Thần Hy Khúc

Chương 121

Tác giả: SUNQINGtheWrier.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 121 ✻

Cảnh tượng trước mắt khiến Vưu Chiếu Hy hoảng sợ, ngay lập tức thảng thốt kêu lên một tiếng. Cùng lúc ấy, cậu bừng tỉnh ở trên giường. Đưa mắt nhìn mọi vật xung quanh, nhận ra khu rừng u ám cùng với khuôn mặt tái nhợt của Lý Thiệu Lâm đã biến mất, tâm tình của cậu mới phần nào bình tĩnh trở lại.

Cả người ướt đẫm mồ hôi. Vưu Chiếu Hy mệt mỏi ngồi dựa vào thành giường, cảm giác tay chân đều rệu rã không còn một chút sức lực nào. Bên tai vẫn còn ù ù cạc cạc, âm thanh tựa hồ nhiễu loạn, một hồi sau như vang vọng giọng nói trầm đυ.c của Lý Thiệu Lâm ở trong giấc mơ.

"Có muốn đi cùng anh hai không?"

Vưu Chiếu Hy co người lại ở trong chăn bông, ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh một lần nữa. Sau khi xác định bản thân đang ở trong phòng ngủ cực kỳ an toàn, cậu mới dám thở nhẹ ra một tiếng. Những cơn ác mộng lại trở về trong từng giấc ngủ của cậu, dường như đang ngày đêm ra sức dày vò tâm can của cậu.

Mấy ngày trước, tinh thần của Vưu Chiếu Hy những tưởng đã hồi phục trở lại, vì cậu không còn nhìn thấy những cơn ác mộng đáng sợ đó nữa. Nhưng hôm nay lại bất ngờ nhìn thấy Lý Thiệu Lâm đứng trước mặt, nở một nụ cười cổ quái và dẫn dụ cậu đi theo anh. Vưu Chiếu Hy trong lòng thầm nghĩ có lẽ vì khi nãy cậu đã đọc cuốn nhật ký của người kia, cho nên tâm trí mới ám ảnh đến độ như vậy.

Vuốt mặt một cái cho tỉnh táo, Vưu Chiếu Hy lật chăn sang một bên, đứng dậy đi xuống dưới phòng bếp tìm nước uống. Lúc này trời đã điểm gần xế chiều, Từ Lương có lẽ cũng gần về nhà rồi. Khi cậu vừa đi đến cửa phòng thì điện thoại di động ở trên bàn bất ngờ kêu lên một tiếng thông báo.

Bước chân thoáng chốc dừng lại, Vưu Chiếu Hy quay đầu nhìn một cái rồi đi nhanh đến bên bàn học, cầm điện thoại lên đọc tin nhắn. Là Từ Lương gửi tin nhắn cho cậu.

Vưu Chiếu Hy nhíu mày, mở nội dung tin nhắn ra. Dòng tin nhắn chỉ có vài chữ: Cứu tớ. Tớ đang ở

Sau khi đọc xong nội dung tin nhắn, Vưu Chiếu Hy lập tức ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Hiện tại tuyết đang rơi phủ kín cả mặt kính một màu trắng xóa. Bàn tay giữ lấy điện thoại thoáng run rẩy. Dòng tin nhắn này khiến cho cậu phân vân vô cùng, nhưng không thể không lo lắng sốt ruột được.

Nghĩ rồi Vưu Chiếu Hy nhấn nút gọi cho Từ Lương, chẳng bao lâu liền nghe thấy giọng nói của cô gái tổng đài quen thuộc.

Mẹ nó!

Tình hình thật sự không ổn, cho dù có người bỡn cợt thì điện thoại cũng đang trong tay của người đó, chứ không phải là Từ Lương. Vậy Từ Lương có thật sự...xảy ra chuyện hay không?

Vưu Chiếu Hy không có đủ thời gian để suy nghĩ sâu hơn cho chuyện này, cứ như vậy đem theo một chiếc áo khoác rồi lao ra khỏi phòng. Khi xuống dưới phòng khách, Vưu Chiếu Hy bị Tiểu Uyển đứng ngay cửa ra vào chặn lại.

"Tránh ra!" Vưu Chiếu Hy liếc nhìn tên nhóc trước mặt, đột nhiên nóng nảy quát lên.

