Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 65: Câu dẫn tướng quốc

Ngày thứ hai khi Mạc Nhiễm Thiên tỉnh lại, Thượng Quan Nghi đã lâm triều trở về, Mạc Tử Viêm cũng đã cáo từ hoàng đế, Tề Vương đồng ý với Mạc Tử Viêm để Vũ Tề năm ngày sau tiến cung, còn Mạc thái tử nửa tháng sau đưa đến, Tề Vương cũng đáp ứng ba mươi ngày đóng quân trên Âm giang, uy hϊếp Thân quốc.

Dịch quán tam quốc lại trở nên vắng lặng, Dạ Tích Tuyết cũng rời khỏi dịch quán, vào ở trong một quán trọ cách phủ tướng quốc không xa, âm thầm bảo vệ Mạc Nhiễm Thiên. Đám người Công Tử Lâm còn chưa đoán được ý đồ của Tề Vương, ngày ngày đều tìm cách tiến cung nịnh bợ Tề Quân Hành, cho đến sau buổi lâm triều sáng nay, hắn mới biết được Tề Vương muốn trợ giúp Mạc quốc, nhất thời như quả bóng bị xì hơi, ngồi trong dịch quán buồn phiền không dứt. Kì thật hắn cũng nghĩ đến việc Tề quốc sao có thể để Thân quốc nuốt Mạc quốc chứ, như vậy không phải tương lai Tề quốc rất nguy hiểm hay sao?

Đột nhiên mắt hắn sáng lên, dường như nghĩ ra điều gì, vội vội vàng vàng gọi thị vệ thu thập đồ đạc, một lúc sau rời khỏi kinh thành Tề quốc, đương nhiên cũng không quan tâm đến tiểu quan tên gọi Cơ Nhi kia nữa.

Mạc Nhiễm Thiên đi ra khỏi cửa lớn Linh Khê Các, tiểu viện này thanh nhã rất khác biệt, khác với các lầu các khác, Mạc Nhiễm Thiên đoán có thể là Thượng Quan Nghi đặc biết chuẩn bị cho hoàng đế.

"Cơ công tử, người đã tỉnh rồi, đại nhân lâm triều trở về, mời công tử qua dùng bữa sáng." Thủy Nhi vội vàng giúp Mạc Nhiễm Thiên tẩy rửa sơ qua, còn Mạc Nhiễm Thiên đã sớm kiểm tra gương mặt mình, xác định không có gì sai sót mới dám đi ra.

"Thủy Nhi, cám ơn ngươi." Mạc Nhiễm Thiên ôn hòa cười nói.

"Cơ công tử khách khí, Cơ công tử thật là đẹp, rất giống thái tử Mạc quốc, Thủy Nhi vừa thấy liền thân thiết, hì hì." Thủy Nhi cũng nhìn Mạc Nhiễm Thiên rồi cười nói.

"Ha ha ha, ta thấy Thủy Nhi cũng cảm thấy thân thiết." Mạc Nhiễm Thiên thấy tạm thời không nói ra vẫn tốt hơn.

Hai người ra khỏi viện tử, đi tới hành lang, sáng sớm nay đại viện tử không khí tươi mát, hoa hồng liễu thắm, còn có tiếng chim ca, làm cho Mạc Nhiễm Thiên bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng khoan khoái dễ chịu.

"Chính là hắn?" Một giọng nam vọng ra từ tiểu viện Mạc Nhiễm Thiên vừa đi qua, sau đó chỉ thấy người đến là Yến Nhi một thân áo tím tuấn mỹ bất phàm nét mặt đầy vẻ giận dữ chỉ tay vào hắn.

"Yến công tử, đó là Cơ công tử tối hôm qua mới vừa đến, Hỏa Nhi tham kiến Cơ công tử!" Hỏa Nhi nhìn Thủy Nhi, sau đó thi lễ với Mạc Nhiễm Thiên.

"Đứng lên đi, tất cả mọi người ở cùng một chỗ, không cần khách khí, vị công tử tuấn tú này là..." Mạc Nhiễm Thiên giả ngu.

"Cơ công tử, Yến công tử cũng là hôm qua mới vào phủ." Hỏa Nhi vội vàng giải thích.

"Ồ, tướng quốc đại nhân thật là may mắn, Yến công tử buổi sáng tốt lành. Cùng nhau đi dùng bữa sáng được không?" Mạc Nhiễm Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt đang tỏ rõ vẻ khinh miệt thì không nhịn được cười.

"Hừ!" Yến Nhi trừng mắt, chen lên trước Mạc Nhiễm Thiên đi tới Thiện Thực Các của tướng quốc phủ, Mạc Nhiễm Thiên cười theo phía sau, còn hai người Thủy Hỏa khinh bỉ nhìn vẻ ngạo mạn của Yến Nhi, trong lòng thấy khó chịu.

"Yến Nhi ra mắt đại nhân!" Yến Nhi bước vào Thiện Thực Các liền thấy Thượng Quan Nghi đang ngồi bên chiếc bàn lớn dùng đồ ăn sáng, đứng bên cạnh là một người trung niên nam tử đang nói cái gì đó, cảm giác giống như thư kí đang báo cáo công việc với ông chủ.

Thượng Quan Nghi nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Yến Nhi cúi đầu thi lễ, y cau mày, sau đó nhìn Mạc Nhiễm Thiên đang đứng phía sau, lạnh lùng hỏi: "Vì sao Cơ Nhi nhìn thấy bổn tướng không thi lễ?"

