Nàng Công Chúa Thỏ Của Tay Thợ Săn Xoàng

Chương 5

Thợ săn lớn nhếch khóe miệng, khẽ khàng cười: "Đẹp lắm! Đi thôi, ta mới bắn được một con gà rừng, đến trưa hầm canh cho ngươi ăn."

"Được!" Lâm Uyển Âm vui sướиɠ đồng ý một tiếng, mang theo cái rổ nhỏ của mình, theo thật sát bước chân của hắn.

Bỗng nhiên, một con vật nhỏ màu trắng, lông xù, chạy qua chân nàng. Cái cục bông nho nhỏ đó, vừa linh động vừa mềm mại, chạy cũng không quá nhanh. A Âm thấy rõ, đó là một con công chúa thỏ.

"Con thỏ..." Nàng kinh ngạc kêu lên.

Thợ săn lớn quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một con vật nhỏ màu trắng không bằng nằm tay của hắn, nên không buồn để ý: "Nhỏ quá, còn chẳng đủ nhét kẽ răng, để cho nó lớn lên một chút đi."

Lần này A Âm gấp thật rồi, nắm chặt lấy vạt áo hắn, nói: "Không được, đó là một con thỏ công chúa, nó còn chưa trưởng thành, cứ thế để yên cho nó lớn đi. Ngươi mau giúp ta bắt nó lại."

"Một con thỏ ngốc nghếch bé tí như thế có gì đáng bắt đâu?" Thợ săn xem thường. Con gà rừng mà hắn nhắm trúng ban nãy đủ hầm một nồi to. Con thỏ nhỏ này chẳng có nổi một bát thịt.

"Nhưng ta muốn có mà, ta muốn có con thỏ đó." Thấy con thỏ càng chạy càng xa, Lâm Uyển Âm vứt luôn rổ xuống đất, xách váy lên tìm.

"Đừng đuổi theo, lát nữa ta bắt cho ngươi con lớn hơn." Thợ săn lười biếng nhìn bóng lưng của nàng.

"Ta không cần con to, ta chỉ muốn con này thôi." Tiểu cô nương cũng không quay đầu lại, quật cường tiếp tục chạy về trước mà tìm. Thế nhưng, bóng con vật màu trắng nhỏ bé chợt mất tăm, khiến nàng lẩn quẩn vài vòng quanh bụi cây cũng chẳng kiếm được.

Tháo Niễn Tử tựa lưng vào một gốc cây to, lười biếng nhìn nàng: "Đi mau đi, bắt cái con không được nổi hai lạng thịt kia làm gì."

Lâm Uyển Âm không buồn để ý đến hắn, chỉ chạy qua chạy lại chỗ con thỏ mới biến mất, cẩn thận tìm kiếm. Thế nhưng, lùng sục mấy bụi cỏ cũng chẳng tìm thấy.

"Mau tới đây, nếu không thì ta bỏ đi đó. Lát nữa sẽ con sói đói đến tìm ngươi đó." Tháo Niễn Tử ngắt nhánh cây trong tay, nhìn nàng đang mò mò mẫm mẫm, cảm thấy rất buồn cười.

Mới đầu, cô nương quật cường còn không chịu thua, nhất định phải tìm ra con thỏ kia, nhưng dù có phí sức chín trâu hai hổ, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi rồi vẫn không được công trạng gì. Chẳng còn cách nào khác, nàng đành phải đi về cạnh thợ săn, kéo tay áo hắn, khẽ giọng van nài: "Ngươi bắt giúp ta đi, có được không? Ta rất thích con thỏ ấy."

"Con thỏ nhỏ như thế bắt được gì? Đi mau thôi, ta đưa ngươi đi bắt một con gà rừng béo." Tháo Niễn Tử thực sự không hiểu nàng nhiệt tình với con vật bé tí chẳng được mấy lạng thịt này làm gì, quay người định đi luôn.

Lâm Uyển Âm không buông tha, níu lấy tay áo hắn, không chịu để cho hắn đi: "Ngươi giúp ta bắt con thỏ kia đi, có được không? Gọi là công chúa thỏ, nó chưa trưởng thành nữa, còn nhỏ như vậy. Hồi bé ta có nuôi một con, sau đó nó chạy mất, ta nghĩ bao nhiêu năm, loài thỏ này rất hiếm thấy, ngươi đi giúp ta bắt nó về đi, có được không? Ta cầu xin ngươi, ngươi bắt lại giúp ta đi, sau này ngày nào ta cũng nấu cơm cho ngươi."

Thợ săn nghi ngờ dừng bước: "Ngươi không phải là không biết nấu cơm sao?"

"Ta... nhưng thật ra ta cũng biết làm mà, nhưng mà, chưa từng làm qua nên sợ nấu dở, sẽ bị ngươi chê cười. Nhưng mà, ăn hai bữa cơm của ngươi rồi ta lại cảm thấy tay nghề của ta cũng không tệ." Lâm Uyển Âm ra sức níu tay áo hắn, đứng vững hai chân, chết sống không chịu cất bước. Miệng nhỏ xinh dẩu lên, khuôn mặt đầy vẻ khẩn cầu khiến cho người ta không đành lòng từ chối.