Tiểu Uyển thường ngày bị quát sẽ run cả người, lập tức nghe theo lời người kia. Nhưng hôm nay cậu nhóc cố chấp vô cùng, hai cánh tay dang rộng cố ý ngăn Vưu Chiếu Hy rời khỏi nhà.

"Cậu chủ, em đã nói rồi, cậu chủ không được ra ngoài!"

Vưu Chiếu Hy không kiên nhẫn liếc nó một cái, "Tại sao? Bây giờ bạn của tôi gặp nguy hiểm, tôi cũng không thể ra ngoài hay sao?"

Tiểu Uyển thoáng mở to mắt nhìn cậu, tựa hồ nghĩ tới Từ Lương gặp nạn, cánh tay nhóc con cũng có chút lơi lõng.

"Cái đó...nhưng mà, cậu chủ cũng không nên đi ra ngoài! Em sẽ đi theo cậu!"

Vưu Chiếu Hy nhíu mày, đẩy Tiểu Uyển sang một bên, "Đừng phiền như vậy! Ở nhà trông coi đi, đi theo tôi thì có ích gì chứ?"

Tiểu Uyển bị đẩy một cái, hai chân loạng choạng suýt ngã xuống đất. Khi nhóc con ngẩng đầu muốn mở miệng ngăn chặn thì bóng dáng kia đã biến mất từ lâu rồi. Tiểu Uyển chạy ra ngoài trời, tuyết rơi dính trên tóc và quần áo, lạnh run người.

Cậu chủ...không được rồi...

...

Vưu Chiếu Hy mặc kệ thời tiết hôm nay vô cùng khắc nghiệt, vẫn dốc sức chạy đến dưới chân đồi Hị Bách. Tuyết gần như phủ trắng xóa cả ngọn đồi. Cậu dừng chân, ngước mắt nhìn xung quanh, cố gắng hét lớn tên Từ Lương. Nhưng xung quanh bốn bề vắng vẻ hoang vu, ngay cả bóng dáng của một con vật cũng không có khiến cho linh cảm trong lòng cậu càng lúc càng rõ rệt hơn bao giờ hết.

Vưu Chiếu Hy xoay người, mơ hồ gọi, "Từ Lương, cậu đang ở đâu?"

Nhưng đáp lại câu hỏi kia cũng chỉ có chính âm thanh của bản thân bị vọng lại qua cánh rừng. Một sự âm u lạnh lẽ bao lấy ngọn đồi, bao lấy cả cơ thể rét run của Vưu Chiếu Hy. Cậu cắn vào môi dưới, dằn xuống cơn run rẩy ở trong người mình, cố chấp đi về phía trước. Vừa đi, cậu vừa cất tiếng gọi tên của Từ Lương, cho đến khi trước mặt là khoảng trời rộng lớn như muốn nuốt chửng lấy một kẻ nhỏ bé là cậu, bước chân buộc phải dừng lại.

Đi lâu như vậy, hóa ra đã đến bìa rừng. Trước mặt là khoảng trời bao la nhuộm trong sắc màu đỏ cam chói mắt. Dưới chân là mặt đất gồ ghề, nếu đi thêm một bước nữa, chắc chắn toàn thân sẽ thành một đống bầy nhầy không nhìn rõ hình dạng.

Vưu Chiếu Hy cúi đầu nhìn xuống vực thẳm sâu hút, tiếng gió từ bên dưới vọng lên, tựa hồ là tiếng gọi của những âm hồn bất tán. Cậu vô thức lùi về phía sau ba bước, ngay lập tức cảm nhận được lá cây như chuyển động, rung rinh không ngừng.

Quay đầu nhìn lại, trước mặt đã sớm xuất hiện hai bóng dáng áo choàng đen phủ qua đầu. Hai người đàn ông không rõ từ nơi nào trong cánh rừng hướng đến Vưu Chiếu Hy mà hạ người xuống. Ngay khi tiếp đất, một kẻ trong số họ nở nụ cười đầy khinh khỉnh, "Quả nhiên là bạn tốt, chỉ đọc tin nhắn đã vội vàng đến đây như vậy."

Vưu Chiếu Hy mặt lạnh liếc nhìn hai người bọn họ, trí nhớ bắt đầu quay ngược về quá khứ, lục tìm hình ảnh của họ. Ngay sau đó, cậu dường như đã nhớ ra được danh tính của hai kẻ trước mặt, khóe môi cong lên, cười lạnh nhạt.