"Ha ha ha, tướng quốc đại nhân, bởi vì tâm trạng của Cơ Nhi tốt, không muốn ăn không nổi bữa sáng a." Mạc Nhiễm Thiên nói xong cười đi tới trước, đặt mông ngồi xuống.

Yến Nhi cúi đầu âm thầm nghiến răng nghiến lợi, còn Thượng Quan Nghi khóe miệng co giật.

"Đại nhân, miệng ngươi tốt hơn nhiều rồi, thuốc gì hữu hiệu như vậy a?" Mạc Nhiễm Thiên giễu cợt vết bầm tím nơi khóe miệng Thượng Quan Nghi.

"Ngươi, ngươi thật sự là không đổi được cái tính xấu này." Lửa giận của y đã bốc lêи đỉиɦ đầu.

"Đừng nóng giận, tức giận quá thì ăn sẽ không vô, Yến công tử, còn không tới dùng đồ ăn sáng, đại nhân chuẩn bị không có ít đâu." Mạc Nhiễm Thiên thấy Yến Nhi vẫn cứ hành lễ mà Thượng Quan Nghi lại không thèm nhìn y thì có chút thương cảm, liền gọi y một tiếng.

Yến Nhi ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Nghi, trong mắt đang hỏi ý y, Thượng Quan Nghi không biết Mạc Nhiễm Thiên đang giở trò gì đành nói: "Ngươi cũng cùng dùng bữa đi. Lần sau bổn tướng không thông báo, các ngươi tự dùng bữa trong phòng mình." Thượng Quan Nghi rốt cuộc vẫn cảm thấy nhìn Yến Nhi này có phần không vừa mắt, mặc dù dung mạo không tồi, nhưng vẫn làm trong lòng y cảm thấy khó chịu.

Yến Nhi lập tức lộ ra vẻ mặt ủy khuất nói: "Vâng, đại nhân." Sau đó chậm rãi đi tới, ngồi bên cạnh Mạc Nhiễm Thiên, nỗi oán hận trong lòng y thật rõ ràng, tại sao đại nhân đối đãi với kẻ có dung mạo giống ngu thái tử thì tốt như vậy, đối mình lại là lạnh như băng.

"Đại nhân, hoàng thượng sáng nay có hay không có nhắc tới Cơ Nhi ư?" Mạc Nhiễm Thiên cầm cái bánh bao mà gặm, còn Yến Nhi chậm rãi uống bát cháo nhỏ.

"Làm sao?" Thượng Quan Nghi nhướn mày nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

"Làm sao cái gì? Hỏi một chút a, Cơ Nhi suốt ngày ở chỗ đại nhân sẽ rất nhàm chán." Mạc Nhiễm Thiên lườm y một cái.

"Hừ, ngươi cho rằng ngươi không có việc gì làm sao? Dùng hết đồ ăn sáng, theo bổn tướng đến thư phòng, hảo hảo học tập một chút cái gì gọi là quân thần chi lễ, cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ!" Thượng Quan Nghi lộ ra nụ cười âm hiểm.

"A, không thể nào, nhàm chán như vậy? Chi bằng để Cơ Nhi đi ra ngoài một chút có hơn không." Mạc Nhiễm Thiên cố ý trề ra cái miệng nhỏ nhắn.

"Làm càn, bổn tướng trăm công ngàn việc, ngươi còn không tu tỉnh một chút đi, bổn tướng cho ngươi biết ta giáo huấn những kẻ không nghe lời như thế nào!" Thượng Quan Nghi giận dữ nạt hắn.

"Xí! Ngươi chẳng lẽ muốn đánh ta? Lần sau hoàng thượng đến, ta sẽ mách ngươi ngược đãi ta." Mạc Nhiễm Thiên chính là muốn chọc tức Thượng Quan Nghi.

"Ngươi cho rằng hoàng thượng sẽ tin ngươi?" Thượng Quan Nghi cười lạnh.

"Có tin hay không dựa vào lời lẽ của Cơ Nhi mà thôi, người nói xem Cơ Nhi nói đại nhân ngươi ham muốn sắc đẹp của Cơ Nhi, cưỡng bức Cơ Nhi, người nói trong lòng hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào nhỉ, ha ha." Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy chủ ý này không tồi.

"Phốc ......" Ngụm cháo trong miệng Thượng Quan Nghi toàn bộ phun ra ngoài.

"A, đại nhân! Ngươi quá đáng lắm, thật ghê tởm nha, thế này bảo Cơ Nhi ăn như thế nào đây." Trong lòng Mạc Nhiễm Thiên cười đến chết, còn Thượng Quan Nghi hiện tại cảm thấy mình rất có lòng muốn gϊếŧ người.

"Cơ công tử, ngươi thật quá đáng!" Yến công tử đột nhiên rất tức giận đứng lên hầm hầm nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

"A, ta quá đáng như thế nào, là đại nhân nôn, không phải ta a." Mạc Nhiễm Thiên chớp chớp đôi mắt to, vô tội nhìn Thượng Quan Nghi.

"Mộc quản gia, đổi lại bàn khác." Thượng Quan Nghi cố hết sức làm cho mình bình tĩnh trở lại, y phát hiện từ khi đυ.ng phải tên tiểu quan tính tình nóng nảy này, cuộc sống của y không còn an bình nữa. Tâm trạng của mình sao có thể để cho hắn tác động được, tỉnh táo tỉnh táo.