Tháo Niễn Tử mỉm cười nhìn nàng một hồi, cực kỳ thích dáng vẻ ỷ lại này của tiểu nương tử, hơn nữa còn kéo tay áo hắn nũng nịu nên sảng khoái đáp: "Được thôi, vậy ta giúp ngươi bắt con thỏ cưa, sau này ngươi nấu cơm cho ta."

Không hổ là thợ săn lão làng kinh nghiệm đầy mình, hắn đi tới, cẩn thận tra xét xung quanh bụi cỏ và vết tích trên đất, thử thăm dò ở hai chỗ. Đến chỗ thứ ba, hắn vươn tay, lấy ra một con thỏ nhỏ mềm nhũn, lông xù.

"Ai chà, ngươi cũng ghê gớm đấy, ta thích lắm nha!" Nàng nâng đôi tay lên cao, nhận con thỏ công chúa có thể nâng trong bàn tay kia, cười đến cảng đẹp ý vui.

Lúc Tháo Niễn Tử buông tay ra chạm đến lòng bàn tay của nàng, đột nhiên cảm giác được tay mình hơi nóng. Vì bàn tay này vừa trắng vừa mềm, khiến hắn nhớ đến tình cảnh gặp sáng sớm nay.

Thợ săn chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vươn đầu lưỡi ra liếʍ môi khô, hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Đi thôi, đi bắt gà hoang."

"Được." Lần nay A Âm rất thoải mái đồng ý, hai tay nâng công chúa thỏ mềm nhũn lên, đeo cái giỏ nhỏ xinh xắn mình mới được đan cho lên cánh tay, đi sau lưng hắn, vui vẻ tiếp bước.

Lần đi săn này thu hoạch được tương đối khá, dù không có mãnh thú quý giá gì, nhưng đều bắt được những còn môi ngon lành. Có bốn con gà rừng hoang, ba con thỏ lớn, còn có một con chồn thịt mềm, một đôi ngỗng trời.

Tháo Niễn Tử dùng một cây gai rắn chắc cột hết các con mồi này lại, chọn một cành cây thô bằng cái đòn gánh, gánh bọn chúng xuống núi. Lâm Uyển Âm ôm công chúa thỏ của mình, xách cáo giỏ nhỏ, ngoan ngoãn hiền lành đi theo bên cạnh hắn, có bộ dạng phu xướng phụ tùy hiếm thấy.

Đi ngang qua ngã ba ở thác nước, A Âm lại thăm dò, nhìn một cái, trong đôi con ngươi đầy khát vọng.

Thợ săn lớn trông theo ánh mắt của nàng, lập tức hiểu ý nàng ngay. Hắn cười không nói gì. Hôm nay bắt cho nàng một con thỏ nhỏ mà nàng đã vui như thế, nên không đưa nàng đến thác nước chọc ghẹo nữa. Sau này nếu nàng không vui thì hắn sẽ mang nàng đến đó chơi, để nàng vui vẻ một chút.

Đi đến trước dòng suối trước nhà, trông thấy cảnh Trụ Tử tẩu đang giặt quần áo, nàng nhìn sang ánh mắt Tháo Niễn Tử, không khác gì như đang nhìn một trân bảo hiếm có.

"Niễn Tử, cô nương này là ai vậy? Sao lại xinh xắn như thế chứ? Ta là người thô kệch, lớn chừng này mà chưa từng thấy cô gái nào xinh xắn gì thế." Trụ Tử tẩu có vóc dáng tráng kiện, nói chuyện cũng vang dội hào sảng, mặc một thân y phục bằng vải thô đầy bụi, tóc dài sau ót búi thành búi to, là cách ăn mặc phổ biến của phụ nữ trung niên trong làng.

Lại được người khác khen, A Âm thầm đắc ý trong lòng, ôm con thỏ trong lòng, mắt ánh nét cười, nghe nam nhân bên cạnh nói: "Tẩu tử, đây là nương tử nhà ta, tên là A Âm, nàng không biết là việc nông lắm, sau này còn phải phiền tỷ hao tâm tổn sức dạy dỗ nàng một chút. A Âm, đây là Trụ Tử tẩu."

"Trụ Tử tẩu." Lâm Uyển Âm ngoan ngoãn gọi một tiếng, ngước mắt nhìn vị đại thẩm trước mặt. Nàng cảm thấy gọi đại thẩm chắc là còn nể nang lắm, thấy thế nào cũng kiểu tầm cỡ như địa thẩm.

"Ôi, giọng nói cũng ngọt tai thế à? Niễn Tử, ngươi tìm đâu ra một cô nương xinh xắn ngọt ngào thế này làm vợ thế? Thật là, đúng là mộ tổ nhà ngươi bốc khói xanh."

Thợ săn cười ha ha, đắc ý nhìn thoáng qua bên cạnh tiểu nương tử, vui vẻ nói: "Đi, về nhà thôi, đêm nay ngươi muốn làm gì?