"Còn các người cũng bám đuôi dai như một con chó vậy."

Sầm Hạc Phi nổi đóa vung tay áo, quát, "Mày nói ai?"

Vưu Chiếu Hy bình tĩnh mỉm cười, "Ở đây chỉ có ba chúng ta, không lẽ tôi đang tự nói bản thân mình sao?"

Trong khi Sầm Hạc Phi đang nổi đóa chỉ vì lời nói hỗn xược của cậu thì Sầm Chấn Phi ngược lại bình tĩnh hơn. Hắn ta bước lên phía trước một bước, đôi mắt mở to, chăm chú quan sát thiếu niên xinh đẹp trước mặt, sau đó nheo mắt lại đánh giá:

"Để một con cáo sống trong Huyết tộc đúng là một việc sỉ nhục, đúng không nhỉ?"

Câu hỏi truyền đến tai, Vưu Chiếu Hy nâng mắt bày ra một vẻ đề phòng nhìn Sầm Chấn Phi. Hai bàn tay mơ hồ nắm chặt lại, nhưng nét mặt của cậu vẫn không lay động dù chỉ một chút. Bất quá, cậu có hơi nhíu mày khi nhận ra người Sầm gia đã phát hiện thân phận thật sự của mình.

"Ai nói cho các người chuyện này?"

Sầm Chấn Phi bật cười, nghiêng nhẹ đầu, rướn cao chân mày đầy vẻ thờ ơ dửng dưng, "Chuyện đó còn quan trọng sao? Quan trọng bây giờ chính là làm sao để gϊếŧ chết ngươi đây?"

Vưu Chiếu Hy không quá lưu tâm đến chuyện hai người kia đang có ý định muốn ra tay với mình, cậu trầm mặc nhìn bốn phía, sau đó thình lình hỏi:

"Từ Lương đâu?"

Sầm Chấn Phi nghe hỏi, chân mày hơi rướn lên, "Từ Lương? À à... là bạn thân của ngươi. Xem nào, bọn ta thật sự không thích trẻ con cho lắm, ngươi nghĩ Từ Lương sẽ ở đây à?"

"Vậy làm sao các người có thể nhắn tin bằng số của cậu ấy được?" Vưu Chiếu Hy bắt đầu khó chịu.

Sầm Hạc Phi bị chọc cho tức nãy giờ vẫn im lặng, hiện tại đã có thể mở lời đáp lại. Hắn xoa xoa đầu ngón tay giống như phủi đi bụi tuyết, nhếch khóe môi cười đầy gian xảo:

"Đương nhiên là bọn này có người cùng thuyền rồi. Chiếu Hy, ngươi phải biết, hiện tại xung quanh ngươi chỉ toàn là thù địch mà thôi. Ngay cả những kẻ trước kia là người dưỡng dục và có tình cảm với ngươi cũng rất căm thù ngươi."

Tựa hồ đắc ý với chuyện này, Sầm Hạc Phi cong môi cười lên đầy khoái hoạt, "Chắc là ngươi sốc lắm, nhỉ?"

Vưu Chiếu Hy nghe thấy giọng điệu đắc ý của Sầm Hạc Phi, sắc mặt trầm xuống, trong lòng nghĩ đến những kẻ đang căm thù mình. Nếu như người dưỡng dục cậu nhiều năm qua, hiện tại có thể đem cậu một đao gϊếŧ chết, chắc chắn không thể là ai khác ngoài Vưu Quán Thanh. Vì sau cái chết của Thẩm Ninh, trong mắt ông ta, cậu còn ghê tởm và ngứa ngáy hơn cả một cái gai nhọn. Nhưng còn người có tình cảm với cậu, tạm thời cậu không nghĩ ra được đó là ai.

Tuyết ngày càng rơi nhiều hơn, trên vai áo đã ướt lạnh một mảng. Vưu Chiếu Hy chớp mắt, bụi tuyết bám trên hàng lông mi, làm cho cậu trông không khác gì một tuyết hồ.

"Rốt cuộc các người muốn làm gì tôi?"