"Dạ, đại nhân!" Trung niên nam tử thoạt tiên là hoảng hốt, sau đó lập tức sai tôi tớ dọn dẹp, nhưng không biết vì sao, Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên nhìn thấy khóe miệng vị Mộc quản gia này như đang cười? Kì quái thật!

"Đại nhân, ngươi sau này đừng làm chuyện ghê tởm như vậy nữa, Cơ Nhi mất sạch sự ngon miệng rồi." Mạc Nhiễm Thiên ủy khuất chu mỏ.

"Vô sỉ!" Yến Nhi lại không nhịn được.

"Yến công tử, ngươi sao cứ nhằm vào ta vậy, rõ ràng là lỗi của đại nhân, chẳng lẽ ngươi cũng hồ đồ rồi. Ngươi đừng nói rằng ngươi đang ghen nha, ta là người của hoàng thượng, không có quan hệ với đại nhân, mặc dù đại nhân ngọc thụ lâm phong, tuấn mỹ như vậy, nhưng Cơ Nhi không có cái phúc này." Mạc Nhiễm Thiên cố ý phóng đại lên hết sức.

"Khụ khụ khụ." Cố gắng bình phục tâm tình của Thượng Quan Nghi một lần nữa đổ bể.

"Ngươi còn nói hươu nói vượn, bổn sẽ bịt miệng ngươi lại!" Thượng Quan Nghi làm bộ tức giận, kì thật đối với sự ca ngợi của Mạc Nhiễm Thiên dành cho y, y vẫn có chút thỏa mãn.

"A, vậy Cơ Nhi không nói nữa, nói đại nhân đẹp trai mà cũng sai, sau này bảo ta làm sao mà sống đây." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Nhiễm Thiên liền xị xuống, ủ rũ ngồi xuống không lên tiếng.

"Xì!" Một tiếng tiếng cười truyền ra, thì ra là Thủy Nhi thật sự không nhịn được. Lập tức lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn xấu hổ nhìn về phía Thượng Quan Nghi.

Thượng Quan Nghi nghiêm khắc trừng mắt một cái sau đó hừ lạnh một tiếng ngồi xuống lần nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm Mạc Nhiễm Thiên.

Một bàn đồ ăn mới được đưa lên, Mạc Nhiễm Thiên nín cười đến mức nội thương rồi, ngẩng đầu lên thấy ánh mắt lợi hại đó, lại kinh ngạc hỏi: "Đại nhân sao vậy, là Cơ Nhi đẹp quá ư, sao lại nhìn chằm chằm ta như vậy, Cơ Nhi sẽ xấu hổ, người nên nhìn Yến Nhi mới đúng."

Thượng Quan Nghi sửng sốt, sau đó khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, lập tức dời mắt sang chỗ khác, có phần khó xử, sau đó lại bắt đầu húp cháo mong làm dịu lại những tia sóng gợn trong lòng.

"Không biết xấu hổ!" Yến Nhi lại mắng một tiếng, sau đó nhìn về phía Thượng Quan Nghi.

"Ai, Cơ Nhi chính là sơn thôn dã phu, không biết nói lời gì mới thích hợp, đại nhân cùng Yến công tử đừng để ý ha. Cơ Nhi ăn no rồi, các ngươi chậm rãi bồi dưỡng cảm tình." Mạc Nhiễm Thiên nhẹ nhàng lau miệng đứng lên.

"Ngươi muốn đi đâu, không nghe bổn tướng nói gì sao?" Thượng Quan Nghi lạnh lùng nói.

"A, Cơ Nhi đến thư phòng chờ đại nhân." Mạc Nhiễm Thiên trong lòng cười thầm.

Thượng Quan Nghi miệng nhếch miệng nói với Mộc quản gia bên cạnh: "Mộc quản gia, mang Cơ công tử đến thư phòng!"

Mạc Nhiễm Thiên đi rồi, Thượng Quan Nghi nhìn Yến Nhi đang húp cháo, cau mày nói: "Tướng quốc phủ không phải nơi tùy tiện, sau này ngươi làm việc, nói chuyện trước tiên tốt nhất nên hỏi Hỏa Nhi cho rõ ràng, bổn tướng quốc không thích những kẻ tự tung tự tác, hơn nữa Cơ công tử là người của hoàng thượng, ngươi tốt nhất khách khí một chút, nếu không bổn tướng cũng không bảo vệ được ngươi, đêm nay ở sương phòng chờ bổn tướng." Thượng Quan Nghi lạnh lùng nói xong cũng đứng dậy đi mất, Yến Nhi ngây ra như phỗng, khuôn mặt nhỏ nhắn từ trắng chuyển sang xanh, cuối cùng là hồng, đứng lên nhìn Hỏa Nhi mặt không đổi sắc đang đứng bên cạnh, rồi trở về sương phòng của mình.

Mạc Nhiễm Thiên theo sự chỉ dẫn của Mộc quản gia đi tới tiểu viện của Thượng Quan Nghi, tiền thính chính là thư phòng, phía sau là phòng ngủ.

"Cơ công tử, thỉnh người chờ." Mộc quản gia cười dịu dàng nói.

"Cám ơn Mộc quản gia, nhưng Mộc quản gia, có phải ông rất thích cười hay không, từ sáng sớm tới giờ Cơ Nhi thấy ông cứ cười suốt." Mạc Nhiễm Thiên hiếu kì hỏi.

