Những ngón tay thon dài, uyển chuyển vuốt ve trên tấm lưng tráng kiện, vô tình lại thúc đẩy bản tính chiếm hữu của một người đàn ông.
Nụ hôn nồng cháy đến giờ vẫn còn chưa chịu kết thúc, trao đến đối phương hết tất cả những gì ngọt ngào trong miệng, mãi cho đến khi dưỡng khí trong người cô gái dần bị rút cạn đến hô hấp sắp không thông nữa thì Chu Chí Viễn mới quyến luyến rời đi, lúc hai chiếc lưỡi tạm thời tách ra xa vẫn không quên kéo theo một sợi chỉ bạc ánh lên giữa không gian mặn nồng hương vị tình ái.
Vừa kết thúc nụ hôn, Chu Chí Viễn liền lập tức tiến xuống cởi dây chiếc áo ngủ kimono trên người cô gái ra, để thân hình nóng bỏng, vòng eo thon thả và đôi gò bồng nào phô bày ngay trong tầm mắt nam nhân, chưa dừng lại ở đó, chỉ bằng hai giây sau đến chiếc áo bra che chắn cho đôi thỏ ngọc đã bị bàn tay đầy lực người đàn ông xé rách, ném xuống sàn nhà.
Sau đó anh lại tiến ngay đến nhụy hoa nhạy cảm mà gặm nhấm, dùng đầu lưỡi điêu luyện lả lướt vờn quanh không ngừng nghỉ, tay anh bất giờ đã yên vị ở một bên eo cô gái, tay còn lại thì tự thoát y cho chính mình.
Tất cả những hành động ái muội vừa diễn ra chỉ bằng mười giây đồng hồ nên căn bản Lâm Nhã Tịnh hoàn toàn không có đủ thời gian khiến sự hưng phấn đang trong cơ thể gia giảm phần nào.
Cô không hề chống cự, không phản kháng, không ngại ngùng, cô nằm yên để người đàn ông đưa đi đến những cảm xúc thăng hoa tột đỉnh trong một lần ân ái, mặn nồng, nằm ngoài tầm kiểm soát.
Khi chiếc áo sơ mi trên người Chu Chí Viễn được cởi ra, cũng là lúc đến lượt quần tây bên dưới cũng tháo bỏ, chỉ còn lại chiếc nội y nam đen huyền bí che đậy thứ dị vật đã sừng sững nhô lên.
Rời khỏi đỉnh đồi đã bị lưỡi làm ướŧ áŧ, người đàn ông lại tịnh tiến từ nơi căng tròn kia đến vùng cổ thiên nga, trắng mịn, nõn nà, sang xương quai xanh gợi cảm, không ngại ngần cắи ʍút̼, để lại những dấu vết đỏ son đầy ám muội, rồi anh lại tiến tới gặm lấy trái tai mềm mại của cô gái, đưa cô đi vào đê mê cùng từng cơn hưng phấn đạt đến mức cao độ.
"Ưʍ...đừng vậy mà..."
Lâm Nhã Tịnh mím môi, thỏ thẽ nỉ non đôi ba lời giúp khoảng không gian càng tăng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, kɧoáı ©ảʍ áp đảo lý trí cùng cơn say khiến cô chẳng tài nào mở nổi mi mắt, nhưng bấy giờ bàn tay nhỏ lại đang mò mẫm tìm tới dị vật to lớn của đối phương vẫn còn đang ẩn nấp trong lớp qυầи ɭóŧ nam tính.
Cô vuốt ve, xoa bóp nhẹ nhàng, đưa đẩy tâm tình Chu Chí Viễn ngày càng thiếu mất kiểm soát, anh lại tìm tới đôi môi non mềm của cô mà cắи ʍút̼, như ngậm một viên kẹo ngọt ngào. Đồng thời cởi nốt mảnh vải vướng víu bên dưới ra, ném xuống sàn nhà.
Một tay anh chống xuống nệm, tay còn lại điềm nhiên mon men tìm xuống cặp đùi quyến rũ của Lâm Nhã Tịnh, những ngón tay ma mị mang theo hơi ấm vuốt dọc từ dưới lên trên, đến khi nhàm chán lại bắt đầu tìm tới những cánh hoa hồng non mềm xung quanh đóa hoa mẫn cảm vẫn còn đang ngủ say sau lớp qυầи ɭóŧ gợi cảm, dùng ngón tay miết nhẹ theo từng đường mị thịt mềm dẻo.