Sầm Chấn Phi nheo mắt lại, "Gϊếŧ ngươi, càng nhanh càng tốt. Nhiều năm qua, ngươi nán lại trong tộc này cũng đủ lâu rồi. Quả là một điều sỉ nhục đối với chúng ta."

Ngay sau câu nói đó, một tiếng cười đầy giễu cợt khinh khỉnh cất lên. Vưu Chiếu Hy không liếc mắt nhìn hai người bọn họ, chỉ bình tĩnh phủi lấy hạt tuyết li ti bám trên vai áo, giọng điệu đanh thép nói:

"Các người quả thật là xem thường Vưu Thần quá rồi. Cho dù có câm không nói được hay mù không nhìn thấy thì cũng nên dùng tai mà nghe ngóng tình hình trong tộc chứ nhỉ? Nếu có người đã xác nhận thân phận của tôi rồi, tôi cũng không cần giấu giếm nữa. Tôi chính là một yêu hồ."

Vưu Chiếu Hy nâng mi mắt thờ ơ nhìn hai người Sầm gia trước mặt, bước lên một bước, giọng nói tuy lả lơi nhưng vô cùng tỉnh táo và cứng cỏi:

"Đúng hơn thì, tôi chính là yêu hồ của Vưu Thần. Rõ ràng vẫn là trên cơ các người một bậc. Chuyện ăn nói hàm hồ hôm nay có phải là quá thất lễ rồi hay không? Vuốt mặt cũng nên nể mũi một chút, đúng không?"

Sầm Hạc Phi nghe xong, tâm tình một lần nữa nổi sóng, định vung tay cho Vưu Chiếu Hy một cái tát thì bị Sầm Chấn Phi ngăn cản. Hắn đưa tay lên cao ngăn chặn anh trai của mình, ánh mắt lại liếc về phía của cậu, mỉm cười đầy sức giảo hoạt:

"Lời lẽ này nếu dành cho một thân phận khác đáng nể hơn thì Sầm gia bọn ta có thể suy nghĩ lại. Nhưng đáng tiếc, nó lại từ miệng của một con yêu hồ rẻ mạt thấp kém yếu đuối như ngươi, cũng bằng không mà thôi."

Dừng lại, Sầm Chấn Phi hơi quay đầu nhìn Sầm Hạc Phi, khẽ cười một tiếng, "Anh trai, anh còn đợi gì nữa?"

Sầm Hạc Phi vừa nghe liền hiểu ý đồ của em trai mình, cánh tay duỗi ra, trong không trung thoáng mơ hồ ẩn hiện một luồng khí gì đó, khiến cho cả khu rừng bốn phía rung chuyển mãnh liệt. Từ sâu trong rừng, những sợi dây leo màu đất bất ngờ hướng đến Vưu Chiếu Hy như muốn trói chặt cậu lại.

Âm thanh rung chuyển dội vào màng nhĩ, Vưu Chiếu Hy kịp thời tỉnh táo, từ trong bàn tay bắn ra từng đường mũi phi tiêu sắc bén, chém đứt tất cả những sợi dây leo đang mạnh mẽ lao đến.

Dây leo đứt làm đôi, làm ba, rơi rũ từ trên xuống đất. Sầm Hạc Phi bị một màn kia làm cho sững người, hắn đứng thẳng lưng, hai cánh tay buông lõng, nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo. Sự việc ban nãy cũng phần nào khiến cho Sầm Chấn Phi tức giận trong lòng.

Thể trạng của Vưu Chiếu Hy thật sự không ổn, sức khỏe đến giờ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Nhưng khi nãy vì phải tự vệ bất ngờ mà cậu đã dùng đến một loại pháp lực khá mạnh, khiến cho cơ thể mất đi một phần sức lực. Vưu Chiếu Hy tâm cùng ánh mắt không suy suyển, nhưng bước chân có phần mệt mỏi mềm nhũn, cậu nghiêng người lảo đảo lùi ra phía sau, từ trong người lấy ra một cây sáo nạm ngọc.

Ngọc ẩn dưới lớp tuyết trắng càng trở nên sáng loáng kỳ diệu.

Trong lúc hai người Sầm gia chưa kịp định thần thì Vưu Chiếu Hy đã kề sáo ngay môi mình, thổi nhanh một khúc nhạc. Giai điệu những tưởng vui tươi sôi động nhưng thật ra lại khiến cho kẻ đối diện phải ôm đầu thống khổ đau đớn.