"A." Mộc quản gia mặt mày đỏ ửng lúng túng nói: "Cơ công tử hiểu lầm rồi, thật sự nô tài ta đã lâu chưa thấy đại nhân có vẻ mặt sinh động như vậy, cho nên không nhịn được muốn cười, Cơ công tử thật đúng là lợi hại, có thể đem đại nhân bình thường cẩn thận tỉ mỉ chọc đến mức nổi trận lôi đình, thật sự cao tay a, ha ha."

"A, thì ra là thế a, Mộc quản gia dường như rất quan tâm đến đại nhân a."

"Ai, đại nhân đã 28 vẫn chưa lập gia đình, bên trong phủ mặc dù có nhiều vị công tử, nhưng không một ai có được trái tim người, lão nô cũng lo lắng a." Mộc quản gia nhìn Mạc Nhiễm Thiên, mắt lộ vẻ tiếc nuối.

"A, đại nhân không lấy nữ nhân sao?" Mạc Nhiễm Thiên chỉ thấy ông ta nói công tử chứ không nói đến tiểu thư, không khỏi thấy kì quặc.

"Ha ha ha, đại nhân không thích nữ nhân. Cơ công tử nếu không phải người của hoàng thượng vậy thì tốt rồi, ai." Mộc quản gia nói xong lắc đầu đi ra ngoài, lưu lại một mình Mạc Nhiễm Thiên.

Thư phòng của Thượng Quan Nghi rất sạch sẽ ngăn nắp, cạnh tường là một giá sách lớn màu nâu, phía trên xếp đầy sách, làm cho Mạc Nhiễm Thiên rất khâm phục, tướng quốc này thật ra là người học cao hiểu rộng.

Bên cạnh là một thư án màu đỏ khắc hoa, phía trên là văn phòng tứ bảo cùng một vài bức tranh cuộn, ở cạnh cửa sổ là nhuyễn tháp, có lẽ là khi Thượng Quan Nghi đọc sách mệt mỏi sẽ nghỉ ngơi.

Mạc Nhiễm Thiên vừa định xem những bức tranh trên bàn, lại thấy Thượng Quan Nghi vội vã chạy vào, chứng kiến Mạc Nhiễm Thiên đang đứng trước thư án, khuôn mặt tuấn tú biến sắc, y trầm giọng hỏi: "Ngươi đang làm gì đó?"

"A, cái gì mà làm gì, ta chẳng phải đang đợi ngươi sao? Ngươi không phải nói muốn dạy ta học lễ nghi sao? Thấy ngươi còn chưa tới, ta đang muốn ngắm tranh của đại nhân một chút." Trong lòng Mạc Nhiễm Thiên lập tức nổi lên ý nghĩ, vì sao y phải lo lắng như thế, không phải trong thư phòng này có cất giấu bí mật gì chứ.

"Uhm, ngươi ngồi đây, bổn tướng sẽ chọn sách cho ngươi!" Thượng Quan Nghi thấy đồ dùng trên bàn không có gì suy chuyển mới thở ra một hơi, kế tiếp y vội vàng thu lại mấy bức tranh giấy, Mạc Nhiễm Thiên để ý thấy lúc này Thượng Quan Nghi lấy ra từ giữa bức tranh cuộn một mảnh da dê gấp lại cẩn thận, để vào trong ngực. Mạc Nhiễm Thiên thầm nghĩ vật này hẳn rất quan trọng đối với y, bằng không y khẩn trương như vậy làm gì, trước thì đặt trong một cuộn tranh, sau lại giấu trong áo, vật gì quan trọng như vậy nhỉ?

"Tranh đại nhân vẽ sao?" Mạc Nhiễm Thiên hỏi hờ hững.

"Những cuộn tranh này là của hoàng thượng, ngươi có thể nhìn một chút xem mình có bao nhiêu phần giống Mạc thái tử?" Thượng Quan Nghi đột nhiên cười rộ lên, sau đó mở một cuộn tranh ra, Mạc Nhiễm Thiên vội vàng lại gần ngắm.

Người trong bức họa chẳng phải là hắn đó ư? Trời ạ, mỹ nam tử này quả thật là dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, hai gò má nhuộm xấu hổ, đôi mắt mê li, bộ dạng vừa xấu hổ vừa muốn cự tuyệt đó thật sự là có thể khiến người ta điên đảo tâm hồn, khóe miệng Mạc Nhiễm Thiên chợt co rút, cảm thấy mình cũng không xuất sắc được như vậy.

"Đại nhân, người này có đẹp như vậy hay không, không phải trong lòng hoàng thượng mỹ hóa chứ?" Mạc Nhiễm Thiên thật lo rằng khi mình tiến cung, Tề Quân Hành sẽ thất vọng.

"Ha ha, bổn tướng chưa từng thấy dung nhan Mạc thái tử, nhưng nghe hoàng thượng miêu tả lại, ta biết nhất định là tuyệt thế giai nhân, Cơ Nhi cảm thấy mình cùng Mạc thái tử có bao nhiêu phần giống nhau?" Thượng Quan Nghi cười đến khoa trương.

"Ha, ta cảm thấy bề ngoài có chút giống nhau, nhưng mùi vị hoàn toàn khác biệt, Mạc thái tử này rõ ràng giống hệt nữ nhân. Cơ Nhi học không được bộ dáng này." Mạc Nhiễm Thiên buồn bực đáp lời.

