lại, Triều Vân đứng bên cạnh bung ô cho nàng.

Thật ra bây giờ vẫn là buổi sáng, chưa đến thời điểm nóng nhất trong ngày, nhưng ánh mặt trời mùa hè quá mức chói mắt, Hoa Dương không chịu được việc phơi nắng.

“Ngươi đi xuống đi.”

Trần Kinh Tông vừa trộn bùn, vừa không ngẩng đầu phân phó Triều Vân.

Triều Vân nhìn về phía công chúa nhà mình.