Sầm Hạc Phi ngay khi ngẩng mặt lên nhìn về phía cậu thì âm thanh từ sáo đã dội thẳng vào màng nhĩ, giai điệu tựa hồ hóa thành mũi dao bén nhọn, đâm sâu vào bên trong não bộ, khiến toàn thân đau đớn không ngừng mà ngã khụy xuống đất.

Vưu Chiếu Hy tiếp tục kéo dài khúc nhạc, sau khi nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Sầm Hạc Phi, trong lòng cậu phần nào nhẹ nhõm hơn. Nhưng khi liếc nhìn qua phía Sầm Chấn Phi, nhận ra từ đầu đến giờ hắn vẫn không bị thanh âm của sáo làm cho suy suyển dù chỉ một chút, cậu bất giác ngừng lại.

Thanh âm điên cuồng thống khổ qua đi, Sầm Hạc Phi vẫn còn dư chấn mà ngồi khụy trên mặt đất, tinh thần có chút hỗn loạn. Sầm Chấn Phi ngược lại cười đến thỏa mãn, không chờ đợi thêm một giây phút nào liền lao nhanh đến chỗ của Vưu Chiếu Hy, bắt lấy cổ của cậu, dán chặt lên thân cây cổ thụ ở gần đó. Tấm lưng va đập cùng với thân cây cứng cáp sần sùi, cổ họng bị siết đến ngạt thở, Vưu Chiếu Hy mặt mũi tái nhợt trừng mắt nhìn hắn.

"Chấn...Phi..." Vưu Chiếu Hy cố gắng vùng vẫy, nhưng sức lực của cậu so với Sầm Chấn Phi quả thực khá biệt, không cách nào phản kháng.

Sầm Chấn Phi khống chế được yêu hồ, lòng thỏa mãn vô cùng, ánh mắt nham hiểm ngoan độc nhìn chăm chú vào người trước mặt, bàn tay nổi lên gân xanh, cố gắng chèn ép cậu đến khi không thể nói được nữa.

"Những trò nhàm chán này, ta đều dự trước được. Chỉ buồn là anh trai của ta thật sự ngu ngốc, không hề phòng bị đối với loài yêu hồ xảo quyệt gian trá như các ngươi. Lần này, nên kết thúc nhanh đi thôi."

Sầm Chấn Phi dứt lời, định một đòn gϊếŧ chết Vưu Chiếu Hy nhưng ngay lập tức cảm giác được vùng ngực đang bị hàng trăm mũi dao khoét sâu vào bên trong. Máu túa ra ướt đẫm một mảng áo, mùi tanh nồng bốc lên. Sầm Chấn Phi nhất thời buông lõng cánh tay làm cho cậu rơi từ trên không xuống đất.

Phi tiêu mà Vưu Chiếu Hy bắn ra đều tẩm một ít độc dược, tuy nhẹ nhưng cũng đủ khiến cho chủ thể phải đau đớn trong một khoảng thời gian. Sầm Chấn Phi một tay vịn trước ngực, ánh mắt cuồng dã nhìn Vưu Chiếu Hy như thể muốn chém cậu thành trăm nghìn mảnh.

"Khốn khϊếp! Mày dám?"

Sầm Chấn Phi gỡ xuống chiếc mặt nạ tao nhã ngoan độc của mình, điên người lao đến vung tay hất mạnh Vưu Chiếu Hy sang một bên. Cơ thể cậu trượt dài trên nền tuyết trắng, khi đến gần bên mép vực thì dừng lại. Ranh giới giữa sự sống và cái chết ngay lúc này trở nên mỏng manh vô cùng. Tiếng gió bên dưới vực thẳm một lần nữa kêu lên một tiếng ảm đạm âm u, giống như đang kêu gọi tên của cậu không ngừng nghỉ.

Vưu Chiếu Hy chống ta gượng dậy, khóe miệng đã trào ra một ngụm máu, nhuộm đỏ mảng tuyết trắng dưới thân người. Thể trạng của cậu hiện tại đã giảm xuống mức yếu nhất, l*иg ngực phập phồng kéo theo tiếng thở mệt nhoài đứt quãng.

"Các người..." Hốc mắt cậu đỏ lên, có lẽ là vì tuyết rơi vào đáy mắt, "...sẽ phải hối hận!"