"Ha, ngươi không cần học, ngươi có học thế nào cũng không giống Mạc thái tử được, hơn nữa hai đại quý phi trong cung cũng đã học được cả mười phần, nếu ngươi cũng học sẽ chẳng còn gì thú vị nữa, tốt hơn hết là cứ giữ nguyên tính cách của ngươi, hoàng thượng cảm thấy hứng thú với ngươi cũng là vì tính tình của ngươi khác bọn họ." Thượng Quan Nghi dạy Mạc Nhiễm Thiên.

"A, vậy đại nhân có thích cá tình này của Cơ Nhi hay không?" Mạc Nhiễm Thiên bắt đầu lên kế hoạch câu dẫn Thượng Quan Nghi, chậm rãi tới gần bên cạnh y.

"Khụ khụ khụ, Cơ Nhi, đại nhân nói cho ngươi, ngươi là người của hoàng thượng, cho nên không được suy nghĩ lung tung, mặc dù cá tính ngươi mạnh mẽ, nhưng cũng không thể thái quá, vả lại không được nhắc lại chuyện này với bổn tướng, bổn tướng sẽ không thích ngươi, cũng không thể thích ngươi, hiểu không?" Thượng Quan Nghi kì thật rất thích Cơ Nhi, nếu hoàng thượng không nói trước với y, thật ra y cũng muốn nhận hắn, nhưng giờ hoàng thượng đã chỉ rõ Cơ Nhi là người của ngài, mình như thế nào có thể theo hoàng thượng cướp người.

Mạc Nhiễm Thiên lập tức cúi đầu buồn bã nói: "Vậy là Cơ Nhi sau này ở tướng phủ không phải hàng đêm đều buồng không phòng trống? Hoàng thượng cũng không biết lúc nào mới nhớ tới ta, đại nhân, không bằng người tâu với hoàng thượng, xin Cơ Nhi được không?"

"Nói bậy! Việc này không được nhắc lại, nếu hoàng thượng đã quyết định, ngươi chết cũng là người của ngài! Chăm chỉ đọc cuốn Đạo đức kinh này đi! Mau lên!" Thượng Quan Nghi lập tức không nể mặt, vất cho hắn cuốn sách, sau đó vùi đầu làm việc bên thư án.

Mạc Nhiễm Thiên mếu máo, nghĩ thầm ta không tin không quyến rũ được ngươi, hắn ngồi ở trên tháp thượng yên lặng nhìn Thượng Quan Nghi từ một bên, trong lòng suy tư nên câu dẫn hắn như thế nào.

Thượng Quan Nghi cảm giác được ánh mắt của hắn, quay đầu sang cau mày hỏi: "Sao không xem đi?"

"A, ta, ta, ta không biết chữ." Mạc Nhiễm Thiên trong lòng bật cười, sao mình lại quên mất nhỉ.

"Cái gì? Vì sao?" Thượng Quan Nghi kinh ngạc hỏi.

"Đại nhân, ta là sơn dã thôn phu a, làm sao biết chữ được, không bằng đại nhân đọc cho Cơ Nhi nghe đi." Mạc Nhiễm Thiên đi qua, đem cuốn sách trả lại cho Thượng Quan Nghi.

Khóe miệng Thượng Quan Nghi co rút một hồi, sau đó buồn bực nói: "Bổn tướng bận bịu rất nhiều chuyện, chi bằng kêu Thủy Nhi đọc cho ngươi nghe."

"Không được! Ta muốn đại nhân đọc cho Cơ Nhi nghe, Cơ Nhi mới có thể ghi nhớ cẩn thận." Mạc Nhiễm Thiên một tay níu cánh tay y làm nũng.

"Buông tay! Loại hành động này không hợp lễ nghi!" Thượng Quan Nghi gạt phắt tay hắn ra.

"U u, đau quá." Mạc Nhiễm Thiên chu môi.

"Còn tiếp tục, đánh cho càng nặng!" Thượng Quan Nghi bị hắn chọc cho tức chết.

"Cơ Nhi còn tưởng rằng tướng quốc đại nhân là người tốt, thì ra cũng là kẻ bại hoại! Ngươi không biết tối hôm qua Cơ Nhi chính là vì ngươi mới cự tuyệt hoàng thượng sao? Kì thật từ đầu tới cuối, Cơ Nhi chỉ thích đại nhân mà thôi, u u." Mạc Nhiễm Thiên thương tâm địa mở to đôi mắt nhìn y.

Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Nghi thoáng chốc liền biến đổi, có phần chưa thể tiếp thu hết những gì hắn nói.

"Đại nhân!" Mạc Nhiễm Thiên ôm cổ Thượng Quan Nghi, đôi môi mỏng áp lên miệng y, không có biện pháp, hiện tại hắn phải dựa vào đôi môi thần kì này của mình.

Thượng Quan Nghi cực kì hoảng sợ, phục hồi tinh thần lại, vừa định đẩy hắn ra, trên đôi môi mỏng mềm nhũn, một dòng điện tê dại địa chạy tới, hai môi đính vào cùng nhau, làm cho y kinh ngạc thêm một lần nữa.

Mạc Nhiễm Thiên mạnh bạo ôm lấy y, dòng điện truyền tới, hắn vươn đầu lưỡi tiến vào trong miệng y.