Không ngờ trong cơn say Lâm Nhã Tịnh lại tự mình gợϊ ȶìиᏂ, khiến người đàn ông không thể nào kiềm chế, để rồi trong đêm say, cả hai sẽ tiến vào những khoảnh khắc cao trào sau một khoảng thời gian dài xa cách.
Chẳng biết ngày mai, hay tương lai còn có điều gì xảy ra. Nhưng cái họ cần thật sự chỉ là những ngày tháng bên nhau có tràn đầy hạnh phúc, hết mình, hết lòng vì một tình yêu chân thành là đủ.
Anh từ từ dẫn dắt cô gái của mình đi từ kí©ɧ ŧɧí©ɧ này sang kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác, đến khi cả người cô quắn quéo, rạo rực muốn được cùng anh tiến vào nhịp điệu khác thì Chú Chí Viễn mới kết thúc nụ hôn đang diễn ra.
Lần này anh nhanh chóng tuột chiếc qυầи ɭóŧ trên người Lâm Nhã Tịnh ra, sau đó không chút ngại ngần liền nâng hai chân cô lên, chừa ra một khoảng rộng để anh bắt đầu dùng lưỡi tấn công đóa hoa đã sớm bị dẫn dụ đến tuôn trào xuân triều.
Vì say nên phản ứng của Lâm Nhã Tịnh không được nhanh nhạy, đến khi cô biết được chiến lược của người đàn ông là lúc nơi từng đường mị thịt mẫn cảm phía dưới hạ thân đã được chiếc lưỡi tinh ranh của Chu Chí Viễn vờn quanh như bướm vờn hoa, như ong hút mật.
"Anh...đừng vậy mà...chỗ đó...bẩn lắm!"
Từng chút, từng chút cảm giác sung sướиɠ khiến cô gái rùng mình, tuy cô có nhắc nhở, nhưng nào lay động được người đàn ông. Anh đã hăng say chìm vào biển hoa mật tình của cô, si mê quấn quýt đến khi Lâm Nhã Tịnh không chịu nổi phải ưỡn người lên tránh né thì anh mới hài lòng.
Hơi thở cô gái gấp gáp, rồi lại ngắt quãng, cả người nóng rực, khép vội hai chân để đóa hoa tuyệt sắc được ẩn mình, vì nơi đó đang có một dòng nước sền sệt, ấm nóng rịn ra. Sau một lần phóng túng từ chiếc lưỡi ma mị của anh vậy mà đã đẩy cô lên tận đỉnh trời mây xanh.
Người đàn ông ấy có cần luôn luôn bá đạo trong mọi hoàn cảnh thế này không cơ chứ! Sự nổi loạn, hư hỏng của anh tuyệt nhiên lại khiến thâm tâm cô không tài nào cưỡng được.
Ngưng lại một chút để Lâm Nhã Tịnh có dịp lấy lại sức, Chu Chí Viễn đã quay trở lên trên, để thân thể nóng rực song song với cơ thể mỹ miều của cô gái, một tay anh chống xuống nệm, tay còn lại nhẹ nhàng giúp cô lau mồ hôi trên trán, ánh mắt thâm tình nhìn người con gái như bảo vật mà trân quý hơn cả bất cứ thứ gì. Hãy tì???? đọc t????ang chính ở + T ???? U ???? t ???? ???? y ệ n.V???? +
"Thích không?"
"..." Lâm Nhã Tịnh chỉ mím môi, khẽ gật đầu chứ nào dám thành thật trả lời, nhưng sau đó cô lại vòng tay qua cổ người đàn ông, nghiêng đầu nhìn anh, khẽ nói nhỏ một câu:
"Anh còn chưa trả lời, anh có thích em không kìa!"
Lòng vòng một hồi cô vẫn không quên câu hỏi, anh có thích cô không? Chắc cô không biết đối với anh cái câu hỏi đó nó vô nghĩa đến chừng nào rồi.
Nhìn nét mặt vừa say men rượu, say cả men tình và câu nói ngây thơ của cô mà Chu Chí Viễn chợt bật cười, anh xoa đầu cô gái, suy cho cùng vẫn phải trả lời cho xong trước khi đi vào việc chính.
"Anh yêu em!"