Sầm Chấn Phi quay người nhìn con cáo sắp chết dưới chân mình, không ngăn được ánh mắt tàn nhẫn, "Đừng lắm lời nữa! Đáng lý kẻ như ngươi phải biết rõ, yêu hồ sống trong Huyết tộc, trước sau đều sẽ lãnh lấy hậu quả như thế này."

Giằng co giữa cơn đau trong người cùng lời hứa đối với Vưu Thần, Vưu Chiếu Hy vẫn chống tay gượng ngồi dậy, nhưng ngay lập tức bị Sầm Chấn Phi dùng mũi chân gạt đi.

Cậu cắn xuống môi dưới đến bật máu, "Vưu Thần..."

Sầm Chấn Phi ngồi khụy một gối, lạnh lẽo cười bên tai, "Đều đã bỏ rơi mày cả rồi. Đừng ôm hy vọng viễn vông nữa."

Nói rồi hắn ta đứng thẳng dậy, chân mày khẽ rướn lên, không lâu sau đó liền thấp giọng nói, "Tạm biệt, Chiếu Hy!"

Gió lạnh sượt qua bên tai. Vưu Chiếu Hy mơ màng mở mắt liền trông thấy cả một khoảng trời rộng lớn chìm ngập trong đáy mắt. Cảnh tượng bao la này sao lại đáng sợ đến như vậy? Cơ thể của cậu hiện tại trở nên nhẹ vô cùng, giống như một mảnh hồn được ngọn gió nâng đỡ. Mở to mắt nhìn lên thêm một chút, dưới màn tuyết trắng xóa, tựa hồ có một bóng dáng đang đứng nhìn cậu từ trên xuống.

Cảm giác nhẹ nhàng lại đau đớn này rốt cuộc là gì? Bầu trời kia rộng lớn quá, mà cũng thật xa tầm với của mình quá...

Không lâu sau đó, cả người Vưu Chiếu Hy vô lực tiếp đất, mọi thứ bên trong cơ thể tựa hồ vỡ ra thành trăm nghìn mảnh nhỏ. Tuyết trắng nhuộm một sắc đỏ chói mắt và đau thương. Hình ảnh trước mắt dần trở nên nhạt nhòa, mải đến khi cậu gần khép cả hàng mi lại, bất ngờ có một thân ảnh mờ ảo nửa thực nửa không nhẹ nhàng bước tới.

Trong ý thức còn sót lại, Vưu Chiếu Hy quay đầu nhìn, không rõ vì sao lại mỉm cười, cất tiếng gọi, "Anh hai..."

...

Vưu Thần ở trong phòng họp đã hơn hai mươi phút. Phía người bên dưới vẫn còn bàn tán đến xôn xao về dự án sắp tới của công ty. Trong lúc mọi người nói chuyện với nhau, Vưu Thần ngược lại nhàn nhã ngồi dựa lưng vào ghế, ngón tay theo thói quen giữ lấy chiếc bút bi mạ vàng của mình, tùy ý viết lên mặt giấy những gì mình đang nghĩ cho công việc.

Ngay lúc đó, từ bên ngoài có một cô gái bước vào, trên tay mang theo một chiếc tách, không rõ bên trong là gì, đặt xuống bên cạnh Vưu Thần. Sự có mặt của cô gái bất giác khiến cho mọi người dừng lại công việc dang dở, ngước nhìn một hồi mới quay trở về chỗ cũ.

Vưu Thần vốn dĩ không quá lưu tâm đến thái độ của mọi người trong phòng, y vẫn giữ nguyên tư thế, bàn tay duỗi ra định nâng chiếc tách lên uống thì bất ngờ trượt tay. Chiếc tách rơi xuống sàn nhà, lập tức vỡ thành nhiều mảnh. Chất lỏng bên trong cũng thấm ra sàn nhà một màu đỏ thẫm.

Sau khi sự cố bất cẩn xảy ra, một nam nhân đã nhanh chóng bước tới dọn dẹp thật sạch sẽ. Vưu Thần ngược lại ngồi thẳng dậy, liếc nhìn những mảnh vụn kia, tâm tình thoáng chốc sốt ruột.

Tiểu Hy?