"Không thể!" Thượng Quan Nghi hoàn toàn bừng tỉnh, dứt khoát đẩy Mạc Nhiễm Thiên ra, tay kia vuốt môi của mình, khuôn mặt tuấn tú nóng bỏng, hoảng sợ nói: "Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

"Đại nhân, ngươi thật đáng ghét, đây không phải biết rõ còn hỏi sao! Điều này nói rõ hai người chúng ta hai người là một đôi a, ngươi đối với ta có cảm giác có đúng hay không?" Mạc Nhiễm Thiên cười thầm trong lòng.

"Tại sao có thể như vậy?" Thượng Quan Nghi trong lòng nhảy dựng lên, mình nam thị vô số, nhưng khi hôn cũng không có cảm giác kì lạ này, chẳng lẽ hắn đúng là một nửa của mình?

"Đại nhân, kì thật Cơ Nhi lần đầu tiên thấy đại nhân đã biết đại nhân là phu quân của Cơ Nhi, không ngờ hoàng thượng xen vào giữa, thật khiến cho trái tim Cơ Nhi bị tổn thương." Mạc Nhiễm Thiên lộ ra vẻ mặt thâm tình mà thương tâm vô cùng, ánh mắt u oán khuấy động trái tim Thượng Quan Nghi.

"Tại sao có thể như vậy?" Thượng Quan Nghi còn đang kinh ngạc vì cảm giác mất hồn vừa rồi, nghe Mạc Nhiễm Thiên nói vậy, trong lòng dâng lên cảm giác kì lạ.

Hai hàng lông mày Thượng Quan Nghi càng nhăn lại, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Mạc Nhiễm Thiên, cuối cùng thở dài nói: "Cơ Nhi, việc này dừng ở đây, ngươi không được dính vào nữa, nếu hoàng thượng biết, ngươi khó giữ được cái mạng nhỏ này."

"Đại nhân, ngươi hướng hoàng thượng xin Cơ Nhi có được không? Cơ Nhi thật sự muốn hầu hạ đại nhân a." Mạc Nhiễm Thiên xoay người, dáng vẻ rất không tình nguyện.

"Nói bậy!" Thượng Quan Nghi lại một lần nữa đẩy hắn ra, ngực đập bịch bịch.

"Tại sao a, ngươi cùng hoàng thượng tốt như vậy, nói một chút, người sẽ đồng ý, Cơ Nhi thật sự muốn đi theo đại nhân a." Mạc Nhiễm Thiên thấy ánh mắt y nhìn mình trở nên long lanh, không khỏi bắt đầu mừng rỡ trong lòng.

"Cơ Nhi, muốn sống lâu chút, việc này không được nhắc lại, bổn tướng đi ra ngoài bàn chuyện, ngươi bảo Thủy Nhi đọc sách cho ngươi nghe, cẩn thận ngẫm lại làm như thế nào hầu hạ hoàng thượng, ai." Thượng Quan Nghi nói xong lắc đầu đi ra ngoài, lưu lại Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng co rút, tên này nha, đối hoàng thượng thật đúng là trung! Nhưng mà càng trung thành lại càng phải chia rẽ bọn họ, hừ.

Thượng Quan Nghi trong lòng thấp thỏm không yên, vừa nhớ lại những lời Cơ Nhi nói cùng với đôi môi đỏ mọng mềm mại, cảm giác mất hồn đó dường như vẫn còn đọng lại trên môi, làm cho trái tim y không cách nào bình tĩnh lại được, đi ra khỏi tướng quốc phủ mà không biết muốn làm gì, không còn cách nào khác thay đổi ý định, vào cung.

Mạc Nhiễm Thiên thấy Thủy Nhi thật sự muốn đọc sách cho hắn nghe, không khỏi trợn trắng mắt nói: "Thủy Nhi, ngươi bận gì thì cứ đi đi, ta tự mình xem sách."

"A, công tử không phải không biết chữ sao?" Thủy Nhi khó hiểu hỏi lại.

"Ha ha ha, biết không nhiều chữ, nhưng có thể xem, hơn nữa Cơ Nhi chỉ là muốn cùng đại nhân bồi dưỡng tình cảm mà thôi, ai ngờ đại nhân bị hù dọa chạy." Mạc Nhiễm Thiên buồn cười trả lời.

Thủy Nhi run run khóe miệng, nhìn Mạc Nhiễm Thiên một chặp mới cẩn thận hỏi: "Công tử thích đại nhân ư?"

"Hả, ha ha, Cơ Nhi nói đùa thôi, đại nhân không phải có rất nhiều nam thị sao, còn Yến Nhi mới vừa tới nữa, ta cũng không muốn bị người mắng a." Mạc Nhiễm Thiên luôn luôn có cảm giác thân thiết với Thủy Nhi.

"Hừ, tiện nhân này, Thủy Nhi nhìn liền khó chịu, Cơ công tử nếu thật sự thích đại nhân, Thủy Nhi có thể giúp ngươi, nhưng nghìn vạn lần đừng để tiện nhân nọ được như ý!"

"A, Thủy Nhi vì sao hận Yến Nhi như thế?"

"Ai, một lời khó nói hết, dù sao người nọ cũng là phản đồ, tri ân không báo đáp, chính là tiện nhân, thật không biết vì sao đại nhân lại chọn y về."

Mạc Nhiễm Thiên không nói gì, y biết là Dạ Tích Tuyết đem chuyện nói cho hai người này nghe.

"Cơ công tử, ngươi là người của hoàng thượng, vậy còn có thể thích đại nhân không?"