"Gà rừng hầm nấm đi, vừa hay có mấy cây nấm tươi ngon." Lâm Uyển Âm đuổi kịp bước chân của hắn, dịu dàng đáp.

Hai người trở lại nhà của mình. Tháo Niễn Tử đem một con gà rừng thoi thóp ném vào bếp, bảo A Âm nấu cơm. Sau đó hắn mang hết tất cả con mồi bỏ vào một hầm ngăn. Đây là cái hầm hắn cố tình đào, mới đây thôi. Thời tiết dần nóng lên, chỗ tường và hàng rào đó đào một đường hầm nhỏ, vừa râm mát lại thông khí, có thể cất giữ mồi mấy ngày.

Thợ săn xử ký xong những chuyện này, vừa mới tắm rửa gội đầu qua loa, còn chưa kịp lau khô đã nghe tiếng hét sợ hãi của A Âm truyền ra từ bếp.

"Cứu tôi với,.."

Tháo Niễn Tử không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng nhanh chân vào nhà. Chỉ thấy khuôn mắt cô nước như hoa như ngọc đang sợ hãi trắc bệch, cô nương vẫn giơ dao phay, nhanh chóng hướng về phía hắn.

Đây là muốn mưu sát thân phu sao?

Thợ săn vóc dáng cao to, chộp một pahts là bắt được con dao phay không chút lực sát thương nào này, ném một phát sang một bên.

Lâm Uyển Âm phóng thẳng về phía hắn là vì quá sợ, chứ cũng không phải là giơ dao muốn chém hắn. Lúc này bị hắn cướp lấy con dao, cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả. Nàng trực tiếp nhào vào lòng hắn, run giọng nói: "Mau cứu ta với."

Được ôm bất thình lình như vậy, thở săn không hiểu sao, vô thức ấp hai tay lại, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng tiểu nương tử. "Đừng sợ, có ta ở đây, sao thế?"

Hắn nhanh chóng đánh giá một lần khắp phòng, không thấy có người ngoài, cũng không có mãnh thú gì, trong bếp vẫn còn y như ban đầu. Rốt cuộc là thứ gì dọa nàng sợ đến vậy?

"Con gà hoang kia đó! Ta chặt nó một nhát mà nó không chết, còn chạy về phía ta, như muốn liều mạng với ta vậy, làm ta sợ muốn chết." A Âm chôn mặt trong l*иg ngực nở nàng của hắn, chẳng dám quay đầu lại nhìn.

Tháo Niễn Tử cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện trên cái thớt dưới đất có một con gà rừng đang nằm thoi thóp nửa sống nửa chết, oặt cánh, như đang vùng vẫy giãy chết những giây cuối đời.

Thợ săn lặng lẽ thở phào một hơi, không biết nên hình dung tâm trạng của mình vào lúc như thế nào nữa. Cô vợ nhỏ này của hắn ấy à, đúng là... nhưng thật ra thế này cũng tốt, tối thiểu cũng biết chủ động ôm ấp yêu thương rồi, chẳng phải sao?

"Ta không sợ, ta đến đối phó nó cho, ngươi không dám gϊếŧ gà, vậy ngươi dám thái thịt không?" Hắn vươn tay vuốt khẽ mái tóc dài của nàng, cúi đầu ngửi mùi hương thanh nhẹ trên người nương thử.

"Thái thịt thì ta thái rồi, nhưng chưa từng gϊếŧ gà vịt, ngươi gϊếŧ nó đi, rồi nhặt lông hết, đưa thịt về cho ta là được rồi." A Âm dần tỉnh táo lại, chui từ trong lòng hắn ra, đôi mắt nhìn chăm chăm cổng, không dám nhìn về phía con gà rừng kia.

Thợ săn lớn cười xùy một tiếng, xoay tay, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn đnag siết vạt áo mình, nhìn con gà rừng đã trút hết những hơi thở cuối cùng, nằm oặt ra đất thì cười nói: "Được, ta mang gà ra suốt gϊếŧ, tránh làm bẩn bếp của ta. Ngươi sơ chế mấy cây nấm trước đi, cái này không sợ đúng chứ?"

"Ừm, nấm thì có gì mà đáng sợ? Ngươi mang gà đi là được rồi." A Âm xoay người sang chỗ khác, đưa lừng về phía cửa, tai nghe thấy tiếng bước chân hắn vang lên, như thể đã mang gà rừng và dao phay ra cửa rồi.

Lúc này nàng mới quay người lại, vỗ ngực cho xuôi, thở ra một hơi thườn thượt rồi cầm cái rổ nhỏ của mình lên, mang đến chỗ chậu gỗ rửa nấm.

Ngẫm lại lúc nãy khi mình chủ động nhào vào lòng hắn, A Âm cảm thấy cực kỳ bực bội. Sao mình lại vô dụng như thế cơ chứ? Bị một con gà rừng làm sợ đến mức ôm ôm ấp ấp với một hán tử nông thôn. Chuyện quái gì mới xảy ra vậy chứ!