Cuộc họp kéo dài thêm mười phút nữa thì Vưu Thần bất ngờ đứng dậy, nghiêm giọng nói, "Tan họp."

Dứt lời, Vưu Thần quay người rời đi, không muốn chút lưu luyến ở lại trong phòng. Nhiều người liếc nhìn nhau, phỏng đoán tâm tình của chủ tịch nhưng không cách nào có thể đoán ra.

Sau khi rời khỏi phòng họp, Vưu Thần liền nhìn thấy Clara đứng ở bên ngoài chờ đợi sẵn. Trên tay cô còn cầm theo chiếc điện thoại di động, vẻ mặt có chút lo lắng đi tới, nói:

"Ngài Louis, khi nãy có cuộc gọi từ nhà, tìm ngài có việc khẩn."

Vưu Thần nhận điện thoại từ tay Clara, liếc nhìn dãy số, nhận ra đó là số máy bàn của nhà Vưu Chiếu Hy. Y nhíu mày, ấn nút gọi lại. Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, giống như luôn ngồi trực sẵn tại chỗ đó. Giọng nói đồng thời vang lên cũng vô cùng gấp gáp vội vã.

"Đại Thần! Đại Thần! Cậu chủ có chuyện rồi, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi!"

Giọng của Tiểu Uyển vọng vào ống nghe, gấp đến độ có thể hét lớn vào điện thoại. Vưu Thần trầm mặc không đáp lời, cúp máy rồi tức tốc rời khỏi Vamlice, trở về nhà. Khi y về đến nhà thì sắc trời đã điểm tối. Cửa nhà mở ra, Tiểu Uyển trông thấy bóng dáng của y, lập tức nhào đến, đôi mắt trừng lớn, tựa hồ sắp khóc.

"Đại Thần, cậu chủ xảy ra chuyện, xảy ra chuyện..."

Vưu Thần vịn lấy vai Tiểu Uyển, ghì chặt, "Rốt cuộc đã có chuyện gì?"

Tiểu Uyển nấc lên một tiếng, "Khi nãy cậu chủ muốn ra ngoài, vì bảo Lương ca đang gặp nguy hiểm. Nhưng khi đó em đã ngăn lại, vì có cảm giác bất an. Bây giờ cậu chủ chưa về, em lại vừa có một cảm giác bất an khác nhưng không thể nhìn rõ được..."

Sắc mặt Vưu Thần trông khó coi cực kỳ, ánh mắt ẩn lên vài tia sáng u tối, nhìn qua Từ Lương, "Tại sao lại nói cậu đang gặp nguy hiểm?"

Từ Lương ở bên cạnh càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mơ hồ lắc đầu, "Cậu Vưu, tôi thật sự không biết, vừa về nhà thì đã không thấy Tiểu Hy nữa..."

Đến lúc này, Vưu Thần dường như đã phát giác ra được chuyện gì, ngay sau đó liền rời khỏi nhà của cậu, tức tốc quay về Vưu gia. Vào đến phòng khách, Vưu Thần sắc mặt vẫn khó coi, kêu lớn một tiếng:

"Vưu San!"

Vưu San ở trong phòng bếp đang loay hoay làm một số thứ, nghe thấy giọng Vưu Thần gọi mình, cô giật khẽ mình. Quay người lại, Vưu San chạy ra ngoài phòng khách, còn chưa kịp mở miệng đã bị Vưu Thần ngăn chặn:

"Mau tìm xem, Tiểu Hy đang ở đâu?"

"Sao cơ?" Vưu San không hiểu mô tê gì, "Tìm...thế nào ạ?"

Vưu Thần lạnh nhạt liếc nhìn cô, "Có phải bị ngốc rồi hay không? Đó là năng lực của em, em còn hỏi?"

"Mau lên!"

Vưu San đúng là bị dọa đến ngốc, quên luôn cả năng lực có thể nhìn thấy sự vật, sự việc mà mình nghĩ đến trong đầu. Cô căng thẳng nhắm chặt mắt lại, cố gắng nghĩ tới Vưu Chiếu Hy, không lâu sau đó liền nhìn thấy cánh rừng phủ đầy tuyết trắng, trên nền tuyết còn có máu.

Giật mình mở mắt, Vưu San cả người thoáng run lên, "Anh Cả, có lẽ em ấy đang ở đồi Hị Bách."