"Đương nhiên, có thích hay không là quyền lợi cá nhân, lại nói Cơ Nhi không thích hoàng thượng, Cơ Nhi thích đại nhân, Thủy Nhi muốn giúp ta như thế nào đây?"

"Hắc hắc, chỉ cần Cơ công tử có thể nắm giữ trái tim đại nhân, sau này có thể làm đại công tử của tướng quốc phủ, như vậy Thủy Nhi sẽ có biện pháp." Khóe miệng Thủy Nhi tươi cười ranh mãnh, thấy vậy khóe miệng Mạc Nhiễm Thiên lại co rút.

"Ha ha, kì thật ta cảm thấy đại nhân rất ngoan cố, nói Cơ Nhi là người của hoàng thượng không thể đoạt, nhưng Cơ Nhi có thể nhìn ra, đại nhân thích Cơ Nhi." Mạc Nhiễm Thiên muốn nhờ Thủy Nhi đích trợ giúp.

"Uhm, vậy là tốt rồi, Cơ công tử đừng nóng vội, Thủy Nhi hiện tại đi tìm Hỏa Nhi thương lượng, làm cho đại nhân rất nhanh có thể thích ngươi, hì hì." Thủy Nhi nói xong bỏ chạy.

Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, nghĩ thầm hai tiểu tử kia có biện pháp gì? Tuy nhiên hắn hiện giờ có chuyện quan trọng hơn để làm.

Mạc Nhiễm Thiên mau chóng đi tới bên thư án của Thượng Quan Nghi bắt đầu lục lọi, tìm một chút xem có bí mật gì hay không, hiện tại hắn bắt đầu nghĩ đến nhiều chuyện hơn, cho nên chuyện cần làm cũng càng nhiều, nhưng tìm nửa ngày, chỉ tìm được rồi quan ấn tướng quốc, không có vật giá trị nào khác, không khỏi hơi nản chí, cuối cùng chỉ có thể cầm Đạo Đức Kinh trở về trong tiểu viện.

Đi vào trong phòng, đột nhiên Mạc Nhiễm Thiên phát hiện khí tức của hai người, liền đặt một tay lên Oản kiếm rồi trấn định hỏi: "Ai?"

"Tiểu Thiên, là ta." Dạ Tích Tuyết đã cố tình cho hắn biết mình tới.

"Dạ đại ca, huynh đã đến rồi a." Mạc Nhiễm Thiên vui mừng hỏi, sau đó bắt đầu đóng cửa lại.

"Uhm, tứ hoàng tử đã đi rồi, ta sẽ ở quán trọ nhỏ phía đối diện, đệ có chuyện gì thì bảo người mang thư qua cho Dạ đại ca." Dạ Tích Tuyết ánh mắt sáng ngời nhìn hắn.

"Oh, Dạ đại ca vào bằng cách nào, hiện tại là ban ngày a." Mạc Nhiễm Thiên thắc mắc.

"Ha ha, ngươi không biết ở hậu viện có một cây đại thụ che bóng sao? Phía ngoài viện là một hẻm nhỏ, vừa tiện lợi cho ta, Tiểu Thiên hôm nay có kế hoạch gì không?"

"A, ta vốn định câu dẫn Thượng Quan Nghi, tạo khoảng cách giữa y cùng Tề Vương, ai ngờ hắn không nhân nhượng, hiện giờ phỏng chừng tiến cung rồi." Mạc Nhiễm Thiên ủ rũ trả lời.

Dạ Tích Tuyết nghe được, nhíu mày hỏi lại: "Tiểu Thiên không phải câu dẫn hoàng thượng là được sao?"

"Ta vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại nghĩ lại, chính là bởi Tề quốc có Tề Vương cùng tướng quốc thay nhau trợ giúp mới làm cho Tề quốc cường đại như thế, nếu hai người này trở mặt thành thù, vậy không phải chuyện rất thú vị ư?" Mạc Nhiễm Thiên nghiêng đầu nhìn Dạ Tích Tuyết.

"Tiểu Thiên, đệ muốn cho Tề quốc trở nên bạc nhược yếu kém?" Dạ Tích Tuyết hỏi.

"Không sai, cứ như vậy, Mạc quốc mới có khả năng vượt qua, bằng không Tề quốc phát triển quá mạnh, Mạc quốc lúc nào mới có thể chống lại?" Mạc Nhiễm Thiên nghiêm túc trả lời.

"Phương pháp này tất nhiên là tốt, nhưng nói dễ vậy sao, hơn nữa như vậy Thân quốc không phải càng thêm cường đại ư?"

"Ha ha ha, Thân quốc có cường đại thêm nữa, cũng không thể chống lại hai nước a, hơn nữa còn Âm giang, Thân quốc muốn diệt được hai nước mà không mất đến năm năm là khó có khả năng thực hiện, trong hai năm, Mạc quốc nhất định phải vượt qua Tề quốc!" Mạc Nhiễm Thiên tin tưởng mười phần, bởi vì hắn đem đạo cường quốc mình biết toàn bộ dạy cho Mạc Tử Viêm, mà trong cung còn có Tiêu Hương Hương, hẳn là cũng không kém, chỉ cần phụ hoàng một ngày không truyền vị, hai huynh đệ sẽ cạnh tranh, như vậy càng xúc tiến Mạc quốc phát triển.

"Tiểu Thiên, đệ nghĩ đến thật nhiều." Dạ Tích Tuyết bội phục.

"A, ta, ta cũng là bất đắc dĩ, ta cũng không muốn cả đời bị Tề Vương đùa bỡn." Mạc Nhiễm Thiên nói thêm.

"Được rồi, đệ tối hôm qua gặp Tề Vương, hắn đối với đệ tốt không?" Dạ Tích Tuyết hiếu kì.

"Chỉ xem mặt ngoài, hắn cũng không giống các huynh nói rằng chỉ biết đùa bỡn nam sắc, giống như đối với ta cũng rất không tồi, song người này cái gì cũng có thể quyết định, điểm ấy rất đáng sợ." Mạc Nhiễm Thiên hồi tưởng hắn cầu hoan không được, lập tức quả quyết rời đi, điều này không phải người bình thường có thể chịu.

"Tiểu Thiên, đệ cần phải cẩn thận, Dạ đại ca tối hôm qua tiến cung, Tề Vương kia rất tàn bạo, đây là điều chắc chắn, đệ đừng bị hắn lừa gạt, cẩn tắc vô ưu." Dạ Tích Tuyết rốt cuộc đem chuyện đêm hôm qua khi trở về, y đi dò xét hoàng cung nói ra.

"Dạ đại ca, này quá nguy hiểm!" Mạc Nhiễm Thiên sợ hãi khuyên.

"Ha ha ha, không cần lo lắng, Dạ đại ca rất cẩn thận." Dạ Tích Tuyết ôm hắn, vì vẻ mặt lo lắng của hắn mà cao hứng.

"Dạ đại ca tối hôm qua thấy cái gì?" Mạc Nhiễm Thiên kéo y ngồi vào trong chiếc nhuyễn tháp trong phòng, tựa vào bên cạnh y hỏi.

"Tề Vương hồi cung sau đó trực tiếp đi tẩm cung của Dương quý phi, ta ở bên ngoài chỉ nghe tiếng kêu rất thê thảm của Dương quý phi, sau đó Ám quý phi cũng bị khiêng đến, đồng dạng là kêu thảm thiết liên tiếp, Dạ đại ca cũng không dám đi nhìn lén. Đến tận canh ba mờ sáng, thanh âm bên trong đó mới dừng lại." Dạ Tích Tuyết lo lắng nhìn Mạc Nhiễm Thiên, y tin rằng Mạc Nhiễm Thiên hiểu y đang nói cái gì.

"A, biếи ŧɦái như vậy, chẳng lẽ hắn tối hôm qua chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ, trở về ngược đãi hai quý phi? Nhưng ngày đó thấy Dương quý phi nọ bộ dáng giống như rất đắc ý, không giống như là thường bị ngược đãi a, chẳng lẽ là bởi vì ta?" Mạc Nhiễm Thiên thầm nghĩ hẳn là Tề Vương không chiếm được mình, hồi cung liền phát tiết.

"Loại chuyện này nghe tin tức từ trong cung, thường thường như thế, cho nên vừa đến buổi tối, tẩm cung của các đại phi tử đều tắt đèn từ rất sớm, nghe nói đều sợ hoàng thượng đến cung của bọn họ."

"A, có chuyện kiểu này? Thật nhìn không ra, hắn biếи ŧɦái như vậy." Mạc Nhiễm Thiên giật mình không nhỏ, điều này không phải muốn nói rằng với thân phận thái tử của hắn, sẽ bị ngược đãi ư. Nghĩ đến đây trong, cả người hắn run lên, nhớ tới Mạc Tử Viêm.

"Tiểu Thiên đừng sợ, hắn nếu thật dám ngược đãi đệ, Dạ đại ca gϊếŧ hắn!" Dạ Tích Tuyết đem hắn ôm chặt.

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng run rẩy nói: "Dạ đại ca, huynh cũng đừng xúc động, ta sẽ nghĩ biện pháp."

"Tiểu Thiên, tướng quốc đại nhân lúc nào trở về?" Dạ Tích Tuyết trong lòng ý nghĩ yêu thương vô hạn, hai tròng mắt nhìn Mạc Nhiễm Thiên trở nên thâm thúy.

"A, ta, ta không biết a." Mạc Nhiễm Thiên chợt nảy ra ý nghĩ, hắn hiểu ý tứ của y, khuôn mặt được dịch dung không tự chủ nóng lên, không dám nhìn Dạ Tích Tuyết.

"Tiểu Thiên, Dạ đại ca buổi tối có thể tới không?" Dạ Tích Tuyết mặc dù động tâm vạn phần, nhưng còn không đến mức không kiềm chế được, nghĩ thầm trong khoảng thời gian này, Tiểu Thiên vẫn rất thân thiết với mình, mình cũng không cần nhất thời gấp rút, hắn an toàn mới là quan trọng nhất.

"A, Dạ đại ca huynh, ta." Mạc Nhiễm Thiên bắt đầu nói lắp, bởi vì muốn nói có thể chính là đáp ứng y cầu hoan, hắn cũng không có mặt mũi nào nói như vậy.

"Ha ha ha, Dạ đại ca biết rồi, ta đi trước đây, quán trọ ở ngay đối diện." Dạ Tích Tuyết sợ mình còn chờ nữa sẽ nổi lên thú tâm.

"Uhm, biết rồi, vậy, Dạ đại ca cẩn thận a." Mạc Nhiễm Thiên lo lắng dặn dò.

"Tiểu Thiên." Dạ Tích Tuyết cúi đầu, đôi môi mỏng tại trên môi đỏ mọng lưu luyến một hồi, mới đứng lên vội vã rời đi.